Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 471: Đồng quy vu tận



Hồng Tụ Thiêm Hương, Hạ Sơ Tình gian phòng.

Gặp cái loại thần kinh cười cười nói nói giết người không một tia dấu hiệu như Tống lão ma, con hàng này cũng là đen đủi bảy mươi đời.

Không một chút đề phòng nào Huyễn Thần Tông Thánh nữ liền ăn trọn một đao. Dù nàng đã hết sức lùi lại phía sau, nhưng Tống Khuyết đao tốc quá nhanh, lưỡi đao vẫn là xẹt qua da thịt nàng. Từ gò má kéo dài xuống tận ngực, cả bên trái Hạ Sơ Tình một quả bưởi diễn cũng thiếu chút bị hắn dã man bổ làm đôi, đương trường máu tươi vung sái tràn ngập gian phòng, nhìn qua cực kỳ thê mỹ.

“Aaaaa ....” - Tình muội muội gào lên thảm thiết.

Lúc này, sau lưng Tống gia, con mụ điên Âu Dương Tình đã hung ác nhào tới. Không có thời gian bổ đao, cũng không dám nữa ở lại chỗ này, tiện nhân kia tặc lưỡi tiếc nuối một cái xong liền ba chân bốn cẳng té. Miệng còn không quên gào toáng lên như chưa từng biết lão yêu bà kia vẫn đang quanh quẩn ở đấy vậy:

“Lại là ngươi! Không thể nào!”

Thánh Nữ tại dưới mí mắt mình bị tiểu tặc này tổn thương, về Tông môn còn không biết bàn giao như nào với Tông chủ đây, Âu Dương Pháp Vương đối với tặc nhân đó là hận chí cực. Thấy Tống Khuyết chạy liền cực tốc thi triển khinh công đuổi theo.

“Tặc tử, hôm nay ngươi phải chết!”

Nhưng chưa được mấy bước, đợi hai người mới phá cửa chạy ra ngoài đường, một giọng nói lạnh băng vang lên để mụ run rẩy:

“Chết là ngươi, Âu Dương Tình!”

Đang mãn khang lửa giận muốn thiên đao vạn quả con khỉ đột lông đen Âu Dương Pháp Vương bỗng nghe tiếng quát lớn thì cả người như bị rớt vào hầm băng vậy rùng mình tê buốt.

Hầu như đồng thời, cách đó không xa 2 đống kiến trúc đột ngột bốc lên 2 đạo ánh kiếm màu bạc dài cả chục trượng. Kèm theo đó là hai bóng người đang dùng tốc độ nhanh bất khả tư nghị lao về phía nàng.

La Tu Kiệt, Hàn Phi!

Gặp một người đã mất nửa cái mạng già, bây giờ hai lão già dâm kia còn định hợp sức hấp diêm mình?

Âu Dương Tình hàn khí ứa ra, cũng không quản cái mẹ gì Tống Khuyết hay không khuyết, lão yêu bà này gào lớn một tiếng liền quay đầu bỏ chạy, không chút nào ướt át bẩn thỉu.

“Trúng kế, chạy mau!”

Còn về Thánh nữ đại nhân có hay không nghe thấy, có chạy thoát được hay không? Cái này thì xin lỗi rồi, thân ai đấy lo.

Tức thì, đang rộn rã tiếng cười Thiên Thượng Nhân Gian lập tức lâm vào đại loạn. Tất cả sợ hãi tột độ nhìn lên trên đầu 3 bóng người như 3 chiếc đèn huỳnh quang siêu sáng đang cực tốc truy đuổi về phương xa.

La – Hàn hai người trước đó chọn vi trí cũng cực có giảng cứu, bọn họ hai lão chỗ đứng đã chặn không cho đối phương chạy về phía Thanh DCvpr Hà thành hay Nam bến tàu họa hại bình dân. Trong lúc hoang mang rối loạn vị kia Pháp Vương cũng chỉ có thể nắm mũi đi theo con đường nhân gia đã dọn ra trước mà lao đầu về phía Hoàng Liên Sơn dãy núi bên kia.

Chỗ đó rừng không mông quạnh, bọn họ xuống tay xuống chân cũng là thuận tiện. Đảm bảo lão yêu bà có kêu rách cổ họng cũng không ai nghe thấy mà đến cứu đâu.

Nghĩ đến chỗ mỹ diệu, lão La lão Hàn càng là đưa mắt nhìn nhau gật đầu, cả hai đồng thời dùng sức tăng nhanh lên một chút tốc độ.

......
Tại Hồng Tụ Thiêm Hương bên này, chiến sự cũng bắt đầu lâm vào gay cấn.

Theo Tống Khuyết trọng thương Hạ Sơ Tình xong dẫn Âu Dương Tình chạy ra ngoài bắt đầu. Triệu Minh Nguyệt, Tưởng Bình cùng một đám Nguyệt Khuyết Các bang chúng cũng đã không bỏ lỡ thời cơ lập tức chạy tới.

Tất nhiên chiến đấu là giao cho Yêu Cơ hai người, Tống Các chủ nhóm thuộc hạ chỉ làm nhiệm vụ sơ tán bách tính cùng cảnh giới xung quanh thôi.

Huyễn Thần Tông công pháp thiên về huyễn thuật, thật cùng người đánh nhau vậy cũng chẳng ra sao. Dù là ở toàn thịnh trạng thái Hạ Sơ Tình gặp một trong hai người cũng phải ôm đầu mà trốn nữa là dạng hoàn cảnh bết bát hiện tại.

Đợi Tống lão ma ung dung nhàn nhã bước về, trong sân tình hình cũng không sai biệt lắm đến hồi kết thúc.

Ngực to Thánh nữ đã bị dồn đến bước đường cùng, đang chật vật chống đỡ khổ không thể tả. Lúc này trên người nàng đã đầy rẫy vết thương, nhất là trên mặt và ngực hai hai chỗ, quả thật nhìn vào mà xúc mục kinh tâm, máu tươi dầm dề không cách nào ngăn nổi.

Nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc thành ra thế này, Tống gia trong lòng cũng thổn thức không thôi.

“Thật xinh đẹp quá, là tiên nữ hạ phàm xuống đánh nhau sao?” – Mấy vị gà mờ võ lâm nhân sĩ nhìn xinh đẹp không giống người phàm Triệu Minh Nguyệt bên kia múa đao lộng kiếm không khỏi xúm vào nhau rung động bàn tán.

Tống đại quan nhân vậy vẫn còn có tâm tình cho bọn họ giải thích:

“Tóc bạch kim xinh đẹp nhất vị kia chính là Thiên hạ thập mỹ một trong Huyết Nguyệt Yêu Cơ Triệu Minh Nguyệt, còn một nữ còn lại là Huyễn Thần Tông Thánh nữ Hạ Sơ Tình, cũng là danh mãn giang hồ đại mỹ nữ.”

“Hóa ra là thế! Đa tạ huynh đài đã cho chúng ta giải hoặc. Huynh đài có thể hay không cho chúng biết vì sao 2 người này làm sao mà phải ra tay tử đấu thế này chăng?” – Mấy người thấy có một vị bách sự thông ở đây, liền vội vàng bu lại hỏi han.

Tống Khuyết nghe thế chỉ thở dài lắc đầu:

“Hết thảy cũng vì nơi này một người nam nhân, tội quá, tội quá!”

Hai đại mỹ nữ như thế đánh nhau chỉ vì 1 nam nhân, đám bát quái tâm dư thừa này lập tức tưởng tượng ra một cố sự tình tay 3 vô cùng cẩu huyết. Hơn nữa ở Thanh Hà này có ai xứng đáng để giai nhân như vậy tử đấu, nghĩ một lát, bọn họ thốt lên:

“Ý ngài là Tống Các chủ!!!”

“Xuỵt! Phật nói, không thể nói! Nhiều chuyện biết nhiều cũng không tốt.”

Thở ngắn than dài căn dặn mấy vị nhân huynh này một phen, mỗ tiện nhân tiếp tục lững thững nhảy lên một nóc nhà cao hơn để tiện bề quan sát.

“Xin hỏi huynh đài quý tính?”

“Gọi ta A Ngưu liền được!” – Người đã đi xa, âm thanh vẫn còn vang vọng trở lại, thật sự cực kỳ có ẩn thế cao nhân phong phạm.

.....
Bên kia, bị dồn đến bước đường cùng ngực to Thánh nữ cũng bắt đầu nổi lên tử chí.

Những chỗ đẹp nhất trên người mình đều bị người phá hủy, để lòng hư vinh cực mạnh Hạ Sơ Tình cũng không thiết tha sống gì trên đời nữa. Yêu nữ này tâm đã bắt đầu sinh ý tiêu cực, muốn tìm người chết cùng.

Vốn mục tiêu ban đầu của nàng chính là Yêu Cơ, cái này tụ tập muôn vàn sủng ái vào một thân thiếu nữ quả thực để Hạ Sơ Tình ghen ghét đố kị muốn chết, nếu như trước khi chết có thể nhìn thấy tiện nhân này hương tiêu ngọc vẫn, Tình muội muội cảm thấy mình cũng có thể thỏa mãn lên đường.

Nghĩ liền làm, ngực to Thánh nữ liền bất chấp tất cả, mặc cho phía sau Tưởng Bình một kiếm chém về lưng mình.

“Hừ!”

Rên lên một tiếng đau đớn, Hạ Sơ Tình trên mặt ngược lại hiện lên vẻ kích động điên cuồng. Chỉ thấy yêu nữ này miệng há to ra, trong khoang miệng của nàng bất ngờ đã xuất hiện một hạt châu màu tím to bằng quả vải, hẳn là thứ này vẫn luôn được giấu trong người nàng.

“Rắc!”

Theo Hạ Sơ Tình khẽ cắn, lập tức từ tử châu tràn ra muôn vàn hắc khí, chúng thấm thẳng vào người yêu nữ này huyết mạch, tế bào, trong nhất thời, từ một như hoa như ngọc cô nương, Tình muội muội liền biến thành một con yêu quái da thịt tím lịm khô cằn nứt nẻ, từ trên những vết nứt hắc khí không ngừng trào ra bọc quanh thân thể nàng, nhìn mà để ngược cực kỳ kinh tủng.

“Ma Huyết Châu!” – Minh Nguyệt, Tưởng Bình quá sợ hãi quát lớn một tiếng rồi nhảy lùi lại phía sau.

“Tất cả mau chạy!”

“Khặc khặc khặc, đã muộn!”

Hạ Sơ Tình cười lên càng thêm điên cuồng, nhằm thẳng về phía Yêu Cơ, con hàng này lập tức định nhào lên đồng quy vu tận.

Nhưng làm sao khi vừa bắt đầu chuẩn bị thực thi kế hoạch, Thánh nữ đại nhân lại vô tình liếc mắt thấy mình Tống ca ca đang phong tao dáng người đứng ngoài kia, còn như không có chuyện gì hứng thú bừng bừng quan sát mình giãy giụa, nàng hận ý liền không thể kìm nén được nữa lập tức ngùn ngụt bốc lên cao.

Tất cả là vì hắn!

Tàn nhẫn xuống tay hủy dung cũng là hắn!

Không giết con chó này, dù thành quỷ nàng cũng không được cam tâm.

Tức thì, Tình muội muội đưa ra bước chân nửa đường liền thu lại. Yêu nữ này đưa hai mắt khắc cốt minh tâm cừu hận nhìn lên phía trên kia nóc nhà đang đứng một người.

“Của ta Tống ca ca! Của ta Hảo ca ca! Suýt nữa thì quên mất ngươi, muội muội rất nhớ ngươi!”

Không có chút nào do dự, Hạ Sơ Tình đã vụt một phát tại chỗ biến mất, dùng một cái tốc độ nhanh bất khả tư nghị lao thẳng về phía Tống đại quan nhân.

“Tống Khuyết! Mau chạy!” – Triệu Minh Nguyệt vì hắn sợ hãi thất thanh.

Cũng không cần nàng nhắc, nhìn yêu nữ kia người không ra người quỷ không ra quỷ bộ dáng Tống gia cũng đã sợ đái ra máu rồi. Nhất là qua Lĩnh Vực cảm nhận được từ nó sôi trào như dung nham núi lửa táo bạo khí tức, thằng này đã sớm có tâm lý chùn chân lùi lại một đoạn.

Hầu như khi Tình muội muội vừa âu yếm nhìn qua, Tống Sở Khanh đã không chút ướt át bẩn thỉu rụt đầu co chân mà chạy, thoắt một cái liền không thấy nhân dạng ở đâu.

Nhưng cũng không làm được gì, dùng qua Ma Huyết Châu, Hạ Sơ Tình thân thể tiềm năng đã được khai phá đến cực hạn. Tại loại này trạng thái, ngay cả La, Hàn đám Cửu giai võ giả cũng phải dè chừng tránh lui nữa là. Tốc độ của cô nàng này hiện tại so với Tống tặc còn nhanh, dù chấp hắn chạy trước một đoạn, nàng cũng đã rất nhanh đuổi gần đến nó.

“Ca ca, không cần phí sức. Cùng ta phó hoàng tuyền đi thôi, xuống đó chúng ta cùng nhau song túc song phi, không phải rất tốt sao?”

Nghe đằng sau yêu nữ giọng đã khàn đặc không ra tiếng người, Tống Khuyết thiếu điều muốn mắng mẹ.

Cuộc đời này hắn không bao giờ dám nữa dây vào hai từ Thánh nữ.

Tất cả đều là một lũ tâm thần, bọn ôm bom cảm tử đại khủng bố.

Tất nhiên lúc này tiện nhân kia là thở còn không ra hơi, sẽ không có sức mà quay lại chửi người.

Nhìn đằng sau Hạ Sơ Tình khí tức càng lúc càng táo bạo, trên người nàng những vết nứt đang trở nên to dần, từ đó màu tím ánh sáng chói lọi phát ra, quả thật như quả bom chuẩn bị phát nổ đến nơi, Tống đại quan nhân tâm chìm đến đáy cốc.

“Cùng chết đi!”

Cảm nhận thời gian của mình còn không nhiều, Hạ Sơ Tình dùng còn sót lại một chút lý trí khàn khàn nói ra ba từ sau liền bùng nổ ra mãnh liệt tử quang, cả người như hóa thành một chùm sáng bắn nhanh về phía tặc nhân trước mặt.

Đối phương còn chưa đến gần, dù khoảng cách 2 bên vẫn cách nhau cả chục trượng nhưng Tống Khuyết đã thực sự ngửi được hương vị tử vong đến gần.

Bậc này uy lực, hắn bất cứ ý đồ phản kháng nào cũng chỉ là phí công vô ích.

“ẦM!!!!”

Một tiếng kinh thiên động địa nổ lớn cách Thiên Thượng Nhân Gian khoảng một dặm vang lên. Dù không phải trực tiếp hứng chịu, nhưng nơi này người đều tất cả cảm thấy lồng ngực buồn bực dị thường, trong đầu vang lên hàng loạt tiếng ong ong chói tai như muốn quấy nát não của bọn họ ra vậy.

Không thiếu người không chịu được mà ngất đi, còn lại thanh tỉnh cũng là đau đớn khó nhịn ôm đầu thất thanh hét lớn.

Ngay cả dưới chân mặt đất cùng xung quanh kiến trúc cũng bị dư chấn làm cho rung lắc liên hồi, toàn bộ Thiên Thượng Nhân Gian như tiến vào cảnh tượng thiên tai mạt thế.

Dư âm đã thế, tại trung tâm vụ nổ vậy còn phải nói.

Đợi Minh Nguyệt, Tưởng Bình mấy người chạy ra chỗ bên ngoài xa tâm chấn, chỉ thấy nơi đây cái gì cũng không còn. Cây cối, cát đá hết thảy đều bốc hơi, để lại dưới mặt đất một hố sâu mấy trượng, bán kính càng là hơn chục trượng, khủng bố vô cùng.

Đối mặt với cỡ này lực phá hoại, dù là kim thiết cũng phải bị chấn tan nữa là bình thường huyết nhục thân thể.

Nhìn mặt đất trống trơn như đã, không tồn tại một chút vết tích sự sống nào, Triệu Minh Nguyệt cũng cảm thấy ảm đạm thần thương.

“Tống Khuyết! ....”

“Haizzz ...”

Cuối cùng, chỉ còn vài tiếng thở dài xót xa văng vẳng trong gió đêm để người nhớ đến rằng, tại Dương Nam Đạo, Thanh Hà huyện nơi này từng xuất hiện một vị phong hoa tuyệt đại thiên kiêu.

Tên của hắn là Thiên Đao Tống Khuyết!

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.