Đứng trên ngọn cây, ánh mắt Vũ Lôi Phong nhìn ra phía xa, một thân ảnh mặc áo đỏ đang nhảy qua nhảy lại giữa các cành cây, dần dần, thân ảnh này cũng đứng trên một ngọn cây khác.
- Trần Lệ?
Vũ Lôi Phong không nhịn được mà thốt lên, hắn một mực hứa hẹn sẽ phân cao thấp toàn lực với nàng trong bí cảnh Vòng Bo Rực Lửa a, thế nhưng không ngờ đến, vừa mới tiến vào chưa được năm phút đã gặp nàng.
Mà Trần Lệ sau khi nhảy lên ngọn cây cao nhất gần đó, ánh mắt nàng nhìn vòng quanh quan sát tình hình thì thấy ở xa xa, trên ngọn cây có một thân ảnh áo đỏ đen đang đứng đó, người này đứng chắp tay, ánh mắt hắn cũng nhìn về phía nàng, tà áo đón gió tự bay vô cùng tiêu sái.
- Là hắn.
Ánh mắt Trần Lệ chấn động, nàng cũng không ngờ vừa mới bước vào bí cảnh đã gặp kẻ địch lớn nhất.
Nhớ đến trận đấu khi trước, trong tình huống nàng hơn Vũ Lôi Phong hai thành Nguyên Lực trong Đấu Trường Vô Lý, lại còn thúc dục ra Bạo Huyết hoàn toàn, thế nhưng kẻ này vẫn có thể chống lại, Trần Lệ vẫn muốn một lần nữa được so tài với hắn.
Ánh mắt bắn ra chiến ý, tinh quang màu đỏ trong mắt Trần Lệ bạo phát, nàng dồn Nguyên Lực vào chân, khẽ dậm mạnh vào ngọn cây một cái, ngọn cây liền bị chấn gãy nát, mà thân ảnh của Trần Lệ cũng như một cơn gió lao về phía Vũ Lôi Phong.
Đôi chân uyển chuyển không ngừng nhảy qua các cành cây ở trong bí cảnh, chẳng mấy chốc Trần Lệ đã cách Vũ Lôi Phong không xa.
Trên khán đài, chúng cường giả bắt đầu biến sắc, Hạ Mộng Phàm và Đặng Vũ ánh mắt lộ ra ý cười, Vũ Lôi Vân và Phong Tiểu Nhã thì lại lộ ra vẻ ngưng trọng, chủ lực hai bên va chạm quá sớm là điều không hề tốt chút nào.
- Mau nhìn, Vũ Lôi Phong và Trần Lệ sắp động thủ.
- Hai người này không nghi ngờ là hai người mạnh nhất trong Phong Lôi Môn và Âm Phong Môn a, không ngờ sớm như vậy đã chạm trán.
Quanh quảng trường, khán giả bắt đầu phấn khích.
Vũ Lôi Phong nhìn thấy Trần Lệ lao đến thì thở dài, hắn không chút hoảng loạn mà vẫn chắp tay đứng đó.
- Vũ Lôi Phong, tiếp kiếm.
Trần Lệ còn chưa dứt câu, kiếm quang đã bắn ra, từ trên tay nàng, một thanh Nguyên Linh Khí giống hệt Huyết Y kiếm khi trước, thế nhưng lại cường hãn hơn rất nhiều. Huyết Y kiếm trong tay, Trần Lệ nhanh chóng chém ra hai đạo kiếm quang lao thẳng đến Vũ Lôi Phong.
- Chiêu thứ hai trong Đạo Của Lãng Khách, Phong Tuyệt Kỹ - Tường Gió!
Vũ Lôi Phong vẫn đứng im bất động lúc này cánh tay hắn chợt động, một thanh kiếm bình thường xuất hiện trong tay, hắn hờ hững chém mạnh vào khoảng không trước mắt. Cuồng phong nhanh chóng bắn ra, tạo thành một bức tường lớn hơn mười mét bằng gió lốc.
Mà khi hai luồng kiếm quang của Trần Lệ chém vào Tường Gió, chúng liền biến mất không thấy, Tường Gió cũng chỉ thoáng dao động một chút.
- Lại là chiêu này.
Trần Lệ nhíu mày, trước đó khi ở dạng Bạo Huyết, Vũ Lôi Phong đã đỡ một đòn toàn lực của nàng bằng chiêu này.
Ánh mắt rung rung, Trần Lệ nhanh chóng nhảy vòng ra sau Vũ Lôi Phong, chuẩn bị áp sát hắn mà đâm kiếm tới, nàng thực sự muốn chọc cho tên Vũ Lôi Phong một lỗ.
- Trần Lệ cô nương, xin dừng tay, nghe ta nói vài câu rồi nàng động thủ cũng không muộn.
Nghe thấy Vũ Lôi Phong nói, Trần Lệ nhanh chóng dừng lại thân hình, ánh mắt nhìn về phía Vũ Lôi Phong, không tự chủ được mà nhìn chăm chú vào Tường Gió vẫn đang phát ra từng cơn gió ngập tràn không gian. Sau đó nàng mới thu kiếm lại, ánh mắt lộ ý cười.
- Không nghĩ tới, vừa mới bước vào Vòng Bo Rực Lửa đã gặp phải ngươi, như thế nào? Mau nói đi.
Vũ Lôi Phong nói.
- Trần Lệ cô nương, vòng ba chẳng phải mới chỉ bắt đầu sao? Nếu chúng ta thực sự động thủ, vạn nhất cả hai đều tiêu hao không còn, một người bị loại, một người mất hết lực tái chiến, vậy thì những người còn lại của chúng ta sẽ ăn thiệt thòi a. Ngược lại, Vũ Đài Môn và Thiên Thánh Môn lại chiếm tiện nghi vô cùng lớn.
Trần Lệ ánh mắt lộ vẻ do dự, nàng đang định mở miệng thì Vũ Lôi Phong lại nói.
- Bất quá, nếu thực sự động thủ…
Ánh mắt Vũ Lôi Phong ngập tràn vẻ lạnh lẽo.
- Nàng. Sẽ bại…
Nói xong câu này, Vũ Lôi Phong lại tươi cười trở lại, hắn nói tiếp.
- Ta biết, Trần Lệ cô nương là trụ cột của đội Âm Phong Môn, nếu hiện tại cô nương bị loại, thứ nhất, Âm Phong Môn như rắn mất đầu. Thứ hai, đám người kia không thể nào chiến thắng các đội còn lại, nhất là với Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đội ta. Càng không được.
Trần Lệ im lặng, dường như đang suy tư gì đó. Một lát sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn Vũ Lôi Phong nói.
- Vậy ngươi định thế nào?
Vũ Lôi Phong lại nói.
- Đơn giản thôi, ta với cô nương mỗi người một nơi, chúng ta coi như chưa từng gặp mặt. Về phần đến cuối trận đấu kết quả như thế nào thì đó là thiên ý, cô nương thấy thế nào?
Trần Lệ nghe vậy cũng thấy có lý nên gật đầu, nàng quay đầu lại chuẩn bị rời đi.
Vũ Lôi Phong cũng thở ra một mơi, giải quyết Trần Lệ này vô cùng phiền phức, lần trước muốn đánh bại nàng hắn cũng chỉ có thể dùng Hỏa Vũ Lôi Phong Kiếm Pháp mà thôi, nhưng lúc đó hắn đang trong Đấu Trường Vô Lý a, có chết cũng có thể hồi sinh. Hiện tại, trong Vòng Bo Rực Lửa, dù lực đạo sẽ được áp chế đến mức dù có mạnh bao nhiêu cũng chỉ gây ra sát thương vừa đủ để làm ngất xỉu mà thôi. Người nhận sát thương chí mạng như thế sẽ bị loại.
Thế nhưng Hỏa Vũ Lôi Phong Kiếm Pháp lại không giống vậy, nó tiêu hao không chỉ là Nguyên Lực mà còn là Sinh Mệnh Lực của hắn, vạn nhất nếu thi triển ra hắn chết thật thì xong đời.
Trần Lệ rời đi không thể nghi ngờ là tốt nhất, về sau đối phó với nàng sẽ tốt hơn. Vũ Lôi Phong liền quay lưng rời đi, hắn phải nhanh chóng tìm kiếm tung tích của Linh Nhi, Lưu Thiên Kim còn có hai người Hắc Sát và Bạch Sát. Họ lưu lạc như vậy vạn nhất gặp đối thủ mạnh mẽ hoặc bị đánh úp thì nguy to.
Vừa mới quay lưng lại, Vũ Lôi Phong hắn còn chưa kịp di chuyển thì sau lưng lại vang lên thanh âm của Trần Lệ.
- Này! Chờ ta một chút.
Vũ Lôi Phong vội ngừng lại, hắn vừa lấy đà còn chưa kịp nhảy đi thì bị gọi, nhất thời thân thể mất trọng tâm suýt thì ngã xuống đất. Tam thiếu gia liền nghi hoặc quay đầu lại hỏi.
- Cô nương, cô còn muốn gì ở ta nữa?
Trần Lệ liền như một cơn gió, nhẹ nhàng lướt đến bên cạnh Vũ Lôi Phong, nàng khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi đi một mình nếu lỡ gặp chuyện không may, hoặc là bị ám toán, hoặc là bị Nguyên Yêu Thú ăn mất, vậy lát nữa ai cùng ta đấu một trận đây? Chi bằng để bổn cô nương cùng đi với ngươi. Thế nào?
Vũ Lôi Phong không biết phải làm sao, hắn vốn muốn tránh xa Trần Lệ này một chút, không ngờ nàng lại không chịu buông tha cho hắn, còn đề nghị đi theo bên người để… bảo vệ hắn khỏi bị Nguyên Yêu Thú ăn mất?
- Cô nương có thể bắt kịp ta thì cứ tự nhiên, ta đi trước.
Dứt lời, Vũ Lôi Phong nhanh chóng phóng xuất Nguyên Lực hội tụ vào chân, gia tăng tốc độ của bản thân chạy nhanh về phía trước, trên đường đi hắn còn cố ý nhảy qua nhảy lại, thay đổi phương hướng liên tục nhằm cắt đuôi được cô nàng này. Nào ngờ tu vi của Trần Lệ còn cao hơn cả hắn, nàng cứ như một bóng ma theo sát không rời.
Chạy được một lúc, Vũ Lôi Phong quay đầu nhìn lại, Trần Lệ vẫn theo sát phía sau, hắn cắn răng gỡ bỏ toàn bộ ràng buộc của sáu quả tạ trên người, tốc độ nhanh chóng tăng vọt.
Nhìn thấy tốc độ của Vũ Lôi Phong đột nhiên nhanh hơn không ít, Trần Lệ ánh mắt khẽ động, đôi môi hiện lên nụ cười vui vẻ, tốc độ của nàng lập tức cũng tăng lên, bám sát Vũ Lôi Phong không bỏ.
Vũ Lôi Phong thực sự vô cùng phiền muộn, hắn đã sử dụng gần như toàn lực để chạy trốn khỏi Trần Lệ này, thế nhưng chênh lệch giữa Ngũ Tú Cửu Trọng và Lục Tú Tam Trọng là vô cùng lớn a, hơn nữa là cả một ranh giới lớn giữa Ngũ Tú và Lục Tú, chênh lệch như vậy dù Vũ Lôi Phong có mạnh mẽ như thế nào đi nữa cũng không thể san bằng ngay được, dù cho thân thể hắn có cường hãn, tốc độ do khổ luyện mà nhanh hơn rất nhiều so với người cùng cấp, thế nhưng để bỏ xa Trần Lệ vẫn có chút không đủ.
Mà Vũ Lôi Phong cũng không muốn toàn lực chạy trốn như vậy, sợ rằng chạy một hồi, Nguyên Lực của hắn sẽ tiêu hao gần như không còn. Tiêu hao như vậy nếu vẫn không thoát được Trần Lệ thì hắn cũng không cần phải thi nữa, trực tiếp đến Vòng Bo Rực Lửa mà nhảy ra ngoài còn tốt hơn.
- Được rồi, ta chịu thua. Cô nương thích đi theo thì cứ tự nhiên, vạn nhất xảy ra chuyện gì ta không có chịu trách nhiệm đâu đấy.
Vũ Lôi Phong rốt cuộc không thèm chạy nữa, hắn dừng lại rồi ung dung chắp tay mà đi. Trần Lệ lúc này cũng dừng lại, hăng hái đi bên cạnh hắn.
- Sớm biết như vậy ngươi đồng ý ngay từ đầu không phải tốt hơn sao? Còn để ta đuổi theo lâu như vậy.
Thở dài một hơi, Vũ Lôi Phong chịu thua cô nàng này, hắn cũng chỉ đành mặc kệ Trần Lệ, tiếp tục tìm kiếm tung tích đám người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim.
…
- Này. Hai người kia sao vậy?
- Cứ tưởng sẽ được chứng kiến một trận đấu long trời lở đất chứ? Sao lại thành ra như vậy.
- Hai người này không phải có gì đó chứ…
Xung quanh quảng trường vang lên từng âm thanh nghị luận, trên hình chiếu thời không, Vũ Lôi Phong đội Phong Lôi Môn không ngờ lại đi chung với Trần Lệ của Âm Phong Môn. Hai người này ở vòng hai còn đánh nhau không quản sống chết vậy mà bây giờ có vẻ lại hợp nhau không ít, lại còn cùng nhau đi.
…
Đi được vài canh giờ thế nhưng Vũ Lôi Phong vẫn không phát hiện một chút tung tích nào của đám người Linh Nhi các nàng, ngay cả một chút dấu vết cũng không có, nơi này không hề có sự tồn tại của một ai. Mà hiện tại Vũ Lôi Phong mới ý thức được bí cảnh này rộng lớn đến mức nào. Ban đầu hắn tưởng chỉ mất một ngày để thi đấu xong vòng ba, hiện tại mà nói có thể kéo dài tới vài ngày cũng không nhất định.
- Này, ngươi sao không nói gì hết vậy, chẳng lẽ bổn cô nương ta vô hình hay sao?
Đi cùng Vũ Lôi Phong suốt mấy canh giờ, tên này chỉ cắm đầu đi hết chỗ này đến chỗ khác nhìn ngó xung quanh, có Nguyên Yêu Thú tấn công hắn cũng lẳng lặng một kiếm diệt sát sau đó lại chạy qua chạy lại quan sát, hoàn toàn không để ý tới nàng. Điều này làm cho Trần Lệ vô cùng khó chịu, dù sao ở Âm Phong Thành, có biết bao nam nhân cầu nàng nhìn một cái còn không được, hiện tại bản thân mình đã chủ động chạy theo hắn, vậy mà Vũ Lôi Phong này một câu cũng không có nói với nàng a, quả thật là không lễ phép mà.
- Là do nàng tự nguyện đi theo ta, ta cũng không có cầu nàng đi theo a. Hiện tại ta còn bận đi tìm tung tích của đám người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim, thời gian đâu mà tám chuyện với nàng.
Vũ Lôi Phong đầu cũng không ngoảnh lại, hắn hờ hững đáp.
- Ngươi…
Trần Lệ trừng mắt, cũng không để ý đến hắn nữa mà lẳng lặng đi theo…