Tô Ngọc Nhi lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác được nuông chiều. Chỉ vì hai chiếc khăn ấy, người nam nhân trước mặt này đã ban cho cô một cuộc sống khác.
Thật sự đến lúc này, chính cô còn không dám tin vào mắt mình. Thiên Nam không chỉ cho cô tiền, mà anh ta còn mang cho cô cả một tương lai tươi sáng.
Nhìn bản thân xinh đẹp, lộng lẫy như biến thành một người khác ở trước gương, cô chỉ biết đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác không biết làm gì. Hai tay cô cứ nhéo nhéo má mình, giống như đang kiểm tra xem đây có phải là sự thật hay không?
Bên cạnh, Thiên Nam hài lòng gật đầu khi nhìn nhân viên đang từ từ tinh chỉnh nốt mái tóc của Ngọc Nhi. Phải nói thật, ngay từ lúc ở công viên, hắn đã ân ẩn cảm giác cô bé này không bình thường rồi. Hóa ra, đằng sau sự nhem nhuốc đó chính là một khuôn mặt thiên tiên.
Mặc dù thân thể còn gầy gò do ăn thiếu chất, cùng với khuôn mặt xanh xao không biết đã đi cùng cô bé bao nhiêu ngày, thế nhưng như vậy cũng không thể nào ngăn được vẻ đẹp ẩn tàng của cô bé ấy.
Khuôn mặt ngây ngốc, xinh đẹp đáng yêu, ánh mắt long lanh, trong veo sâu thẳm. Trên thân cô bé được khoác một bộ váy lộng lẫy vừa làm che đi thân thể gầy gò lại có thể tăng thêm phần cao quý. Có thể nói, nếu như không phải chính hắn dẫn Ngọc Nhi đến đây thì hắn cũng lầm tưởng trước mặt chính là thiên kim đại tiểu thư của một gia tộc gì đó.
Sự lột xác như vậy cũng khiến cho hắn bất ngờ, dù cho Tô Ngọc Nhi còn đang run sợ, rụt rè nhưng trong ánh mắt của cô bé, hắn có thể thấy được sự mạnh mẽ, kiên cường và ngạo mạn mà không phải bất kỳ người nào đều có.
Đột nhiên, ánh mắt hai người chạm thẳng mặt nhau, trong khoảnh khắc ấy, hắn có một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Dù chỉ là một tích tắc, thế nhưng trong ánh mắt đó, cái ánh mắt mà ai cũng cho là ngây thơ ấy lại khiến cho hắn nổi cả da gà, giống như trước mặt cô bé, toàn bộ thân thể hắn đều bị nhìn không còn sót thứ gì.
Thế nhưng rất nhanh, Ngọc Nhi đã né tránh ánh mắt hắn, vẻ mặt đỏ ửng rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói:
“ Tại…tại sao ngài lại tốt với em như vậy? Em thậm chí còn chưa làm gì cho ngài cơ mà?”
Trong giọng nói của Ngọc Nhi lộ rõ sự tự ti, bất lực cùng với chua chát đến cùng cực. Điều này làm cho hắn hoàn toàn bỏ qua sự nghi ngờ về cô bé. Làm gì mà một cô bé ngây ngô, vô hại như Ngọc Nhi trước mặt lại có thể dùng ánh mắt ấy nhìn hắn, chắc đó chỉ là ảo giác mà thôi!
Đi đến gần Ngọc Nhi, hắn cúi xuống, xoa nhẹ mái tóc của em ấy, vẻ mặt chân thành nói:
“ Có lẽ hai chúng ta gặp nhau là duyên phận đi. Em cũng đừng để trong lòng làm gì?”
Lời nói này cũng chính xác là lời nói thật, dù sao thì hắn cũng từng đi giúp những người khác, trong đó có cả Tiểu Trúc và Tiểu Mai, vậy nên việc giúp em ấy cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Hơn nữa, hắn cũng rất thích được làm việc thiện cơ mà.
Thế nhưng, lời nói có vẻ vu vơ của hắn lại khiến cho Ngọc Nhi nhớ mãi không bao giờ quên, miệng cô bé bắt đầu thì thào:
“ Có duyên…có duyên…hai chúng ta có duyên thật sao?”
Thấy Ngọc Nhi cũng đã ngừng khóc, vẻ mặt ửng hồng lẩm bẩm cái gì đó. Hắn lúc này mới ra lệnh cho quản gia phía sau:
“ Cô hãy sắp xếp cho cô bé một chỗ ở đàng hoàng. Ngày mai nhất định phải để cho em ấy lên trường. Nếu có chuyện gì thì báo với thư ký của tôi, rõ chưa!”
“ Rõ, thưa ngài!” Nữ nhân mặc âu phục lễ phép trả lời.
Đang lúc hắn định khuyên một vài câu với Ngọc Nhi thì…
“ Bên ngoài trời lạnh, mong ngài hãy có thể mang chiếc khăn này trên người!”
Ngọc Nhi vừa nói, vừa nhẹ nhàng choàng khăn của bản thân mình lên cổ hắn. Hành động cần mẫn giống như em gái ruột đang quan tâm anh trai mình khiến cho các nhân viên cười một cách thích thú. Thật sự nếu không phải chênh lệch địa vị thì ai cũng lầm tưởng hai người là anh em rồi.
Cũng đúng thôi, Ngọc Nhi sau khi lột xác thì trở nên rất xinh đẹp, thậm so với minh tinh còn xinh đẹp hơn. Còn Thiên Nam thì lại vô cùng soái khí, anh tuấn.
Thiên Nam cũng khá bất ngờ với hành động của Ngọc Nhi. Mặc dù hắn là thiếu gia, mà trước mặt thì chỉ là một cô bé ăn mày được hắn cứu, thế nhưng hắn vẫn vui vẻ mặc cho Ngọc Nhi tự tay đeo chiếc khăn lên cổ mình. Thấy em ấy làm vô cùng chăm chú, thậm chí còn không hề chớp mắt, hắn có cảm giác giống như Ngọc Nhi đang phẫu thuật vậy.
Sau hai phút, chiếc khăn đã bao bọc toàn bộ cổ của Thiên Nam, có vẻ như chỉ việc đeo khăn thôi, cô bé cũng làm một cách vô cùng tinh tế. Nó bao bọc toàn bộ cổ, không hề hở bất kỳ một lỗ khí nào để gió có thể lọt vào nhưng lại không khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Nhìn Ngọc Nhi có vẻ rất thích thú với những gì em ấy làm, hắn cũng cười nhẹ, lần nữa xoa đầu cô bé, dặn dò:
“ Em nhớ phải học hành cho tốt, ăn thật nhiều để có sức mà học. Chỉ có học hành mới có thể khiến em tốt lên được. Còn nếu em muốn báo đáp anh thì nhất định phải ngoan ngoãn, đạt được thành tích cao nhé!”
Ngọc Nhi gật đầu lia lịa, giống như hắn muốn gì thì em ấy sẽ chiều theo vậy. Điều này khiến hắn như muốn tan chảy, thật sự cô bé này rất ngoan ngoãn, hơn nữa lại có nét tương đồng với Tiểu Mai với Tiểu Trúc vậy.
Rất nhanh, hắn rời đi, dù sao thì Ngọc Nhi khi này không phải lo sẽ sống một cách thiếu thốn nữa. Thậm chí, hắn còn tin rằng cô bé sẽ không khiến hắn phải thất vọng.
Nhìn chiếc xe rời đi, Ngọc Nhi đứng ở đằng sau nhìn. Cô nhìn rất lâu, rất rất lâu. Chỉ khi quản gia dường như không chịu nổi mà ngủ quên, cô ấy mới xoay người lại, vẻ mặt đầy nghiêm túc quyết tâm.
Tình yêu là gì? Có lẽ chính chúng ta cũng không biết được? Nó được sinh ra như thế nào? Tồn tại ra làm sao? Dường như đây là một câu hỏi vô cùng bí ẩn.
Thế nhưng, thứ gì vượt lên trên cả tình yêu thông thường? Khi bạn quá yêu một người, không thể nào rời xa được người đó thì sẽ như thế nào? Đó là một câu hỏi khó có thể trả lời? Và chẳng có ai biết sức mạnh của chúng đáng sợ đến ra sao? Tuy nhiên, có một điều chắc chắn rằng, tình yêu đó sẽ rất khủng kh·iếp.
Thiên Nam một mình trở về căn nhà quen thuộc. Bởi vì thời gian đã khuya, cộng thêm hắn trở về đột xuất, vậy nên đa số người hầu cũng đã ngủ. Tất nhiên là hắn cũng chẳng muốn gọi họ dậy, nhất là Tiểu Trúc và Tiểu Mai, dù sao thì làm phiền hai cô gái đang trong tuổi ăn tuổi lớn như thế cũng không phải là điều tốt, vậy nên hắn cũng ăn uống đơn giản, sau đó nhanh chóng trở về căn phòng.
Tuy nhiên, vừa mở căn phòng, một mùi thơm nhẹ khiến cho hắn nhíu mày, đơn giản là vì mùi hương này không thuộc bản thân hắn. Nó vô cùng dễ chịu nhưng lại cuốn hút, khiến người ta chìm đắm trong đó không thôi.
Hắn quay ra ngoài để xem xét thì càng nhíu mày hơn, đây rõ ràng là căn phòng của hắn cơ mà, tại sao lại có mùi hương này xuất hiện?
Chỉ đến khi hắn bật đèn, một cảnh tượng khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười. Tiểu Trúc cùng với Tiểu Mai, hai cô nàng ngây ngốc này lại ngủ ở trên giường của hắn.