Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 500: Tố hồn



Thanh Sơn, phía sau núi một chỗ đất hoang.

Lúc Thiên Hương cùng Dương Tử tiến đến, nơi này đã gần như bố trí xong xuôi. Chỉ thấy Tống Khuyết mấy người đang như làm một cái nghi thức tà giáo gì đó, vây quanh một chỗ giản dị tế đàn liên tục đặt xuống các loại vật phẩm. Nha đầu này liền hiếu kỳ hỏi thăm:

“Tiểu tặc, ngươi đây là đang làm cái gì?”

“Ta định cho Ngân Giáp Thi tố hồn, còn giúp bản thiếu làm việc cho thuận tiện. Chứ để nó cứ nằm không ở đó cũng là lãng phí.”

Tống lão ma đây là lời nói thật. Trong đống sách vở của Huyết Y Tôn Giả để lại cũng có nhắc đến cái bí pháp này. Bọn hắn Thiên Quỷ Tông có thể tìm nuôi được nhiều âm hồn thế cũng không phải là dựa vào ra ngoài đi lùng bắt cô hồn dã quỷ ngoài đường mà hầu hết đều là dùng biện pháp này để sinh ra.

Tất nhiên, thứ được tạo ra cũng gọi là âm hồn nhưng nó sẽ rất yếu ớt, linh trí cũng cực thấp, so với bình thường tự nhiên âm hồn thì xa xa không bằng.

Nhưng đối với Tống gia vậy đã là đầy đủ. Chỉ cần Ngân Giáp Thi có linh hồn, hắn là có biện pháp bồi dưỡng cho nó trở nên lớn mạnh và thông minh. Bảo học văn viết thơ cái gì RuRU2 thì không dám nói chứ chỉ để làm một tay đấm nghe lời làm việc thì tuyệt đối không vấn đề.

Đợi tất cả tế phẩm bố trí ổn thỏa, Tống Khuyết mới quay sang mấy người dặn dò:

“Thải Hồng, Manh Manh, mau vào vị trí. Lão Tả chuẩn bị làm lễ đi, còn lại mọi người lùi hết ra sau, tuyệt đối trong quá trình này không được điều động khí huyết.”

“Rõ, thiếu gia!”

Dương Mật, Dương Tử ngoan ngoãn đáp ứng rồi kéo theo Thiên Hương chạy lùi thật xa ra phía sau. Để lại trong sân mấy người bắt đầu vào việc.

Chỉ thấy Tống đại quan nhân cùng Thải Hồng, Manh Manh chia ra 3 hướng như tam tài trận quay mặt vào trung tâm chiếc quan tài chứa đựng Ngân Giáp Thi. Tả Mục thì nhanh chóng đốt lên mấy nén Dưỡng Hồn Hương, sau đó vòng qua phía sau đi đến phía mấy con động vật sống.

Xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Thần côn này liên tiếp vung kiếm, đám dê bò gà kia hết thảy đi đời nhà ma, máu tươi phun sái đầy trường.

“Thức thần!”

Theo lão Tả quát một tiếng, đang ngồi hai người một hồ đồng loạt để trong cơ thể linh hồn xuất khiếu. Đã đạt đến Khu Vật cảnh giới Tống Khuyết thần hồn là cực kỳ mạnh mẽ. Thằng này chỉ đơn giản khẽ nhấc tay, đám kia đang phun đầy trời máu tươi liền như biến thành không trọng lượng vậy theo ý hắn dẫn dắt trào về phía trung tâm quan tài.

Rồi bất chợt, đang yên bình sau núi bỗng nổi gió to.

Âm phong rít gào, quỷ khiếu từng cơn, xung quanh quan tài một đám vàng mã càng là không đốt tự nổi lửa bùng cháy dữ dội đệ Manh Manh với Thải Hồng thần hồn đều chịu đến rung động không ngừng.

Cũng may có Dưỡng Hồn hương bảo vệ, tất cả đều không bị ảnh hưởng quá nhiều. Cả hai vẫn có thể tiếp tục giữ nguyên vị trí tạo thành trận pháp cùng Tống Khuyết hoàn thành lễ Tố hồn.

Nằm ở trung tâm tế đàn chiếc quan tài kia bây giờ đã là ầm ầm rung động. Đợi đến khi ngoại giới tiếng gào đã đạt đến đỉnh điểm, có dấu hiệu lắng xuống thì nằm bên trong nó Ngân Giáp Thi mới như bị đánh thức vậy phá nắp mà đứng, ngửa mặt lên trời thét lớn.

“Ầm!”

“Rống!!!” .... “Rống!!!” .... “Rống!!!”

Âm thanh có thể nói chấn kinh bách lý, dã điểu thú hoang xung quanh một dãy này đều bị nó tiếng gào đánh thức, sợ hãi gạt chân mà chạy ngược ra thật xa.

Đứng mũi chịu sào Tống Khuyết 3 người tất nhiên cũng chịu đến xung kích. Thần hồn hơi yếu một chút Manh Manh cùng Thải Hồng còn bị chấn đến run rẩy kịch liệt, ngay cả hóa hình cũng không thể giữ vững.

“Tố hồn hoàn thành, mau trở về thân thể!”

Nhanh chóng cho 2 tiểu truyền đạt ý niệm, Tống đại quan nhân cũng không chậm trễ thu hồi Thần hồn. Đồng thời bật người lao nhanh đến bên Ngân Giáp Thi, đưa phân hồn chìm vào trong thức hải mới được xây dựng của nó.

Ở đây có một tiểu gia hỏa vừa mới sinh thành, còn đang cực kỳ yếu ớt, ngu ngơ. Thích Đủ Thứ Thiền sư hầu như không tốn một chút công sức nào liền dễ dàng độ hóa được nó.

Từ nay, trên Thanh Sơn liền chính thức xuất hiện một cái Độc Khôi hình thù xấu xí, gọi là Bộ Kinh Vân.

Tiểu Bộ cũng đã có thể tiếp tục dựa theo Thiên Hương phương pháp tu luyện mà nâng cao thực lực.

......
Hậu sơn,

Dùng phân hồn điều khiển Bộ Kinh Vân đi về tự hành tu luyện đồng thời dạy dỗ nó một số kiến thức căn bản. Tống đại lão gia ngược lại rảnh rang chắp tay sau đít nhìn Tả Mục bọn họ tất bật thu dọn đồ đạc mang về.

Những cái kia tế phẩm tất nhiên không thể dùng nữa, cứ vứt ở đây rồi chút nữa thú hoang sẽ đi ra giải quyết hộ. Lão Tả mấy người chỉ là thu thập mấy thứ đồ như lư hương, án kê đồ các thứ thôi. Bởi có Thiên Hương ở đây nên những cái này không thể cất lại vào không gian được, cuối cùng vẫn là phải để người lóc cóc mang về.

Ngược lại Yêu nữ kia lúc này đang xách cổ Manh Manh lên hiếu kỳ quan sát. Thấy con Hỏa Hồ này hai mắt rưng rức nhìn qua, Tống Khuyết cũng không đành lòng nên tiến tới giải cứu.

“Tiểu nha đầu, chớ dọa nó rồi!”

Thiên Hương thế mới bĩu môi thả con hàng này xuống rồi lắc đầu cảm thán:

“Gia hỏa này cũng không phải ngoại trừ xinh đẹp thì không có tác dụng gì sao. Thông minh lanh lợi, lại hiểu hồn thuật như thế này, nói không chừng sau nó có thể hóa thành Hồ ly tinh đây.

Hì hì, bản cô nương cũng thực sự muốn biết xem rốt cuộc Hồ ly tinh là bộ dáng như thế nào. Manh Manh, ngươi phải cố lên nha!”

Manh Manh công chúa vừa được thả xuống đã vắt chân lên cổ mà chạy, cũng không biết có nghe được nàng nói hay không. Xem ra vị này để lại cho nó bóng ma tâm lý trong lòng thật sự ám ảnh quá sâu.

Tiện hồ gặp yêu nữ, đó cũng là đáng đời.

Nó vô lương chủ nhân không chút nào đồng tình, thấy Tả Mục mấy người đã kéo xe trở về, hắn liền quay sang Thiên Hương cười hỏi:

“Tiểu nha đầu, sẵn tiện đây chúng ta làm một trận thế nào? Để ta xem ngươi đột phá rồi thì có gì khác biệt.”

Tiểu ớt cay khẽ lườm hắn một cái sau đó mới nhoẻn miệng cười.

“Tiểu tặc ngươi xem ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn nhất thiết cần phải ăn đòn một lần mới hài lòng nha. Được rồi, hôm nay bản tiên nữ sẽ chiều lòng ngươi.”

Nhìn yêu nữ này hồi mâu nhất tiếu, nụ cười như trăm hoa đua nở rực rỡ sắc hương, Tống Khuyết tinh thần cũng thoáng có chút thất thần. Thật sự hắn còn chưa quen việc ở bên cạnh mình một con Khô lâu binh bỗng biến thành một thiên kiều bá mỵ đại mỹ nhân đâu.

Thấy Thiên Hương đã quay người rời đi, hàng này mới tỉnh hồn nhanh chân đuổi theo, hai người đơn giản chọn một bãi đá hoang ít cây cối làm chiến trường sử dụng.

“Hừ hừ, yêu nữ, không cần quá mức kiêu ngạo. Nhất lưu cao thủ bị ta đánh cũng không chỉ một hai người, ngươi chút nữa bị bản thiếu lần nữa đánh bại cũng chớ có khóc nhè.” – Đứng đối diện với nàng, Tống đại quan nhân bất mãn hô.

Nha đầu này điển hình đắc ý vong hình, vừa mới đột phá một chút cái đuôi đã vểnh lên trời, không còn biết ai với ai. Lại dám dùng giọng điệu khinh thường đấy với Tống gia, nên đánh!

Nhìn hàng kia sau mông vểnh vểnh lên một chỗ bộ vị, mỗ tiện nhân bàn tay đã không nhịn được ngứa ngáy khó nhịn.

Thánh nữ đại nhân ngược lại thờ ơ, không để ý đối phương ánh mắt trên người mình dò xét mà còn vểnh miệng cười nguy hiểm.

“Hắc hắc, tiểu tặc ngươi nhất định phải cẩn thận rồi. Trước đó ngươi dám đánh mặt ta bản cô nương còn chưa thanh toán thù đâu, lúc này chính là vừa vặn.”

“Hừ, Tống Khuyết một đời chỉ có siêu việt người khác, chưa từng bị người siêu việt. Ngươi tiểu nha đầu không cần nằm mộng rồi.” – Tống gia bất mãn bắt đầu tinh tướng chém gió.

“Khanh khách, khá lắm! Nếu lần này ngươi còn có thể thắng, ta nhất định sẽ có đại phần thưởng cho tiểu tặc ngươi nha.”

Tiểu ớt cay bật cười khúc khích, nhưng lời còn chưa dứt, thân hình đã biến mất không biết lúc nào.

Cũng may Tống Khuyết chưa từng gián đoạn đề phòng, lúc này không chút hoảng hốt quay ra sau lưng chính là một quyền.

“Vù!”

Thiên Hương đã như sương khói tan đi, lần nữa chuyển qua bên hông trái của hắn.

Nhưng những chiêu trò này đối với phản xạ linh mẫn Tống gia chỉ quá mức tầm thường, nãy giờ vẫn cố ý lưu lực xem nha đầu kia có gì tiến bộ hắn bắt đầu mất đi kiên nhẫn.

“Tiểu nha đầu, nếu trình độ ngươi chỉ có thế thì hôm nay ngươi lại lần nữa phải thua chắc rồi.”

“Được, cẩn thận rồi!”

Thử qua một hồi, Thiên Hương sắc mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc. Quát khẽ một tiếng cẩn thận sau cô nàng này trên người nhất thời sáng rực lên một lớp Chân khí màu xanh ngọc huyền ảo. Bất kể tốc độ, sức mạnh , linh hoạt nhất thời cũng được tăng trưởng một mảng lớn, chiêu thức tầm đó uy lực tăng lên đâu chỉ gấp đôi.

Biết Tống Khuyết thể chất chống cự độc tố, Thiên Hương cũng không dùng ra Thiên Độc Tông các loại chiêu số. Nhưng dù chỉ đơn thuần đối mặt với công phu quyền cước, Tống đại quan nhân cũng cảm thấy áp lực nặng nề.

Yêu nữ này sức mạnh vậy mà bạo tăng đến 3 Tượng lực, thật sự quá mức khủng bố. Phải biết nàng mới đột phá Thất giai được mấy ngày thôi, đợi tu luyện một thời gian nữa thì còn phải nói.

Đây là Đạo Thể được thượng thiên ưu ái sao?

Nhưng bằng chừng đó, muốn đánh với Tống gia hắn là còn chưa đủ.

Tống Khuyết lúc này hào hứng tăng nhiều, đón nhận Thiên Hương một đợt mới thế công hắn liền không chỉ thủ nữa mà dồn lực ở hai tay rồi hung mãnh xuất chưởng.

“Ngang!!!!”

Hàng Long Chưởng – Song Long Xuất Hải.

“Ầm!!”

Một tiếng kinh thiên động địa nổ lớn vang lên, Tiểu ớt cay bị cự lực đánh cho lùi lại 6 bước. Đợi nàng vừa ổn định thân hình, đã thấy Tống đại quan nhân như một đám mây đen che phủ trên đỉnh đầu của mình.

Liệt Địa Chùy!

Đối mặt với cái này vô kiên bất tồi quyền ý, Thánh nữ đại nhân cũng cảm thấy lồng ngực hít thở không thông. Lúc này nàng mới nhận ra Tống tặc so với trước đó mới gặp mặt đã tiến bộ quá nhiều, nếu không dùng sức có lẽ hôm nay thật sẽ bị thằng này hành hung một bữa nữa.

Nghĩ thế, Thiên Hương liền không tiếp tục lưu lực.

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.