Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã

Chương 46



Việc Trình Dĩnh Doanh mang thai cả hai nhà cùng biết, phong tục ở đây là đầy ba tháng mới có thể thông báo cho người ngoài.
Đủ ba tháng, Trình Dĩnh Doanh đi thăm trưởng bối với Lôi Kiệt Bân.
Trước tiên là về xã Phật Tam đến thôn họ Lôi ra mắt ông bà nội. Mẹ Lôi từng thả tin Lôi Kiệt Bân có bạn gái, muốn chọn ngày tốt để kết hôn. Sau vì Trình Dĩnh Doanh muốn ăn thanh mai, Lôi Kiệt Bân nhờ bà nội làm một ít.
Bà nội là người từng trải, đoán là cháu dâu có tin vui.
Trình Dĩnh Doanh quen biết Lôi Kiệt Bân mười mấy năm nhưng chưa tới thôn anh ở bao giờ. Anh lái xe trên đường làng, hai bên hàng cây xanh mướt, bên cạnh con đường là ruộng lúa nước xanh ngắt. Ô tô từ từ đi vào trong thôn, Lôi Kiệt Bân bắt đầu khoe khoang: “Đường này anh bỏ tiền sửa đó.”
Vợ anh không có vẻ sùng bái ngưỡng mộ gì, chỉ ậm ừ.
Chẳng cho tí mặt mũi nào.
Lôi Kiệt Bân tắt máy, nắm tay Trình Dĩnh Doanh vào nhà tổ.
Tít sâu tận bên trong ngõ nhỏ, đi vào một căn nhà cổ, bên trong rất náo nhiệt, ở ngoài cũng nghe thấy tiếng ríu rít trò chuyện của người trong nhà, khoảng mười mấy người.
Lôi Kiệt Bân dắt Trình Dĩnh Doanh tiến vào, đúng là có rất nhiều người ở đây, đại sảnh rất rộng, mọi người ngồi một bên cắn hạt dưa tám chuyện trên trời dưới đất đợi hai nhan vật chinh đến.
“Ông, bà, đây là vợ cháu Trình Dĩnh Doanh.” Lôi Kiệt Bân dắt tay Trình đến giới thiệu trước mặt ông bà nội.
Trình Dĩnh Doanh lễ phép thưa: “Cháu chào ông bà.”
Bà nội híp mắt nhìn Trình Dĩnh Doanh: “Con bé này xinh xắn thế chứ lị.”
“Cảm ơn bà ạ.” Trình Dĩnh Doanh ngượng chín mặt.
Trong phòng toàn là họ hàng của Lôi Kiệt Bân, mọi người đều sống ở xã Phật Tam, bình thường cũng tiện tới đây, nghe nói Lôi Kiệt Bân định đưa vợ về ra mắt trưởng bối nên mới tụ tập ở đây.
“Đây là bác cả, mợ cả, bên cạnh là bác hai với mợ hai,... Còn kia là cô nhỏ, mẹ Chân Gia Thao.”
Lôi Kiệt Bân giới thiệu từng người cho Trình Dĩnh Doanh, Trình Dĩnh Doanh lần lượt chào hỏi.
Sau đó hai người chuyển chỗ đến ngồi ở đại sảnh tán chuyện với các trưởng bối.
Bà nội nhớ ra gì đó, đứng dậy vào phòng ngủ chính lấy bình thủy tinh chứa đầy thanh mai, bên trong còn nổi bọt nước. Hướng tới chỗ Trình Dĩnh Doanh: “Doanh Doanh, cho con thanh mai này.”
Lôi Kiệt Bân đứng dậy nhận bình thủy tinh: “Con cảm ơn bà!”
“Thử ăn xem có ngon không...” Bà nội lâu không ngâm thanh mai, không biết tay nghề có bị tụt đi không.
Trình Dĩnh Doanh thấy nhiều người ở đây nên ngại ăn. Lôi Kiệt Bân thì không khách sáo, vặn nắp bình lấy tăm xiên một quả thanh mai đưa cho Trình Dĩnh Doanh: “Ăn nè...”
Trình Dĩnh Doanh cầm lấy, nếm thử miếng chua chua ngọt ngọt, chính là vị mà cô muốn. Cô vui sướng gật đầu: “Ngon lắm!”
Bà nội cười khì: “Thích ăn thế thì để mai bà làm thêm cho.”
“Cảm ơn bà!” Trình Dĩnh Doanh nói cảm ơn rồi đưa quả thanh mai đến bên miệng Lôi Kiệt Bân: “Anh Kiệt Bân, thử xem...”
“Không ăn đồ cho thai phụ.”
Trình Dĩnh Doanh: “...”
Gì mà đồ cho thai phụ, hứ, đồ không biết nhìn hàng!
Thăm thôn họ Lôi xong, Lôi Kiệt Bân và Trình Dĩnh Doanh tiếp tục xuất phát đến nhà bà ngoại. Hai người ngồi trên xe, Trình Dĩnh Doanh ôm bình thủy tinh, thi thoảng lại lấy miêng ra ăn cho đỡ thèm.
Mặc dù đó là thanh mai do chính tay bà nội ngâm, không có chất phụ gia nhưng Lôi Kiệt Bân ngửi mùi chua loét đến mức thấy đau dạ dày: “Đừng ăn nhiều cùng lúc thế, chua thế này không sợ đau dạ dày à?”
Trình Dĩnh Doanh sờ bụng: “Chả sao đâu, dạ dày em khỏe mà, chẳng phải phụ nữ có thai thích ăn chua sao? Em thấy mình không còn làm chủ bản thân được á!”
Khóe miệng Lôi Kiệt Bân hơi cứng lại: “Em cố nhịn đi...”
Chắc tại dạ dày anh không tốt nên không muốn cô ăn quá nhiều đồ chua.
Bà ngoại đã từng gặp Trình Dĩnh Doanh, không có gì hay để nói, chỉ cần cháu ngoại mình cưới được con gái là mĩ mãn rồi. Hay tin Trình Dĩnh Doanh mang thai ba tháng cực kì vui vẻ, chạy ra chuồng gà bắt ba con mái già cho Lôi Kiệt Bân mang về để mẹ Lôi hầm canh cho cháu dâu uống.
Khiến Trình Dĩnh Doanh ngại ngại, hôm nay đến ra mắt trưởng bối cuối cùng lại tới ăn bám.
Lôi Kiệt Bân nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Để ý làm gì, bình thường anh hay đưa tiền sinh hoạt cho họ, họ đều khách khí vậy.”
Hai người dành hai ngày cuối tuần đi gặp mặt ông bà hai bên, chiều về nhà Lôi ăn cơm, định bụng nghỉ ngơi một lát.
Trình Dĩnh Doanh tắm rửa xong nằm trên giường xem phim trên máy tính bảng.
Lúc Lôi Kiệt Bân tắm xong, mặc một cái quần cộc đi vào phòng ngủ. Đến bên mép giường lấy máy tính bảng của Trình Dĩnh Doanh đi: “Ít dùng đồ điện tử đi...”
“Ừ...” Ngoài mặt thì đáp ứng, trong lòng tính toán, mới có ba tháng thôi à, bao giờ mới sinh con?
Dạo này tiết trời nóng bức, bật điều hòa cũng không thấy mát hơn, Lôi Kiệt Bân ở nhà còn cởi trần làm việc. Trình Dĩnh Doanh mới đầu không quen, nhớ ra con còn sắp sinh kia kìa, ở đó mà ngượng với chả ngùng.
Lôi Kiệt Bân vén chăn mỏng nằm xuống chuẩn bị ngủ. Trình Dĩnh Doanh nhổm dậy tắt đèn.
Lôi Kiệt Bân theo thói quen kéo cô vào lòng, ba tháng trước từ lúc có thai không thể cùng phòng, anh cũng chỉ sờ qua người cô. Hôm nay cũng vậy, mới tắt đèn đã lần mò sờ mó, nhẹ nhàng nắn bóp hai vật mềm mại trước ngực cô.
Không biết có phải tại đang đến ngày hay không, bị người nào đó kiên trì “mát xa”, Trình Dĩnh Doanh thấy ngực mình càng ngày càng to, thân hình dần dần thay đổi.
“Ưm...” Nhẹ ngâm một tiếng.
Anh đã đùa nghịch tới phần ngực trước áo ngủ, cúi đầu cắn mút.
Mỗi lần như vậy Trình Dĩnh Doanh còn chưa bớt, muốn thâm nhập thêm nữa, nhưng ba tháng trước không thể làm vậy. Bây giờ đã qua kì nguy hiểm, có thể làm chuyện đó.
“Anh Kiệt Bân, anh có muốn...” Trong tối nói lời mờ ám.
Lôi Kiệt Bân đã nhịn ba tháng đương nhiên muốn, cô mới đầy ba tháng có quá sớm không? Ai cũng bảo qua ba tháng là được nhưng anh không muốn mạo hiểm.
Trình Dĩnh Doanh thấy anh không phản ứng, hỏi lại: “Anh không muốn? Nhưng mà em...Anh giúp em, được không...”
“Em tìm trên mạng là ngón tay cũng có thể thỏa mãn, anh giúp em làm, em... Em không dám tự...”
Vợ mình đã tích cực, nếu giờ từ chối có đáng mặt đàn ông không?
Ngón tay Lôi Kiệt Bân từ từ thăm dò hoa viên bí mật, từ từ cắm rút, nhẹ nhàng có tiết tấu.
Đúng vậy, cuối cùng vẫn mất không chế, hai người có được đêm thứ hai*.
*Ý chỉ đây là lần thứ 2 n9 với nu9 làm tình á.
Nửa đêm, tuy điều hòa còn bật, Trình Dĩnh Doanh vẫn tỉnh lại vì nóng. Cô đạp chăn ra, ngay sau đó Lôi Kiệt Bân kéo chăn đắp lại: “Đừng đạp chăn, phụ nữ có thai không thể bị cảm lạnh.”
“Nóng mà.” Trình Dĩnh Doanh làm nũng.
“Để anh mở thấp hơn.” Lôi Kiệt Bân cầm điều khiển hạ thấp nhiệt độ.
Trong chăn không mặc quần áo, ôm nhau thật chặt.
“Tối nay tốt không?” Lôi Kiệt Bân dò hỏi cảm nhận của cô.
Trình Dĩnh Doanh còn ngại: “Cũng được, đỡ hơn hồi trước...”
Lôi Kiệt Bân tràn đầy ý cười, hôn lên trán cô nói: “Ngủ đi...”
*
Có lẽ do Trình Dĩnh Doanh gầy nên mang thai mấy tháng bụng không lộ rõ, đặc biệt là mấy lúc mặc quần áo rộng thùng thình, không ai biết cô mang thai, lần nào cô cũng đùa nghịch dán áo vào sát bụng, lộ ra phần bụng hơi nhô lên. Giống như người gầy ăn no, kiểu bụng đầy.
Lôi Kiệt Bân chọn studio chụp ảnh cưới, là studio có tiếng trong thành phố.
Trình Dĩnh Doanh mang thai không thể đi đến mấy nơi xa, vì vậy đến tỉnh Hải Nam gần studio.
Lúc chụp ảnh cưới bụng Trình Dĩnh Doanh chưa lộ hẳn, thân hình không tệ, còn mặc được váy cươi thắt eo, để hậu kì chỉnh sửa lại chút là đẹp ngay.
Chụp ảnh trong ba ngày, sau khi chụp xong studio rời khỏi Hải Nam, vợ chồng Lôi ở lại nghỉ phép.
Lôi Kiệt Bân là tác giả ngôn tình đang nổi tiếng, mỗi ngày có nhiệm vụ yêu cầu số từ nhất định, khoảng nửa ngày là xong một chương, chiều đưa Trình Dĩnh Doanh đi dạo ngắm cảnh xung quanh.
Đến chiều tối, Lôi Kiệt Bân đặt bàn ở khách sạn, muốn dùng một bữa tối lãng mạn cạnh biển với Trình Dĩnh Doanh.
Trình Dĩnh Doanh làm spa ở khách sạn, Lôi Kiệt Bân xuống nhà ăn đặt món. Anh chọn vị trí gần cửa kính sát đất, bên ngoài là cảnh biển bao la. Tuy vậy bây giờ trời tối, biển bên ngoài đen như mực, nhưng đèn gần biển tỏa ra bốn phía chiếu rất xa, từ trên cao nhìn xuống rất đẹp.
Nữ phục vụ yêu cầu chờ một lát, Lôi Kiệt Bân không quá sốt ruột, cầm thực đơn chọn mấy món ngon ngon để nhà bếp làm trước, đợi Trình Dĩnh Doanh ra ngoài là ăn được.
Bỗng nhiên mùi nước hoa ngọt ngào nồng đậm xuất hiện, Lôi Kiệt Bân đang đọc thực đơn ngẩng đầu, một cô gái tóc đen dài như suối mặc váy trắng kéo ghế đối diện anh tự nhiên ngồi xuống.
Người không biết còn tưởng hai người quen nhau.
“Thưa cô, cô ngồi sai vị trí?” Lôi Kiệt Bân hỏi trực tiếp.
“Em là Sherry, sinh viên năm ba Học viện Nghệ thuật XX.” Sherry hào phóng giới thiệu.
“Ừ?” Anh nhướng mày.
Người đàn ông này thật sự rất đẹp, ngay cả hành động nhướng mày cũng hấp dẫn. Cô nàng có hơi si mê: “Anh đi một mình sao? Hay là chúng ta dùng bữa chung đi...”
Lôi Kiệt Bân không hề hứng thú với kiểu tiếp cận này, còn độc miệng nói: “Tôi không có gọi phục vụ đặc biệt.”
Sắc mặt Sherry cứng đờ, ở trường cô nàng là giáo hoa, đàn ông theo đuổi nối đuôi nhau không đứt. Lâu lắm mới đi du lịch gặp được người hợp ý liền to gan tiến đến bắt chuyện, không ngờ đối phương coi mình thành mấy đứa con gái phục vụ đặc biệt.
Cô nàng cao ngạo với cốc nước trước mặt hất vào quần áo Lôi Kiệt Bân, mắng to: “Đồ cặn bã!”
Người trong nhà ăn ồn ào nhìn qua, gần như coi Lôi Kiệt Bân là người xấu bắt nạt phụ nữ.
Lôi Kiệt Bân khó chịu, bữa tối hoàn hảo lại bị loại con gái cho là đúng này phá hủy.
Trình Dĩnh Doanh làm spa xong đến nhà ăn thấy Lôi Kiệt Bân đang giằng co với một nữ nhân, đến bên người Lôi Kiệt Bân hỏi: “Sao đấy?”
“Gặp một kẻ thần kinh!” Lôi Kiệt Bân trừng mắt với Sherry, cầm khăn lau nước trên quần áo.
Trình Dĩnh Doanh hỏi: “Xin hỏi tiểu thư tìm ông chủ tôi có chuyện gì?”
Do thói quen làm trợ lí Lôi Kiệt Bân nên cô thường dùng kính ngữ chuyên nghiệp dò hỏi người ngoài.
“Tôi chỉ nói chuyện bình thường với hắn, chưa gặp loại đàn ông nào vừa tự đại vừa tự luyến như này, tự nhiên xem tôi thành phục vụ đặc biệt.” Vẻ mặt Sherry oán giận hận không thể nói rõ.
“Cho nên cô hắt nước?”
“Không thì sao?”
Trình Dĩnh Doanh cầm ly rượu vang đỏ trên bàn hắt trả.
“A!”
Váy trắng dần nhuộm đỏ sậm...
Cô nàng thét chói tai: “Váy của tôi, đắt lắm đấy!”
“Tôi trả!” Trình Dĩnh Doanh nói.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.