Tuấn Hạo bị nói trúng có chút chột dạ quay mặt đi nơi khác
“ Này Bạch Viên ngươi mắng rất đúng đó ta ủng hộ nha” Hàn Châu tán thưởng nhìn qua thấy Tuấn Hạo đã mặt đầy hắc tuyến nhưng cậu cũng mắc kệ ai mà thèm sợ tên này cơ chứ
“ Nếu hai vị hết việc xin mời về cho Bạch Viên y bị thương cần phải nghỉ ngơi” Lý Nguyên nhìn thấy khung cảnh ồn ào này cũng chịu không nổi, nhìn nữ nhân trước mặt xin có ra dáng một nữ nhân hay không lời ăn tiếng nói cứ như mấy tiểu tử vậy đã vậy còn độc mồm nói y là tam tiểu thư của Hàn phủ ai mà có thể tin được chứ
“ Được rồi được rồi hết tên vương gia đuổi ta bây giờ đến một thị vệ đuổi ta ta không thèm ở đây nữa, Tuấn Hạo đi thôi, ngươi bảo dẫn ta đi dạo phố đến giờ sao còn chưa đi” nói rồi Hàn Châu kéo Tuấn Hạo nhanh chân bước ra khỏi phòng
“ Ngươi trở về bên cạnh chủ tử nhà ngươi đi ta không sao” Bạch Viên cố gắng ngồi dậy mặc dù vết thương vô cùng đau đớn
“ Vương gia ra lệnh cho ta chăm sóc ngươi, mấy ngày nay ta và ngươi không cần theo bên cạnh hai người họ, ngươi cũng yên tâm bên cạnh vương gia có rất nhiều ám vệ thêm vào đó vương gia cũng có thể bảo vệ vương phi”Lý Nguyên vừa nói vừa đem chén thuốc vừa sắt xong đến trước mặt Bạch Viên
“Được rồi mấy ngày này coi như làm phiền ngươi” Bạch Viên đành tuân lệnh biết sao được nếu để chủ nhân thấy bộ dạng bị thương này của hắn nhất định sẽ tự trách với hắn cũng thấy hổ thẹn vì ngay cả việc nhỏ y giao cho mà bản thân cũng không làm được sau này có việc lớn làm sao bản thân giúp y gánh vác được đây
Phía bên này sau khi dùng thuốc xong, Trình Minh Thạc tự tay chuẩn bị y phục cho Hàn Mẫn, là một bộ xiêm y màu xám được thuê hoa văn tinh xảo
“ Mẫn nhi đến đây ta giúp ngươi bận y phục” Hàn Mẫn có chút không quen đường đường là vương gia nhưng lại giúp y chọn y phục còn giúp y thay y phục làm y cơ chút chưa tiếp nhận được
“Ta có thể tự thay được” Hàn Mẫn đáp lời
“ Ngươi không cần khách sáo chúng ta là phu phu, chăm sóc cho ngươi là điều đương nhiên, Mẫn nhi mau đến chúng ta nhanh chút có thể đi ngắm hoàng hôn không phải ngươi thích ra ngoài lắm sao” nghe vậy Hàn Mẫn lập tức háo hức mà đi thay xiêm y
Bên này tam hoàng tử Trình Thiên Lâm đang vô cùng chán chường, kêu hắn đến đây vốn dĩ là để ổn định lòng dân mà thôi chứ bản thân Trình Thiên Lâm không có chút hứng thú
“Trạch Văn ngươi nói xem bây giờ thâp tứ đệ đang làm gì, ta qua chỗ y chơi được không ở đây rất chán” bản thân Trình Thiên Lâm bây giờ chỉ muốn ra ngoài kia đi dạo nhưng lúc nào cũng có một đám binh lính bên cạnh khiến cho hắn vui không nỗi nữa
“Điện hạ biết người ở đâu sao” Trạch Văn thật muốn bất lực
“Ta biết chứ muốn biết thập tứ đệ ở đâu là chuyện dễ dàng đối với ta, nhưng bây giờ đi thì lúc nào cũng kè kè đám thị vệ đúng là không vui tí nào
“ Vậy điện hạ người ở yên đây làm tròn trách nhiệm là được rồi, thuộc hạ sẽ đi gửi thư này đến chỗ thập tứ vương gia” nói rồi Trạch Văn bước ra khỏi phòng thẳng tiến đến nơi cần đến
Bên này Hàn Mẫn và Trình Minh Thạc đã bận xong y phục chuẩn bị ra ngoài, đến lúc này Hàn Mẫn mới nhận ra y phục của cả hai người giống cứ như là được may dành riêng cho hai người vậy
“Y phục của chúng ta có phải quá giống nhau hay không” Hàn Mẫn quay qua nhìn Trình Minh Thạc hỏi
“Đúng vậy là ta dặn người làm như vậy, được rồi đi thôi Mẫn nhi nếu không ngươi sẽ không ngắm được hoàng hôn” không đợi Hàn Mẫn phản bác hắn đã nắm tay kéo y đi, trong đầu Hàn Mẫn hiện lên không biết bao nhiêu câu hỏi nhưng gốt cuộc vẫn là không hỏi được gì cả
Trạch Văn theo lệnh đến đưa thư nhưng đến nơi không thấy thập tứ vương gia lẫn cận vệ thân cận của người đâu cả khiến hắn có chút không biết làm thế nào nhưng cũng may hắn gặp được Lý Nguyên lúc hắn định quay về
“ Lý hộ vệ” nghe có người gọi mình Lý Nguyên quay lại nhìn lập tức nhận ra đây là ai
“Trạch Văn sao ngươi ở đây” Lý Nguyên bất ngờ không nghĩ tên này biết hắn ở đây cứ nghĩ hắn mất một ngày hai kiếm chứ
“Ta đến theo lệnh tam hoàng tử nhờ đưa thư cho vương gia nhà ngươi, nhưng đến đây chẳng thấy một bóng người ta còn tưởng các ngươi trở về kinh thành rồi chứ”
“Đồ cần đưa cứ đưa vương gia trở về ta sẽ đưa cho người, ngươi trở về bên tam hoàng tử đi, đám sơn tặc này không tầm thường bảo vệ chủ tử ngươi cho tốt vào” Lý Nguyên nhận lấy thư rồi quay đi mất, Trạch Văn thầm mắng trong lòng dẫu sao bọn họ cùng xuất phát từ một nơi có thể nói là không thân thiết như huynh đệ cũng cơ chút giao tình chứ, sao lần nào nói chuyện với hắn Lý Nguyên cứ như tảng đá vậy chán muốn chết
Lý Nguyên cầm phong thư sao đó tiếp tục trở về căn phòng của Bạch Viên trên tay còn cầm thêm rất nhiều thức ăn cũng không biết lấy ở nơi nào
Hàn Mẫn cùng Trình Minh Thạc cùng nhau đi trên đường lớn thu hút vô số ánh nhìn của nhiều người
“Vương gia người có thấy bọn hoi cứ luôn nhìn chúng ta hay không” Hàn Mânc nói nhot vào tai hắn
“Ở ngoài cứ gọi ta là Minh Thạc không cần gọi vương gia, thật ra nếu Mẫn nhi thích cứ gọi ta là Minh Thạc cũng được không nhất thiết phải gọi là vương gia” Trình Minh Thạc nói
“Nhưng như vậy không đúng lễ nghi” Hàn Mẫn vốn dĩ cũng không quen miệng gọi vương gia vương gia gì đó nhưng lễ nghi không thể không tuân được
“Ta nói được là được, ở đây có một tửu lầu có bánh hoa quế rất ngon ngươi có muốn dùng thử không” hắn nắm lấy tay Hàn Mẫn dẫn đi Hàn Mẫn chỉ biết cúi đầu thầm mắng vương gia người tuỳ ý đến vậy không thấy rất nhiều người đang nhìn chầm chầm chúng ta hay sao
“Mẫn nhi đến nơi rồi vào thôi”
“Hai vị khách quan muốn dùng gì ạ” tiểu nhị thấy khách liền lập tức chào hỏi
“Cho ta một phần bánh hoa quế một bình nữ nhi hồng còn có một con vịt quay……..” Hàn Mẫn trố mắt nhìn người trước mặt hắn đang làm gì thế kêu nhiều như vậy ăn có hết hay không chứ
“Mẫn nhi ngươi có muốn ăn thêm gì nữa không”hắn quay sang nhìn Hàn Mẫn đang trố mắt nhìn hắn
“Người kêu nhiều như vậy có ăn không”
“Không ăn hết thì cứ gói lại lo gì, ngươi không cần tiết tiền dùm phu quân của ngươi” vế sau hắn nói nhỏ vào tai Hàn Mẫn khiến Hàn Mẫn đỏ mặt không thôi
“Được rồi cứ bao nhiêu đó thôi”hắn quay sang nói với tiểu nhị
“Nhưng như vậy rất phí phạm vương … Minh Thạc người làm như vậy không sợ quốc khố quá nhiều hay sao” Hàn Mẫn vốn dĩ nghĩ rằng hắn sẽ không tiêu tiền vô lí như vậy nhưng giờ thì thật bất lực mà
“Mẫn nhi ngươi phải ăn nhiều một chút vào thân thể ngươi đã ốm đi rất nhiều rồi có biết không, không có thịt gì cả” hắn nhận ra từ lúc trúng độc đến giờ Hàn Mẫn đã ốm đi rất nhiều rõ ràng là người luyện võ nhưng Mẫn nhi của hắn lại nhìn rất mỏng manh
“Ta không quen ăn quá nhiều như vậy”
“Vậy từ bây giờ ta sẽ vỗ béo ngươi”Hàn Mẫn chỉ đành mắng thầm có phải từ lúc ngất xỉu đến giờ đầu óc của hắn có vấn để hay không Hàn Mẫn suy nghĩ có nên nhờ Hàn Châu xem bệnh cho hắn hay không y rất sợ hắn bị gì đó rồi
“Ngươi đang mắng thầm ta có đúng không, Mẫn nhi ngươi bắt đầu học xấu rồi dám mắng phu quân của mình” Hàn Mânc chột dạ quay sang nơi khác quả là con người này đáng sợ thật mà