Đứng bên cửa sổ, nhìn Tống Khuyết đoàn người đã đi xa, Tống Uyển Nhu liền khẽ nhếch miệng mỉm cười bí hiểm.
Nàng cũng không đóng cửa sổ, cứ để nó mở thế hóng lấy gió trời, bản thân còn là thản nhiên quay người vào trong, ngồi xuống bàn rồi nhàn nhã cho mình rót một chén nước. Trên mặt không còn hiện ra bất cứ chút nào vẻ đau khổ, thương tâm của người vừa bị sát hại mất cha mất mẹ.
“Vù!” ... “Cạch!”
Không ra một lát, một cơn gió lớn lùa qua đem cánh cửa ập vào, bất thình lình trong phòng không biết lúc nào cũng đã có thêm ra một người, một nữ nhân.
Đặc biệt là vị này đại gia Tống đại quan nhân còn biết.
Ở cách đó không xa, đoàn xe vừa ra khỏi Tây môn thằng này đã thiếu thì bị dọa đái ra máu, vội vàng thúc giục đám hạ nhân chạy nhanh lên một chút.
Âu Dương Tình! – Chính là Huyễn Thần Tông Pháp vương, Cửu giai Minh Huyệt Cảnh đại cao thủ.
Còn nhớ rõ lần trước làm nhiệm vụ hắn đã đem đám này ma nhân đắc tội thảm, lần này bọn nó hưng sư động chúng tìm đến tận đây làm gì vậy dùng đầu gối cũng có thể đoán ra.
Trong lòng đã đem Thiên Hà Kiếm Phái cùng vị nào Nhạc phụ mắng đến cẩu huyết lâm đầu, Tống đại quan nhân bi thương muốn chết.
Hồng phải chọn quả mềm mà bóp, người yếu quả nhiên là không có nhân quyền!
Rõ ràng kẻ thù của Huyễn Thần Tông là Thiên Hà Kiếm Phái, ngươi không làm gì được Triệu lão cha lai đi tìm Tống bảo bảo phát tiết, thiên lý ở đâu nha.
Nhà vừa xây xong, ca đã phải như con chuột khắp nơi chạy trốn. Ai hiểu cho nỗi đau này?
..... Trong phòng,
Nghiêm túc cảm nhận một hồi thấy không có ai theo dõi nghe lén xung quanh sau, Âu Dương Tình mới bắt đầu mở miệng.
“Thánh nữ, ta xem ngươi việc làm cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân, hết sức vô bổ. Không bằng bây giờ để bản Pháp Vương ra tay, đem tiểu tử kia phế rồi mang về trong tông tiếp tục dằn vặt, như thế không phải đơn giản nhanh gọn sao?”
“Ha hả, Âu Dương Pháp Vương chớ vội nôn nóng. Giết người thì dễ, nhưng làm như thế trừ việc giải tỏa được oán hận nhất thời cũng không mang đến cho chúng ta lợi ích gì. Kẻ này hiện được Triệu gia tín nhiệm, không bằng để bản Thánh nữ mê hoặc hắn rồi lợi dụng hắn đánh vào Thiên Hà Kiếm Phái.
Nếu có thể dụ được Minh Nguyệt con tiện nhân kia ra ngoài vậy tất nhiên tốt nhất, nếu không cũng phải để tiểu tử này vì chúng ta làm một số chuyện, như thế mới coi như tận dụng hết giá trị của nó.”
Nghe tiểu nha đầu này chỉ điểm giang sơn, Âu Dương Tình bĩu môi:
“Hừ, ta xem ngươi kế hoạch kêu đến vang trời, thực hiện cũng chẳng ra sao mà. Đối phương ngay cả gần gũi tiếp xúc với ngươi cũng chướng mắt, ngươi định lấy cái gì ra mê hoặc hắn?”
Lão Yêu bà này vậy mà dám coi thường mị lực của mình, Tống Uyển Nhu mặt như băng sương lạnh lùng nói:
“Cái này không cần Pháp Vương nhọc lòng, trước khi ra ngoài Tông chủ cũng đã có dặn. Hết thảy nghe theo ta làm chủ, Âu Dương Pháp Vương chỉ cần nghe lệnh phụ trợ ta làm việc thế thôi, đúng sai công tội thế nào khi về sơn môn bản Thánh nữ sẽ cùng Tông chủ đại nhân bàn giao rõ ràng.”
“Hừ!”
Tiện nhân!
Nếu kỹ nữ này không phải dùng mọi cách câu dẫn Tông chủ để được nhiều sủng ái, bằng nó chút ít tu vi với cái thân phận rẻ rách đấy Âu Dương Tình đã sớm một trảo cào cho rách mặt.
Nhưng có Khuất Vô Kỵ chống lưng, lão yêu bà này cũng không dám làm càn. Chỉ hừ lớn một tiếng bày tỏ sự bất mãn rồi quay đi không tiếp tục nói nữa.
Tống Uyển Nhu vậy càng thêm đắc ý, cũng không thèm đếm xỉa đến nàng. Chỉ hung hăng hếch lên bộ ngực sữa rồi thản nhiên lột bỏ hết trên người y vật, cả người cứ thế không mảnh vải che thân thỏa thuê phô bày những đường cong trí mạng của mình.
Say mê vuốt ve bản thân gương mặt, bộ ngực cùng bờ mông một lần, con hàng tự luyến cuồng này mới chưa hết thỏa mãn lắc lư đi vào hậu phòng, chuẩn bị thoải mái tắm rửa một hồi.
“Pháp Vương làm phiền lấy cho ta một bộ quần áo!”
Ken két ....
Âu Dương Tình trên mặt gân xanh điên cuồng nhảy, hai tay nắm lại thành đấm kêu ken két. Nhưng cuối cùng lý trí nhắc nhở nàng cũng không dám làm gì, lúc này liền từ trong ngực áo lấy ra một cái túi nhỏ, màu đen, chất liệu không biết làm từ thứ gì.
Hoa!
Cũng không thấy lão yêu bà có cử động gì, một chiếc bao phục lớn cứ như vậy đột ngột xuất hiện trên tay của nàng. Cái này thần kỳ thủ đoạn để đang theo dõi bọn họ Tống gia cũng thiếu điều trợn tròn con mắt.
Không gian trữ vật! – Đại Tông sư thủ đoạn.
Quả nhiên không hổ là lịch sử lâu đời Ma tông, của cải đúng là phong phú.
Vụt!
Đúng lúc này, Âu Dương Tình đột ngột đứng dậy.
“Chuyện gì? Pháp Vương!”
Không vội trả lời Tống Uyển Nhu, cau mày tinh tế tìm kiếm một hồi, mãi không thấy được có gì manh mối khác lạ sau Âu Dương Tình mới khó hiểu lắc đầu nhàn nhạt mở miệng:
“Không có gì, đồ đạc ta để trên giường. Bản Pháp Vương trước tiên đi nghỉ ngơi một chút, Thánh nữ đại nhân có gì chỉ lệnh xin mời cứ việc ra lệnh.”
Câu cuối mấy từ cắn rất chặt, đủ để thể hiện vị này lão yêu bà là bất mãn dường nào. Uyển Nhu thế cũng không ngại, chỉ cười khanh khách đáp lời tỏ vẻ đã biết.
Đợi Âu Dương Tình đã đi sang phòng bên, núp trên cột xà Tống đại quan nhân trong hình thái U Ảnh Tùy Hình Cổ mới thở dài một hơi.
May mắn, vừa rồi chỉ jWiy6 bị không gian trữ vật kinh động phát ra một tia ý niệm như vậy rồi lập tức thu liễm. Nếu không yêu bà kia nhất định sẽ không khó tìm được chính mình, bọn này ma nhân học rộng biết nhiều, nếu chúng biết là mình giở trò vậy hôm nay thật sự chỉ còn đường chui vào rừng mà chạy.
Tống Khuyết thở sâu mấy lần cho bình phục tâm tình, sau đó mới gạt chân nhỏ chạy qua bên kia phòng tắm, muốn xem đám yêu nhân này định mưu đồ điều gì bí mật.
May mắn là, đối phương chưa có ý định trực tiếp xuống tay với mình. Nếu không bằng Cửu giai võ giả uy lực, toàn bộ Tống gia một đoàn người cũng không cản lại được nhân gia đồ sát đâu.
Chuyện tạm thời vẫn còn đường xoay sở, chưa đến mức bi đát nhất xảy ra.
Mang theo tâm tình bồn chồn lo lắng, bọn hắn rất nhanh chạy về Thanh Sơn. Bên này Tống Uyển Nhu cùng Âu Dương Tình cũng không nán lại quá lâu. Sau khi vị kia Thánh nữ tắm xong, hai người này cũng vội vàng rời đi, không biết đi đâu. Dù sao Tống Khuyết là không dám để U Ảnh bám theo, chỉ tùy vào bọn họ ý nguyện rồi.
...... Tiếp đó mấy hôm,
Tống đại quan nhân có thể là bị dày vò quá mức. Ăn không ngon, ngủ cũng không yên, lúc nào cũng lo lắng địch nhân bất thình lình tập kích.
Huyễn Thần Tông người lại không biết ở đâu, hắn cũng không thể gióng trống khua chiêng đi tìm Thiên Hà Kiếm Phái người trợ giúp. Thằng này vậy chỉ còn biết cách mang theo tâm trạng bất an mà chờ đợi suông vậy thôi.
Địch nhân như một con rắn độc giấu bên người, biết là nó sẽ cắn mình nhưng không tìm thấy nó ở đâu. Cảm giác dày vò này chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Làm người thiếp thân chăm sóc hắn, Dương gia tỷ muội 3 người tự nhiên phát hiện được chủ nhân khác lạ. Thấy Tống gia cau có cả ngày, bọn họ liền tiến đến lo lắng hỏi han:
“Thiếu gia, ngài gần đây có chuyện gì không vui sao?”
“Há, không có gì, chỉ là có chút nan đề bản thiếu nghĩ mãi chưa ra cách giải quyết nên mải suy nghĩ thế thôi.” – Tống Khuyết miễn cưỡng nặn ra nụ cười để trấn an mấy tiểu.
Nhưng hiệu quả thật chẳng ra sao, sống chung lâu như vậy, chỉ nhìn hắn bộ dáng đủ để mấy người không khó để nhận ra lần này là thật xảy ra đại sự. Dương Mật lập tức đứng dậy vòng ra sau lưng hắn, để chủ nhân đầu dựa lên bộ ngực mới có một chút quy mô của mình rồi bắt đầu nhẹ nhàng đưa tay xoa bóp:
“Thiếu gia, không cần quá mức miễn cưỡng tự đặt cho mình áp lực quá lớn. Ngài còn rất nhiều người mà, còn Nguyệt Khuyết Các mấy trăm huynh đệ, còn trong nhà người cùng có Thải Hồng tỷ cùng Thiên Hương tỷ tỷ cũng có thể giúp đỡ một tay.
Nếu như không được, chúng ta cũng có thể trước tìm chỗ lánh tạm một thời gian. Chỉ cần mọi người an toàn liền được, cái gì tiền bạc quyền thế chỉ là phù vân mà thôi. Hơn nữa bằng thiếu gia tư chất, để ngài tu luyện thêm mấy năm nữa thế gian ai lại làm khó được ngài, chúng ta không cần phải tham công liều lĩnh được không?”
Nha đầu này trải qua đại biến cố, trong một đêm bỗng nhiên mất đi tất cả. Vì thế tuy còn nhỏ nhưng đối với sự vật nhìn hiểu rất thấu đáo, lúc này nói ra một phen lời cũng thực sự đi vào Tống Khuyết tâm khảm đi.
Hắn trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng dường như đã đặt được cái gì quyết tâm sau thằng này cả người liền cảm thấy được giải thoat nhẹ nhõm.
Không thể tiếp tục như này nữa! Cứ tự mình dọa mình thế này không cần Âu Dương Tình động thủ, hắn Tống Khuyết cũng sẽ bị trước phát điên.
Việc này không phải đã dự kiến từ trước rồi sao, theo thế lực làm lớn, tiền kiếm càng nhiều thì kẻ thù và những kẻ đỏ mắt với hắn cũng sẽ theo cấp số nhân mà dần dần tăng trưởng.
Một là trốn vào rừng mà làm thợ săn, không chành chọe với ai. Hai, đã dám ra ngoài vậy phải dám đương đầu với thử thách. Bây giờ hắn mang trên người món nợ còn thiếu sao.
Ma giáo mấy tông gần như đắc tội một lượt, rồi Dương gia thù diệt tộc, Thiên Hương món nợ với Thiên Độc Tông. Hiện những cái này tất cả ai không phải là đại nhân vật mà Tống Khuyết không thể dây vào.
Có ngày bị nhằm đến là tất nhiên, làm sao bây giờ tặc nhân mới bóng gió một hồi mình đã như con cuốn chiếu thế co rúm vào một chỗ, trận cước đại loạn.
Vì bản thân, vì thân nhân và người xung quanh, những người đã tin tưởng mình. Hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ, phải dũng cảm đương đầu với hiểm nguy.
Nghĩ thông những cái này, Tống Khuyết linh đài bỗng chốc trở nên một trận thông suốt minh mẫn. Chính bản thân hắn cũng không phát hiện được mình vừa rồi đã có bước tâm lý biến chuyển rất lớn từ bình phàm người bước lên con đường cường giả.
Cường giả không ở chỗ ngươi mạnh bao nhiêu, đó chỉ là cường đại.
Cường giả. Không sợ hãi!
Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la... Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...