Thế nhưng, đầu của hắn cũng rất nhanh bỏ qua chuyện trên, thay vào đó, hắn lại cảm thấy vô cùng ấm lòng. Tiểu Mai làm như vậy cũng là chuyện dễ hiểu, em ấy đã phục vụ hắn trong suốt hai năm cơ mà. Vậy nên ôm hắn thì có sao, hơn nữa, hắn cũng chẳng cảm thấy thiệt chút nào. Ai lại từ chối được có một mỹ nữ ôm chặt mình như vậy chứ!
Thiên Nam nghĩ một cách rất ngây thơ, giống như một nam nhân bình thường vậy. Thế nhưng hắn ta đâu biết, Tiểu Mai mà hắn đang cho là ngây thơ lại có những suy nghĩ táo bạo và vặn vẹo như thế nào!
“ Hihi… anh ấy là của bổn tiểu thư! Chắc chắn là như vậy!”
“ Mùi hương này thật là thơm, anh ấy vẫn dùng nước hoa mà mình tặng hay sao! Thật là hạnh phúc!”
“ Bây giờ mình trong mắt anh ấy vẫn còn rất nhỏ yếu! Hihi… cảm giác này thật là… làm cho em càng yêu anh hơn nha!”
Vừa suy nghĩ, Tiểu Mai vừa tham lam hít lấy hít để mùi hương trên người Thiên Nam. Đây là lần đầu tiên, cô có thể ôm người đàn ông trong mộng mình một cách đường hoàng như vậy.
Tình yêu cô dành cho Thiên Nam lớn vô cùng. Nó lớn đến nỗi cô sẵn sàng rời bỏ cái thứ quyền lực của một vị tiểu thư danh giá, chấp nhận trở thành một kẻ hầu cho người khác.
Có thể một số người khác sẽ nói cô điên, bị khùng hay quá mù quáng bởi tình yêu. Tại sao lại từ bỏ danh phận tiểu thư cao quý, người người ngưỡng mộ mà lại chọn cách đi hầu hạ kẻ khác?
Nếu như cô nghe được những câu hỏi ấy thì cô sẽ chỉ cười khinh, sau đó bỏ những lời đó ra khỏi tai của mình. Đơn giản thôi, bởi vì cô yêu người đàn ông trước mắt, yêu đến mức có thể hầu hạ anh ấy cả đời.
Ở cùng với Thiên Nam, cô vô cùng hạnh phúc, cô thích cảm giác được đánh thức anh ấy vào mỗi buổi sáng, từ từ nhìn anh ấy ăn, sau đó được tự tay chỉnh đốn quần áo cho anh ấy trước khi đi làm. Cô luôn luôn nghĩ rằng, chính mình là người vợ cả của anh ấy.
Làm tiểu thư thì cũng hay đó? Thế nhưng sẽ ra sao khi Thiên Nam biết được bản thân cô chính là đại tiểu thư? Mà không phải là đại tiểu thư thông thường, cô chính xác là thiên kim đại tiểu thư thuộc gia tộc trung lưu của nhà họ Băng- Một gia tộc khét tiếng, lừng lẫy nhất trong giới thượng lưu.
Với uy quyền và tầm ảnh hưởng của gia tộc cô, chẳng cần nói cũng biết rằng Thiên Nam sẽ run sợ, khiêm nhường, cuối cùng sẽ rời xa cô.
Sở dĩ cô khẳng định điều này cũng chính là vì cô hiểu rất rõ tính cách của Thiên Nam. Anh ấy khác với tất cả những công tử khác. Thay vì dùng đủ mọi cách, thậm chí làm cả những việc thất đức để lấy được lợi ích, uy quyền cho bản thân thì anh ấy lại chọn cách ở ẩn, dùng chính năng lực của mình để chứng mình bản thân.
Không nịnh nọt kẻ trên, không mưu cầu tiền tài quyền lực, khiêm nhường và luôn luôn yêu thương người xung quanh… đó cũng chính là tính cách của Thiên Nam, và nó cũng là thứ khiến cho cô yêu say đắm không rời.
Thêm một điều nữa, cô cũng không thích dự mấy cái bữa tiệc thượng lưu, sau rồi phải giữ thể diện cao quý… Cô thà như bây giờ, giả vờ trở thành một cô gái mềm yếu để được Thiên Nam che chở. Như vậy chẳng lẽ không tốt hơn sao?
Hít hà, chiếm tiện nghi của Thiên Nam được một lúc lâu thì Tiểu Trúc xuất hiện. Thấy hai người đang ôm chặt nhau, Tiểu Trúc rụt rè lúc này lại trở nên hốt hoảng, ánh mắt có phần ghen tỵ nhìn chị của mình, uất ức nói:
“ Chị…sao chị lại ôm cậu chủ!”
Giống như một dòng điện, cả hai người đều theo phản xạ giật bắn dậy. Tiểu Mai khi này đỏ bừng mặt, quần áo xộc xệch trông vô cùng khả nghi. Hơn nữa, ánh mắt cô ấy loạn chuyển, giống như đang ăn bánh kem thì bị người ta bắt gặp vậy.
Còn về phía Thiên Nam, mặc dù quần áo có chút xộc xệch, thế nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt giả vờ nghiêm túc nhìn đồng hồ rồi nói:
“ Cũng muộn rồi, chúng ta ra ngoài ăn thôi!”
Tiểu Trúc thấy cả hai đang có vẻ né tránh, hai bờ má cô phồng lên, ánh mắt ghen tỵ nhìn chằm chằm Tiểu Mai, giận dỗi nói:
“ Chị…chị thật là… hừ…em không thèm chơi với chị nữa!”
Nói xong, Tiểu Trúc dường như sinh khí, vẻ mặt giận dỗi hầm hực đi ra ngoài. Để lại đằng sau đó là ánh mắt đầy khó hiểu của Thiên Nam.
Còn về phía Tiểu Mai, cô lúc này cũng đang rất đau đầu, tự dưng lâm vào tình thế dở khóc dở cười. Chính cô đã hứa cho cô em gái của mình là sẽ nhường Thiên Nam một chút, ai ngờ khi này lại bị cô em gái bắt gặp. Thật sự không biết tý nữa nên dỗ dành Tiểu Trúc như thế nào?
Mặc dù nghe thì có vẻ kỳ lạ, thế nhưng Tiểu Trúc là người duy nhất cô sẵn sàng chia sẽ Thiên Nam. Từ nhỏ, hai chị em đã nương tựa lẫn nhau, cô đương nhiên cũng rất quý em ấy, tình cảm hai chị em luôn bền chặt, dù cho qua khó khăn gian khổ nào.
Mặc dù cả hai chị em đều thích một người, thế nhưng mối quan hệ của cả hai không hề rạn nứt, thậm chí ngày càng thân thiết. Dù sao thì cả cô cùng với Tiểu Trúc đều là những cô gái, cũng nên tìm được hạnh phúc của mình.
Thế nhưng, cô cũng không muốn em gái mình phải buồn. Vậy nên cô nhất định phải làm một điều gì đó để chuộc lỗi.
Vậy là, ánh mắt cô xoay chuyển, nhìn về phía Thiên Nam, nở một nụ cười bí hiểm. Dường như đằng sau ánh mắt ấy ẩn chứa một toan tính gì đó.
Điều này ngay lập tức khiến cho Thiên Nam lạnh cả sống lưng, thậm chí nổi da gà. Hắn xoay mắt tìm kiếm xung quanh, thế nhưng ngoại trừ Tiểu Mai ở đây thì làm gì còn ai.
Cảm giác ban nãy vô cùng đáng sợ, giống như hắn đang bị ai đó nhìn chằm chằm, cả tâm hồn hắn bị giam cầm trong chiếc lồng đáng sợ. Chỉ cần nghĩ lại thôi là khiến hắn ớn lạnh.
Ánh mắt này, hắn nghĩ chỉ có những kẻ s·át n·hân, hoặc là những kẻ có quyền lực ngập trời thì mới có thể có được ánh mắt này. Ấy thế mà, ngoại trừ Tiểu Mai ở đây thì làm gì có ai?
Căn biệt thự của hắn được giá·m s·át cảnh báo 24/24, có đội tuần tra luôn luôn túc trực, vậy nên việc có sát thủ ở bên ngoài là chuyện không thể. Hơn nữa, hắn cũng không có đắc tội với ai đến mức sống c·hết như vậy?
Còn với Tiểu Mai, nói đùa chứ hắn thà tin con kiến to bằng con voi chứ không bao giờ tin Tiểu Mai lại có ánh mắt như vậy. Em ấy được hắn cứu, sống với hắn rất lâu, hơn nữa còn vô cùng ngây thơ, e thẹn và hiểu chuyện nữa.
Hắn lắc đầu bỏ qua, chắc do áp lực công việc khiến hắn bị ảo giác. Cả hai người rất nhanh đi xuống dưới, và cũng như mọi lần, một bữa ăn thịnh soạn được sắp xếp gọn gàng trên mặt bàn.
Không thấy Tiểu Trúc ra như mọi lần, hắn nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Mai đang cúi đầu suy tư điều gì đó, hỏi thăm:
“ Tiểu Trúc có vấn đề gì vậy? Có cần tôi gọi bác sĩ tới thăm không?”
Phải biết, Tiểu Trúc luôn luôn đứng đây, ngày nào cũng như ngày nào, em ấy cũng sẽ xuất hiện tại vị trí cạnh hắn khi ăn. Điều này lâu lâu cũng dần trở thành một thói quen, một thứ mà hắn cảm thấy rất bình thường. Vậy nên, khi thấy Tiểu Trúc không xuất hiện, hắn cảm giác vô cùng lo lắng, mặc dù em ấy thực sự không cần phải kè kè bên hắn.