Hoàng Minh Bảo, nam 22 tuổi, một chàng trai cao 1m80, sở hữu ngoại hình đẹp trai anh tuấn. Gương mặt thanh tú với những đường nét hài hòa, mũi cao, đôi mắt sáng và sâu, toát lên vẻ thông minh và quyết đoán. Hiện sắp thành cử nhân kinh tế của trường Đại học Ngoại thương.
Khi hắn ra đời chưa được bao lâu thì đã bị cha mẹ ruột của mình bỏ rơi tại cổng chùa Minh Phong, một ngôi chùa ở ngoại thành Hà Nội. Sau khi báo Công an cũng như tìm kiếm tin tức khắp nơi về người thân của đứa bé mà không có phản hồi, nhà chùa cuối cùng nhận nuôi hắn. Do cha mẹ ruột không để lại thông tin gì về tên họ của hắn cho nên vị trụ trì trong chùa quyết định đặt tên hắn là Hoàng Minh Bảo với mong muốn sau này hắn sẽ gặp được nhiều may mắn và có được một tương lai tươi sáng.
Từ nhỏ Bảo rất đã nghịch ngợm, từ đánh nhau, cãi lộn, chửi bậy, phá làng phá xóm đều đủ cả. Hôm thì trộm xoài nhà ông Tiến cạnh chùa, thi thoảng lại chọc chó nhà bà Liên khu dưới, có bữa còn tụ tập cả chục đứa trẻ sống quanh chùa tổ chức đại hội võ lâm khiến đứa nào đứa đó về nhà mặt mũi cũng bầm dập. Bố mẹ lũ trẻ kéo đến chùa hỏi tội khiến trụ trì rất đau đầu. Nghịch ngợm là vậy nhưng trong việc học tập hắn lại cực kỳ nghiêm túc. Thành tích cực kỳ tốt và khi rảnh rỗi luôn giúp việc ở trong chùa, lại hoạt ngôn khiến người ta luôn vui vẻ nên được các sư vãi trong chùa rất yêu thích. Hắn mong muốn sau này có một cuộc sống tốt đẹp nên đã nỗ lực học tập rất nhiều.
Sau khi bước vào Đại học, học phí cũng không hề rẻ mà hắn cũng đã đến tuổi trưởng thành nên nhà chùa chỉ hỗ trợ hắn được một phần, cũng vì trong chùa còn phải nuôi một số trẻ mồ côi khác nữa. Do vậy hắn làm đủ mọi công việc làm thêm từ trông xe, phục vụ quán café, phụ bếp… để kiếm tiền trang trải việc học tập. Dù rất vất vả nhưng cuối cùng hắn cũng đã kiên trì đến ngày hôm nay, ngày nhận tấm bằng tốt nghiệp.
Không phải ai cũng chắc chắn thành công sau khi nhận tấm bằng Đại học. Ngay cả Thạc sĩ gì đó cũng còn phải chạy xe ôm công nghệ đầy đường. Nhưng tấm bằng này cũng có thể là giấy thông hành tạo cơ hội để giúp hắn thay đổi cuộc đời của mình, giúp hắn có thể tiếp cận những công việc mơ ước với thu nhập tốt. Còn xa hơn nữa, nếu sự nghiệp hắn thành công còn có thể có điều kiện giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi có hoàn cảnh khó khắn giống hắn.
Nhận bằng tốt nghiệp từ tay thầy Phó Hiệu trưởng, chụp một tấm hình lưu niệm. Mặc lời kêu gào ở lại liên hoan không say không về của lớp trưởng cùng các bạn cùng lớp. Hắn cười nhẹ nhàng từ chối rồi khoác chiếc ba lô đã bạc màu của mình rời khỏi hội trường lễ tốt nghiệp. Bốn năm học ở trường hắn cũng luôn vui vẻ, hòa đồng, tính cách hài hước nên quan hệ với các bạn học trong lớp cũng không tệ. Chỉ là mỗi lần khi nhắc đến mấy vụ liên hoan, đàn đúm, chơi bời tập thể mà phải tốn quá nhiều tiền thì hắn rất ít khi tham gia.
- Thằng Bảo này, lần nào cũng vậy, nó không nghĩ đến qua buổi hôm nay bạn bè trời Nam đất Bắc muốn gặp lại nhau rất khó sao, chỉ là mấy trăm nghìn liên hoan mà thôi, tao có thể bỏ ra cho nó được – Một cậu bạn bất mãn nói.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Bảo, lớp trưởng nói: Từ năm thứ nhất Bảo nó đã vậy rồi, mọi người cũng biết hoàn cảnh rồi mà, thành tích học tập của cậu ấy tốt như vậy, nghe đâu tại buổi hướng nghiệp tháng trước có vài tập đoàn lớn đã mời sau khi tốt nghiệp đến thử việc. Biết đâu sau này họp lớp 5 năm, 10 năm sẽ có một đại nhân vật khó lường đến tham dự thì sao. Khi đó bất kể có tai to mặt lớn ra sao thì cứ đè nó ra uống bù cho 4 năm học này thì có phải hay không, hahaha. Thôi không nói nhiều nữa, các bạn học, 4 năm học vất vả rồi, hôm nay xõa thôi, quẩy lên…
....
Rời khỏi hội trường, Bảo bắt xe bus về nhà. Trên xe hắn đeo tai nghe lên nghe bản nhạc mình yêu thích rồi lặng yên suy nghĩ về con đường sắp tới mình sẽ phải đi. Ngày mai hắn sẽ tới thử việc tại một Công ty có vốn đầu tư nước ngoài lớn. Đây cũng là công việc chính thức đầu tiên của hắn kể từ khi tốt nghiệp. Nhận việc xong Bảo cũng đã có dự định dọn ra ở riêng để bắt đầu một cuộc sống tự lập.
Xuống xe tại điểm dừng, bình thường hắn phải đi bộ hơn một cây số nữa mới về đến chùa. Gần đây do quy hoạch đô thị tại ngoại thành nên mở rất nhiều đường mới. Hắn rẽ vào một trục đường lớn mới đổ nhựa chưa lâu. Trục đường mới này đi về gần hơn rất nhiều so với con đường bê tông cũ trước giờ hắn vẫn đi.
Đoạn đường mới làm nên rất ít người qua lại. Do rộng rãi lại còn vắng vẻ nên thường xuyên sẽ bắt gặp những chiếc xe của trung tâm lái xe rẽ vào để bổ túc tay lái cho học viên. Một chiếc SUV mới tinh màu trắng cũng đang chạy trên con đường này. Nhưng khác với chiếc xe khác, chiếc xe này chạy giật cục như người bị động kinh, thỉnh thoảng lại phanh gấp kêu đến kít một cái khiến một số ít người dân đang qua lại đều lắc đầu. Trong xe có một đôi vợ chồng, người vợ khoảng 50 tuổi thân hình béo mập mặc một chiếc váy không đúng với tuổi của mình, trên mặt còn trang điểm lòe loẹt đang không ngừng phàn nàn với chồng mình:
- Sao bảo xe xịn mà chạy lại không êm thế, khó điều khiển vậy hay là mua phải xe rởm rồi, tôi thấy bà Mai xóm trên đi băng băng ngoài đường cơ mà.
Ông chồng ngồi cạnh tay lái phụ toát mồ hôi thầm nghĩ. Xe rất xịn, rất đắt tiền có điều phải xem ai điều khiển. Có ai đi học lái xe mà lại mặc váy, đội mũ rộng vành, đeo kính râm, trên mặt trang điểm lòe loẹt rồi lại còn đi cả giầy cao gót. Đã bảo học lái xe phải bắt đầu từ cơ bản không vội được mà vẫn cứ cố mà nhảy lên đạp chân ga chân phanh loạn hết cả lên. May mà đoạn đường này vắng không đã xảy ra chuyện rồi.
Đôi vợ chồng này là người trong xóm gần đây, gia đình vừa được đền bù một khoản tiền lớn do có đất trong diện quy hoạch. Con cái cũng có công ăn việc làm ổn định thành đạt và đã ra ở riêng. Tiền bạc rủng rỉnh nên hai vợ chồng quyết định mua một chiếc ô tô mới để đi lại cho nở mày nở mặt. Mua xe rồi bà vợ thấy mấy bà hàng xóm cũng lái xe chạy ầm ầm ngoài đường nên cũng không chịu thua kém muốn học lái.
Dù ông chồng công việc trước kia từng lái xe tải cả chục năm, kinh nghiệm đầy mình nhưng cũng phải chịu bó tay khi dạy vợ mình lái xe. Đã thế còn không chịu học những thao tác cơ bản trước mà chỉ muốn học lái cho nhanh để đi khoe với mấy bà hàng xóm.
Lúc cầm vô lăng thì không lái được theo ý mình lại không ngừng cằn nhằn, quát mắng ông, kêu ông bị lừa, không biết mua xe, đã đắt lại không chạy được. Haiz.. số ông thật là khổ mà, nhìn sang cậu thanh niên đằng trước đang đeo tai nghe đi bộ thì ông cảm khái người trẻ tuổi thật tốt, nếu mà trẻ lại được thì ông cũng không biết có nên suy tính đổi vợ hay không.
…
Chùa Thanh Phong, có một vài đứa trẻ đang ngồi quây quần bên mâm cơm, đứa lớn nhất ở đây khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, còn đứa bé nhất cũng chỉ bốn tuổi. Dù ở chùa nhưng cũng không hoàn toàn ăn chay mà có một vài món ăn mặn để phù hợp với dinh dưỡng trong độ tuổi phát triển của những đứa trẻ ở đây. Một người phụ nữ đứng tuổi tên là Lan giúp việc trong chùa chuyên lo ăn uống cũng như sinh hoạt của những đứa trẻ mồ côi ở đây nên chúng đều gọi bà là mẹ. Một đứa nhỏ trong bọn chúng nhìn đồ ăn trong mâm phong phú và ngon hơn mọi ngày không khỏi chảy nước dãi hỏi : Mẹ ơi, hôm nay nhiều đồ ăn ngon quá, bao giờ thì ăn được ạ mẹ.
- Chờ anh Bảo một chút, Bảo có nhắn cho mẹ nó xuống xe bus đang đi bộ sắp về tới nơi rồi. Lát về các con phải chúc mừng anh Bảo đã tốt nghiệp nhé, cố gắng học tập noi gương anh Bảo đừng có quậy phá để các thầy trong chùa buồn nữa - Bà Lan đáp lời lũ trẻ, bà cũng có chút sốt ruột vì đi bộ từ trạm xe về nhiều lắm chỉ mất có mười phút mà tin nhắn Bảo nhắn cho bà đã từ hai mươi phút trước rồi.
Lại mười phút nữa đã trôi qua, lũ trẻ đã mất kiên nhẫn không ngừng đòi ăn, bà Lan cũng có linh cảm chẳng lành nên bấm điện thoại gọi cho Bảo. Lần đầu có tiếng chuông nhưng không ai nghe, đến lần thứ hai có giọng của một người đàn ông nhưng không phải Bảo bắt máy, khi biết bà là người thân của Bảo người đàn ông liền nói: Chào chị, tôi là Trần Quốc Hùng cán bộ Phòng Cảnh sát giao thông Đường bộ - Đường sắt- Công an thành phố Hà Nội, cháu Bảo có gặp t·ai n·ạn tại đường mới lô TT-03, mời người thân gia đình n·ạn n·hân đến hiện trường vụ việc để giải quyết.
Như sét đánh ngang tai, Bà Lan vẫn không tin vào những gì Cán bộ Công an nói ở đầu dây bên kia nên hỏi lại:
- Anh nói gì cơ, thằng Bảo nhà tôi chỉ đi bộ từ bến xe bus về cách nhà rất gần sao bị t·ai n·ạn được, nó đâu rồi, tôi muốn gặp nó, nó b·ị t·hương có nặng không, các anh đã cho nó đi bệnh viện chưa? Hay mày là thằng mất dạy nào lấy điện thoại của thằng Bảo trêu tao thế… - Giọng bà ngày càng gấp gáp và mất bình tĩnh nhưng đổi là sự im lặng của đầu dây bên kia.
Sau vài giây im lặng đầu dây bên kia đáp:
- Xin gia đình hãy hết sức bình tĩnh, tôi xin nhắc lại tôi là Trần Quốc Hùng cán bộ Phòng Cảnh sát giao thông Đường bộ - Đường sắt- Công an thành phố Hà Nội, số thẻ 426-869, công dân Hoàng Minh Bảo căn cước công dân số 001099335765, Hộ khẩu thường trú: Đa Tốn, Gia Lâm, Hà Nội, chẳng may gặp t·ai n·ạn tại đường mới Lô TT-03 hiện đã không qua khỏi, mời gia đình đến hiện trường xảy ra vụ việc để giải quyết cũng như chuẩn bị hậu sự cho n·ạn n·hân.
Nghe đến đây,chiếc điện thoại từ trên tay bà Lan rơi xuống đất trước sự ngỡ ngàng của bọn trẻ. Bà ngã quỵ xuống đất há hốc mồm ra mà không nói lên lời. Trên khuôn mặt bàng hoàng của bà vẫn không thể tin được. Đứa trẻ hiểu chuyện mà bà nuôi nấng từ nhỏ đến lớn và được đặt rất nhiều hi vọng về tương lai tươi sáng của bà và các thầy trong chùa đã không còn nữa.
….
Nguyên nhân t·ai n·ạn được cảnh sát điều tra là do chiếc SUV màu trắng do người phụ nữ lớn tuổi điều khiển đạp nhầm chân ga với thiếu kỹ năng lái xe không xử lý được tình huống nên đã gây ra t·ai n·ạn đáng tiếc cho người đi bộ. Nạn nhân b·ị t·ông mạnh từ phía sau, bị đa c·hấn t·hương nên không qua khỏi ngay tại chỗ. Đám tang được tổ chức một ngày sau đó tại khu nhà phía sau chùa Thanh Phong, nơi mà từ nhỏ tới lớn Hoàng Minh Bảo đã từng sống ở đây.
Trong đám viếng, gia đình người gây t·ai n·ạn cũng tới và hứa sẽ đền bù một khoản tiền lớn nhưng chỉ nhận được những cái nhìn lạnh lùng cùng sự tức giận của Bà Lan, những sư vãi trong chùa và người dân ở xung quanh thì tràn ngập tiếc nuối vì sự ra đi của một thanh niên hiểu chuyện, ưu tú, đang có một tương lai đang chờ đón phía trước.
Một nhóm bạn Đại học trong đó có lớp trưởng của Bảo tới thăm viếng thì vô cùng hối hận. Nếu ngày đó mà cứng rắn lôi kéo cậu ta đi liên hoan lớp thì cũng chưa chắc đã xảy ra sự việc như ngày hôm nay. Nhưng tất cả những sự ân hận của gia đình người gây t·ai n·ạn, sự hối tiếc người thân, bạn bè cũng không thể thay đổi một điều: Hoàng Minh Bảo đã q·ua đ·ời, hưởng dương 22 tuổi, độ tuổi còn rất trẻ và vẫn còn nhiều hoài bão, ước mơ chưa làm được.