Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 480: Lần nữa gặp lại Minh cô nương



Diệu Âm Các,

Theo Minh lên đài, hôm nay chỗ này bầu không khí chính thức được đẩy lên cao trào.

Đợi nàng nghỉ ngơi một lát sau khi hiến hát, Tống Khuyết cũng có vinh hạnh lần đầu được chứng kiến cô bé này thành danh vũ đạo.

Chỉ thấy, từ sau sân khấu một đám thiếu nữ xinh đẹp mặc vũ y bảy màu, đi chân trần men theo tiếng nhạc mà lên. Bọn họ tách làm hai hàng vòng qua chỗ Minh ngồi rồi như một đám hồ điệp nhiều màu sắc vậy bao vây lấy nàng. Trong một thoáng, lụa bay từng dải, tay áo phấp phới, khi thì vút bay, khi thì uốn lượn, nhanh như chim nhạn, mạnh mẽ như rồng bay.

Bỗng nhiên,

Tiếng ngưng bặt, vũ nữ dừng múa. Trong lúc một người còn đang thất lạc ngần ngơ thì vẫn ngồi một chỗ, mặc một bộ nghê thường váy màu đen Minh đột ngột cử động.

Tay áo tung bay, nàng cả người cứ như tiên nữ từ trong câu truyện cổ tích bước ra ngoài đời vậy. Khoảnh khắc ấy, đàn sáo lại nổi lên, tiếng nhạc du dương cao vút.

Tiên tử bắt đầu bước từng đường múa, áo mỏng bay bay, tóc đen như suối thác, eo nhỏ nhắn như tạc, gót chân nhón nhẹ, đôi mắt màu xam lại thần kỳ tỏa ra rực rỡ quang mang, phảng phất tựa áng mây nhẹ nhàng ôm vầng nguyệt, phiêu diêu tựa bông tuyết tự ngàn xưa. Mang vẻ trong trẻo, không hề diêm dúa, tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ trần, lại càng như tinh linh xinh đẹp từ làn nước bước ra.

Mọi người đều nhìn như si như say, ba hồn ở lại bảy hồn đi đã không biết trời đất trăng sao đâu nữa.

Lúc này Tống Khuyết mới hiểu được, tại sao trên đời bao nhiêu nam tử chết mê chết mệt Minh như vậy, một chút cũng không oan. Nhìn trên đài mỹ nhân như một con hồ điệp vui sướng vỗ cánh bay lượn, ngay cả tiện nhân này dù không có mấy tế bào nghệ thuật như cũng cảm thấy trái tim bị rung động thật mạnh.

Thật muốn tìm người hỏi, Minh Minh fan đoàn nộp đơn gia nhập ở đâu?

Diệu Âm Các đoàn người cứ thế như bị cướp đi linh hồn, một đám ngơ ngơ ngác ngác nhìn giai nhân đi rồi mà vẫn còn cảm thấy ảm đạm thần thương không nỡ.

Nhắm mắt dư vị vừa rồi mỹ diệu thời khắc thêm một hồi, Tống Khuyết mới tiếc nuối thở dài lắc đầu rồi vỗ đầu lão Cao một cái, kêu hắn tỉnh lại mà đi về.

Còn đang chìm trong ảo tưởng Cao đại thiếu bỗng bị người đánh thức tự nhiên cực kỳ bất mãn. Nhưng trước mặt vị này dâm uy quá lớn, hắn lại biết làm sao, chỉ có thể ủy khuất nhìn Tỗng lão ma một mắt rồi buồn bực đứng dậy bám đuôi thằng này rời khỏi ghế lô.

Đúng lúc này, mội người thị nữ từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến đến:

“Tống công tử, tiểu thư nhà ta gửi ngài lá thư.”

Nói rồi cũng không đợi hắn phân trần nhanh chóng nhét vào tay Tống gia một lá thư nhỏ rồi vội vàng chạy đi rồi.

Nhìn cái này tỉ mỉ, tinh xảo mà quen thuộc phong thư, Tống đại quan nhân liền cảnh giác đem nó giấu đi. Trông sang bên cạnh thấy lão Cao còn đang muốn thò đầu xem trộm. Hắn liền lấy chân đạp con hàng này cách xa xa một chút sau mới cẩn thận mở thư ra đọc.

Vẫn là mùi hương đó, đúng là Minh nét chữ không sai, Tống Khuyết tâm tư liền rạo rực.

Ca mị lực quả nhiên không thể ngăn cản!

Chuyến này có lẽ có thể thử bắt idol mang về nhà cho Vân mỹ mi xem, nghĩ đến khuôn mặt khi đó của nàng là sẽ cỡ nào đặc sắc.

Tâm tư bay bổng Tống gia rất sảng khoái đưa Cao đại thiếu quên, dặn dò hắn đi về cẩn thận, đừng cậy có tiền mà chui vào mấy cái bàn tơ động sau tiện nhân này liền háo hức dựa theo trong thư ghi một chỗ địa chỉ mà chạy đi rồi.

Cao Tuấn: ......

.......
Dương Nam Phủ, một gian u tĩnh biệt viện.

Lĩnh Vực khẽ quét qua, bên trong quả nhiên có Minh khí tức sau Tống Khuyết liền yên tâm tiến lên gõ cửa.

“Cộc cộc cộc ...”

Không ra một lát, cửa được mở ra. Người thị nữ khi nãy đưa thư cho hắn thình lình đã K9D5L ở đây, thấy Tống đại quan nhân đến, nàng mỉm cười dịu dàng thi lễ:

“Ra mắt Tống công tử, tiểu thư đang đợi ở trong, mời ngài theo nô tỳ đi vào.”

Thuận tay đóng chặt cửa lại, nữ nhân này mới phía trước dẫn đường, mang theo Tống Khuyết đến chỗ chủ nhân của nàng.

“Tiểu thư, khách nhân đã đến.”

“Được, ngươi lui ra nghỉ ngơi trước đi.” – Trong phòng vang lên âm thanh trong trẻo linh hoạt đặc hữu của Minh.

Tống Khuyết vậy cũng không chần chờ nữa liền đẩy cửa bước vào.

“Tống công tử, ngươi đã đến rồi!”

Nhìn cô bé này trong mắt lúc nào cũng ánh lên sự tươi vui rạng rỡ, Tống Khuyết cũng cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng, lúc này ấm áp ở miệng:

“Minh cô nương, chúng ta lại gặp lại.”

“Hì hì, công tử mời ngồi. Khi nãy khách nhân đông đảo, ta không tiện cùng ngươi chào hỏi, mong công tử chớ trách.”

Nghe nàng nói vậy, Tống đại quan nhân bật cười:

“Làm sao lại trách đây, hôm nay còn phải cảm ơn Minh cô nương đã mời ta đến. Nếu không bỏ lỡ cơ hội được thưởng thức ngươi múa có lẽ sẽ là cuộc đời này thật lớn tiếc nuối.”

“Thật không? Tống công tử cũng thích xem ta múa sao?”

Nhìn Minh như một đứa trẻ vậy hai tay chống cằm, mắt đầy hân hoan nhìn hắn. Tống tình thánh dù đã trải qua ngang dọc tình trường nhưng lúc này cũng cảm nhận được trái tim mình đập loạn nhịp đến lợi hại.

Nhưng tiện nhân này thần kỳ không dâng lên chút nào khinh nhờn ý tưởng, chỉ nén lòng mà nhìn nàng thêm hai mắt sau hắn liền chân thật đáng tin khẳng định:

“Trên đời không có ai không thích xem Minh múa, Tống mỗ tự nhiên cũng không ngoại lệ.”

“Hì hì hì, Tống công tử yêu thích là tốt rồi. Ta lần này cố tình ghé qua Dương Nam cũng là vì muốn gặp lại ngươi một mặt thôi.”

Âu mai gốt!

Nàng những lời này là ý gì?

Tống gia trong lòng luôn dặn mình không nên trúng vào nhân sinh tam đại ảo tưởng một trong: Nàng thích ta? Nhưng trong đầu hắn cứ không nhịn được suy nghĩ miên man. Thật như một nam hài lần đầu biết yêu vậy, con hàng này nội tâm bắt đầu bồn chồn lo được lo mất đứng lên.

Không biết trả lời giai nhân làm sao, có nên hay không cho nàng phóng thích một chút tín hiệu. Tống bảo bảo phải mất đại nghị lực mới ngăn lại được cái kia mê người ý tưởng, lúc này chỉ có thể gật đầu:

“Cám ơn ngươi!”

“Hì hì!”

Minh không có suy nghĩ nhiều như ai đó, nghe thằng này nói vậy nàng liền híp mắt cười vui vẻ rồi đứng lên:

“Tống công tử ngồi đây, để Minh đặc biệt vì ngươi mà múa riêng một khúc.”

Nói rồi cũng không chần chờ, cứ thế một đôi bàn chân trần bước xuống dưới nền nhà, chậm rãi uyển chuyển múa lên.

Không có âm nhạc, không có bạn múa, nhưng Tống Khuyết nhìn vào vẫn có một phen đặc biệt ý vị, cực kỳ say lòng người.

Đợi mỹ nhân một khúc múa hoàn, hắn còn chưa hết thòm thèm say mê vỗ tay:

“Quá tuyệt vời, nay được thưởng thức bậc này chỉ ứng trên trời mới có vũ khúc, thật sự có chết cũng cam lòng.”

“Xuỵt!”

Minh cau mày dùng tay ngọc chặn lại miệng hắn:

“Chớ nói xúi quẩy rồi! Minh chỉ có chút tài lẻ không lên được nơi phong nhã thôi, làm sao sánh được với công tử văn thải võ công đều vang danh thiên hạ.”

Nói đến đây nàng lại cười sáng lạn:

“Dù tại Giang Đông nhưng ta vẫn không thiếu nghe được tin tức về Tống công tử đây. Nghe công tử gia nhập Cửu Giang Minh, tránh thoát được Huyễn Thần Tông Thánh nữ đuổi giết, gần đây còn là được người tôn sùng làm Tửu Thánh, ta thật sự rất vui vẻ. Lần này cố ý đến là để chúc mừng công tử một phen.”

“Đa tạ! Một chút chuyện nhỏ nhặt mà thôi, Minh cô nương cần gì phải bôn ba như thế. Hôm nào có rảnh mời nàng đến Thanh Hà chơi một chuyến, tại hạ nhất định sẽ dẫn ngươi đi thăm thú nơi đấy cảnh sắc xinh đẹp.”

Lời ra khỏi mồm, hắn mới nhớ đến cô nàng này là hai mắt khiếm thị đấy, Tống Khuyết mặt không khỏi đỏ lên. Nhưng Minh cũng không chút phật lòng, hớn hở đồng ý rồi, nhân tiện còn hỏi:

“Tống công tử, không biết một thời gian không gặp, ngươi có viết ra được tân tác nào không?”

Hóa ra Minh là yêu thích hắn văn thơ. Nghĩ đến đây Tống đại quan nhân cũng thấy hơi thất lạc, nhưng cũng không muốn để mỹ nhân thất vọng, hắn liền quyết định đạo văn một lần nữa.

Nghĩ đến đây, tiện nhân này bắt đầu chém gió phần phật:

“Ngày ấy cùng Minh cô nương chia tay, về đến nhà ta vẫn còn nhớ mãi không quên. Ấn tượng khắc sâu nên Tống mỗ còn nghĩ ra mấy câu thơ, để ta đọc cho nàng nghe.”

“Hay lắm hay lắm, Tống công tử mau đọc!” - Minh vui mừng chắp tay trước ngực ngước mắt trông chờ nhìn hắn.

Tống Ảnh đế thế mới đắc ý trầm bổng:

“Đông phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc.”

Nghe mấy lời thơ ưu mỹ, tỏ rõ ý ca ngợi về mình. Minh lúc này cũng thấy ngượng ngùng, hai bên gò má tức thì bay lên mấy mạt triều hồng.

Nhưng nữ nhân nào không thích nghe khen, dù là vị này danh vang thiên hạ tài nữ cũng không ngoại lệ. Hơn nữa khen người khen ra một tầm cao mới như Tống gia thì cũng không có mấy người có diễm phúc được hưởng đâu, cô nàng này híp hai mắt lại cười ngọt ngào:

“Tống công tử quả thật văn thải phi phàm. Minh có một thỉnh cầu, mong công tử đáp ứng!”

Chỉ cần không phải bây giờ hiến thân, mọi việc đều dễ bàn. Tống gia không nói hai lời lập tức vỗ ngực đáp ứng:

“Minh cô nương cứ việc phân phó!”

“Ta muốn công tử chấp bút viết lại bài thơ này cho ta, để Minh giữ lại làm kỷ niệm, không biết có được hay không?”

Tường gì khó khăn, chứ viết chữ đối với Tống đại quan nhân bây giờ chỉ là việc quá đơn giản. Mỹ nhân đã có yêu cầu hắn sao nỡ từ chối, tại chỗ liền gật đầu:

“Không thành vấn đề!”

Minh vui sướng vẫy tay hoan hô một tiếng rồi dắt người vào trong hương phòng. Nơi đây có một văn án, nàng dặn Tống gia đứng chờ xong hai tay lần mò tìm trên giá sách một cuộn giấy đưa cho hắn.

“Tống công tử chờ, để Minh mài mực cho ngài.”

Nói rồi cũng không cho thằng này giúp đỡ, giai nhân liền chậm rãi đem nghiên mực đặt lên bàn chậm rãi mài lên.

Trong phòng chỉ còn tiếng sàn sạt đều đều vang lên, cả hai người đều không muốn phá vỡ bầu không khó tĩnh lặng này, Tống Khuyết cứ vậy mỉm cười quan sát cô bé xinh đẹp này chuyên tâm làm việc. Nhìn nàng khuôn mặt mềm mại dịu hiền lại không mất đi sự kiên nghị chấp nhất, Tống gia nội tâm dường như đã bị đánh động, bất giác đem lòng yêu thương.

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.