Tại đường trên, Vũ Lôi Phong truyền âm thông tri với Linh Nhi và Hắc Bạch Song Sát ở đường dưới. Sau đó hắn và Lưu Thiên Kim liền chạy vào khu vực rừng và băng thẳng xuống đường giữa.
Trên đường đi, Vũ Lôi Phong gặp một vài Nguyên Yêu Thú 4 sao, hắn và Lưu Thiên Kim thuận tay rút kiếm tiêu diệt, trên đường đi, Vũ Lôi Phong và Lưu Thiên Kim hạ được một đám Nguyên Yêu Thú giống người nhưng toàn thân là đá, còn thêm một bầy chim biến dị. Hơn nữa là một Nguyên Yêu Thú tiếp cận 5 sao toàn thân màu đỏ. Sau khi giết xong đầu Nguyên Yêu Thú này, từ trên người nó rơi ra một lá Bùa Tro Tàn.
Vũ Lôi Phong đưa cho Lưu Thiên Kim, nàng liền thử công kích một con cua ở bờ sông, kết quả là con cua bị đốt chín.
…
Tại đường dưới, Linh Nhi và Hắc Bạch Song Sát nghe Vũ Lôi Phong truyền âm liền bỏ công kích Trụ thứ ba mà tiến vào rừng băng về đường giữa. Linh Nhi thấy một con cóc khổng lồ thì chướng mắt liền rút Băng Phách Kiếm chém nó làm đôi. Hắc Bạch Song Sát cũng liên thủ đánh chết một con sói hai đầu.
Mà Linh Nhi trong lúc đang hứng thú đồ sát quát rừng thì gặp một con Nguyên Yêu Thú khổng lồ toàn thân màu xanh, sau khi cùng Hắc Bạch Song Sát đánh chết nó, nàng cũng nhặt được một lá bùa, sau khi quan sát, Hắc Sát nói.
- Đây là bùa Thấu Thị, người mang bùa này có thể trong một quãng thời gian ngắn sẽ giảm đáng kể tiêu hao Nguyên Lực.
Linh Nhi nghe vậy liền dán thử lên tay, quả nhiên nàng cảm thấy Nguyên Lực bản thân hùng hậu hơn không ít.
…
Tại đường giữa, Đặng Tiến Hòn của Vũ Đài Môn tháo chiếc kính cận của hắn xuống, ánh mắt hắn lóe tia sáng, Nguyên Lực trong người bùng phát dữ dội, cánh tay cầm thanh kiếm dài không ngừng bắn ra tinh quang, hắn hô lớn.
- Tất cả tung toàn lực đẩy Trụ theo chiến thuật. Đẩy thật nhanh để lũ Phong Lôi Môn không kịp trở tay.
Đám người Vũ Đài Môn liền bùng phát Nguyên Lực quanh người, từng đòn công kích cuồn cuộn không dứt liên tục oanh ra nhắm thẳng vào trụ ở đường giữa.
Đám người Vũ Đài Môn trước kia đã không ngừng tập luyện chiến thuật lấy Trụ điên cuồng này, hiện tại là lúc họ dùng tới nó
Ầm ầm
Hai trụ đường giữa của Phong Lôi Môn không ngừng bị đánh ngã, âm thanh nổ vang vọng khắp Đấu Trường Vô Lý, kỳ lại thay năm người Phong Lôi Môn lại không còn ở đường trên và đường dưới nữa, thế nhưng lại không tập trung ở đường giữa phòng thủ, tất cả họ đều lang thang trong rừng khu vực gần đường giữa mà đánh các Nguyên Yêu Thú.
Ngoài quảng trường, đám đông nghi hoặc không thôi, đám người Vũ Lôi Phong không ngờ lại không quan tâm đến đám người Vũ Đài Môn, họ chỉ đi vòng quanh tiêu diệt quái rừng.
- Mọi người đợi Trụ thứ ba vừa nổ thì hành động.
Vũ Lôi Phong truyền âm với mọi người, đám người Linh Nhi và Hắc Bạch Song Sát liền tìm một chỗ ẩn nấp. Vũ Lôi Phong và Lưu Thiên Kim cũng nhanh chóng đi vào một bụi cây ẩn thân.
…
Tại trụ thứ ba ở đường Giữa, đám người Vũ Đài Môn điên cuồng công kích đám Lính tiến thẳng vào trụ, với chiến lược liều mạng đẩy Trụ, họ đã lấy hai trụ liên trục phía Phong Lôi Môn.
- Ha Ha Ha, lũ chuột nhắt Phong Lôi Môn, chỉ giỏi đánh lén mà thôi. Hiện tại chúng ta tập hợp đủ năm người mà cũng chẳng thấy tên nào ra phòng thủ, chẳng lẽ chúng trốn hết ở Tế Đàn rồi à?
Lưu Tình cười to nói.
Đặng Tiến Hòn đang không ngừng chém thật mạnh vào trụ, hắn nói.
- Cũng không nên quá khinh địch, có lẽ chúng đang muốn làm gì đó.
Đám người Vũ Đài Môn lại chăm chú xuất ra từng chiêu mạnh nhất để đánh vỡ Trụ thứ ba tại đường giữa, họ không biết rằng không khí xung quanh họ đang dần dần trở nên lạnh lẽo.
…
Trong bụi cây, Linh Nhi đang không ngừng kết xuất từng thủ ấn phức tạp, hai bàn tay trắng nõn ngọc ngà kia không ngờ lại đang đan vào nhau với tốc độ khủng khiếp, mà quanh người Linh Nhi cũng dần phát ra khí tức lạnh thấu xương khiến huynh đệ Hắc Bạch Song Sát rùng mình.
- Hử, hình như trời có chút lạnh.
Trong đội hình Vũ Đài Môn, Trần Tử Nhi đang công kích trụ bỗng nhiên dừng lại một chút rồi nói.
- Đúng rồi, ta cũng cảm thấy có chút lạnh lạnh ở sống lưng.
Lưu Tình cũng dừng lại nói. Đặng Tiến Hòn ánh mắt xoay chuyển, chợt hắn trợn mắt quát lớn.
- Lui, mau lui lại! Có phục kích.
Đặng Tiến Hòn chợt nhớ ra, Linh Nhi đi đường Giữa cùng hắn hơn phân nửa là Đấu Sĩ tu luyện Thủy thuộc tính. Nếu đúng như vậy thì bầu không khí lạnh này chắc chắn sẽ có quan hệ với nàng.
Mà Linh Nhi lúc này đã kết xuất xong thủ ấn cuối cùng, nàng mở mắt, ánh mắt bắn ra hào quang xanh lam, thân hình chợt biến mất tại chỗ.
Mà lúc nàng xuất hiện lại đang đứng giữa đám người Vũ Đài Môn, ngay sau lưng Đặng Tiến Hòn.
- Tên Gà Mờ, giờ ngươi mới phát hiện ra bổn tiểu thư không phải có chút muộn màng rồi sao?
Linh Nhi cười nhẹ, Đặng Tiến Hòn giật mình quay mặt ra sau thì quanh người đã bị bao phủ bởi khí tức lạnh lẽo.
- Kết Giới Đóng Băng!
Kết Giới Đóng Băng, một trong những tuyệt chiêu mạnh nhất của Băng Phách Kiếm Pháp mà Vũ Lôi Phong tặng cho Linh Nhi, hiện tại theo chiến lược Vũ Lôi Phong giao cho, Linh Nhi liền thi triển ra.
Ánh mắt Linh Nhi lóe sáng, nguyên lực không ngừng bị rút cạn, tà áo màu xanh tung bay, mái tóc đen nhánh cũng theo khí thế Linh Nhi phát ra mà chấn động. Quanh người nàng, từng trận gió kèm theo băng tuyết lạnh thấu xương hòa cùng ánh sáng xanh bắn ra xung quanh. Một vùng không khí lấy Linh Nhi làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh hơn mười mét. Đám người Vũ Đài Môn liền vận Nguyên Lực chống lại cái lạnh, không ngừng chạy trốn, thế nhưng cơ thể họ như muốn bị đông cứng lại. Cái lạnh thấu xương không ngừng lan tỏa trong cơ thể.
Trên đài cao, Vũ Lôi Vân, Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã trợn mắt há hốc mồm.
- Để vận dụng Thủy Nguyên Lực hóa thành băng tuyết như vậy cần thời gian không ngắn, đối với tộc nhân Thủy Nguyên Lực khủng bố kia cũng mất ít nhất 10 năm, không ngờ cô bé này lại phát động Băng mạnh mẽ như vậy.
Phong Tiểu Nhã chấn động nói.
- Vũ Lôi Vân, nói thật đi, con bé có thật sự là 14 tuổi không?
Đặng Vũ nghi hoặc hỏi Vũ Lôi Vân.
- Nói bừa, ta nhìn Linh Nhi lớn lên, chẳng lẽ ta còn phải nói dối các ngươi sao? Linh Nhi mới chỉ tu luyện một tháng mà thôi. Cũng do cơ duyên xảo hợp mới có thể tu luyện sớm.
Hạ Mộng Phàm hít sâu một hơi nhìn Vũ Lôi Vân.
- Một tháng đạt tu vi Ngũ Tú Nhất Trọng, khống chế thành thạo Thủy Nguyên Lực hóa băng, ngươi cho chúng ta là con nít sao?
Vũ Lôi Vân bất đắc dĩ nói.
- Tin hay không tùy ngươi, đây là sự thật.
…
Trong Đấu Trường Vô Lý, tại đường Giữa, chúng đệ tử Vũ Đài Môn vô cùng chật vật, họ nghiến răng từng bước rời khỏi khu vực kết giới của Linh Nhi.
- Mọi người cố lên, dùng chiêu thức mạnh mẽ như vậy cô ta sẽ không chịu đựng được quá lâu đâu.
Đặng Tiến Hòn liền quát lớn, hắn cắn răng dồn toàn lực. Nguyên Lực quanh người không chút giữ lại mà tuôn ra như thủy triều. Đám người Lưu Tình, Lưu Danh, Trần Tử Nhi và Đặng Thúy Vi cũng không khác gì, họ đều dùng toàn lực
( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon)
Thế nhưng sau khi đánh trụ điên cuồng, họ cũng không còn qua nhiều khí lực, thế cho nên vẫn chưa thể thoát khỏi Kết Giới Đóng Băng của Linh Nhi, thế nhưng cũng sẽ nhanh thôi sẽ có thể thoát ra. Thế nhưng đợi mãi Linh Nhi vẫn không kiệt sức.
- Bùa Xanh, cô ta có Bùa Thấu Thị, không hay rồi.
Đặng Thúy Vy nhìn lá bùa trên tay Linh Nhi, nàng liền hô lớn thông báo cho mọi người. Bùa Thấu Thị này khiến cho người ta giảm tiêu hao rất nhiều, đợi Linh Nhi tiêu hao hết chắc họ cũng thành kem luôn rồi.
Đúng lúc này, một thân ảnh áo đỏ đen từ đâu xuất hiện trước mặt họ, hai tay người này liên tục đan vào nhau, ánh sáng xanh kèm theo từng cơn gió lạnh buốt bắn ra từ người hắn.
- Kết Giới Đóng Băng!
Kẻ này không ai khác chính là Vũ Lôi Phong, hắn đã sao chép Băng Phách Kiếm Pháp ra một bản cho riêng hắn rồi mới cho Linh Nhi, thế nên hắn cũng có thể dùng Kết Giới Đóng Băng.
Lại một luồng không khí cực lạnh, lạnh hơn cả của Linh Nhi lại bao trùm lấy họ, họ cố gắng lắm mới có thể chống lại Linh Nhi một chút, không ngờ lại ở đâu ra thêm một Vũ Lôi Phong. Cứ như thế, một lát sau cả năm người Đặng Tiến Hòn, Lưu Tình, Lưu Danh, Đặng Thúy Vy và Trần Tử Nhi dần mất đi ý thức, cái lạnh thấu xương khiến họ chìm vào giấc ngủ.
- Chờ một chút, tại sao Vũ Lôi Phong cũng có Thủy Nguyên Lực? Không phải lúc nãy ở đường Trên hắn đã thi triển Phong Nguyên Lực sao?
Trên quảng trường, một người khán giả chợt thốt lên, đám đông liền khiếp sợ không thôi. Họ chợt nhận ra Vũ Lôi Phong đã từng thi triển kiếm pháp mang theo Phong Nguyên Lực cực mạnh, thế nhưng tại sao giờ lại dùng được Thủy Nguyên Lực, lại còn hóa thành Băng.
Nên biết rằng, người bình thường chỉ có thể dử dụng một loại Nguyên Lực thuộc tính mà thôi.
- Tư chất SSR? Hai loại Nguyên Lực thuộc tính. Hắn mang tư chất SSR?
Trên Đài cao, đám người chưởng môn các môn phái không còn bình tĩnh được nữa.
- Theo lời đồn, người mang thiên phú SSR có thể sử dụng hai loại Nguyên Lực thuộc tính, chẳng lẽ Vũ Lôi Phong này mang tư chất SSR sao?
Phong Tiểu Nhã quay sang hỏi Vũ Lôi Vân, thế nhưng đáp lại nàng chỉ có khuôn mặt ngốc trệ đang há hốc mồm to đến hết cỡ của hắn.
- Chẳng lẽ ngươi cũng không biết?
Hạ Mộng Phàm hỏi Vũ Lôi Vân. Vũ Lôi Vân liền lắc đầu nguầy nguậy, hắn thực sự không biết chuyện này.
Vũ Lôi Vân biết Vũ Lôi Phong còn mang một loại tư chất khủng khiếp hơn cả SSR và UR chính là tư chất LP, thế nhưng việc Vũ Lôi Phong dùng được Băng lại khiến hắn khiếp sợ.
…
- Nhìn kìa, ba người kia đang làm cái gì vậy?
Một người khán giả lại khó hiểu hỏi, trong khi Vũ Lôi Phong và Linh Nhi đang khống chế đám người Vũ Đài Môn thì ba người Lưu Thiên Kim và Hắc Bạch Song Sát lại đang đứng ở bờ sông. Điều này làm mọi người khó hiểu, hai người kia đang gánh gãy lưng thì đám người này lại ra sông nghịch nước.
Thế nhưng lập tức họ có kết quả, Lưu Thiên Kim cùng hai người Hắc Bạch Song Sát liền đánh ra một đạo Nguyên Lực vào nước sông, sau đó họ bao phủ Nguyên Lực lại lấy ra một khối nước cực lớn.
Đặng Vũ nghĩ ra điều gì, hắn quát lớn.
- Khốn kiếp, các ngươi chơi xấu.
Trừng mắt nhìn Vũ Lôi Vân, Đặng Vũ nghiến răng ken két, hắn không ngờ Phong Lôi Môn lại đi nước đi này.
- Ha ha ha.
Vũ Lôi Vân không nói gì chỉ cười to.
…
Đám người Lưu Thiên Kim đã mang khối nước kia đến bên người Vũ Lôi Phong, hắn ra hiệu, khối nước liền bao phủ đám người Vũ Đài Môn đã sớm đông cứng ở bên trong.
Vũ Lôi Phong nhìn Linh Nhi, hai người gật đầu với nhau mỉm cười, Kết Giới Đóng Băng thi triển đến cực hạn.
Năm phút sau, một tuyệt tác nghệ thuật ra đời, năm người Vũ Đài Môn đang bị đông cứng trong khối băng trong suốt lớn chừng mười mét, sợ rằng muốn tan hết chỗ băng này cần cả ngày.
Mà đám người Vũ Đài Môn do bị đóng băng mà ngất đi chứ không hề mất mạng, thế nên họ cũng không thể hồi sinh ở Tế Đàn, chỉ có thể ngủ yên trong khối băng.
Vũ Lôi Phong cùng mọi người ngồi xuống khoanh chân hồi phục, đám khán giả bên ngoài không ai nói câu nào, họ chỉ biết trơ mắt nghẹn họng nhìn vào đấu trường.
Vũ Lôi Phong tranh thủ truy cập Hệ Thống, hắn liền vào của hàng ghé qua khu vực 4.0 mua một cái máy ảnh chụp lấy liền. Sau đó hắn ra ngoài chụp lại chiến công tảng băng kia, nó nhìn một góc độ nào đó thật là đầy tính thẩm mỹ.
Lập tức có vài bức ảnh từ dưới máy ảnh chui ra, chất lượng ảnh phải nói là đỉnh cao full HD không che. Đám người Linh Nhi lúc tỉnh dậy thấy mấy tấm ảnh thì bất ngờ không thôi. Thế giới này làm gì có khái niệm máy ảnh, họ còn tưởng Vũ Lôi Phong vẽ ra nên khâm phục tán thưởng không thôi.
Sau khi luyến tiếc đá đá vào khối băng to lớn kia vài cái, đám người Vũ Lôi Phong ung dung diệt Lính phá Trụ, phá trụ một cách ung dung nhẹ nhàng. Tay Vũ Lôi Phong còn cầm một chai NumberOne, hắn còn chia cho mỗi người một chai.
Linh Nhi còn không thèm đẩy trụ, nàng tụ Nguyên Lực vào chân đạp vào Trụ mà thôi, hai tay bận cầm đồ ăn và nước ngọt, miệng nhai không ngừng.
Cứ như vậy mà một canh giờ sau, Tổng Hành Dinh phe Đỏ nổ tung, chiến thắng thuộc về Phong Lôi Môn. Trên đài, Đặng Vũ mặt xám xịt, hắn bất đắc dĩ không thôi. Tưởng gặp Phong Lôi Môn là vận may ai ngờ Phong Lôi Môn năm nay toàn quái vật.
Năm người Vũ Lôi Phong hóa thành năm đạo lưu quang bắn lên trời quay về phòng thi đấu. Năm người trong tảng băng cũng biến mất, họ hóa thành tia sáng bay về chân thể. Năm người mở mắt ra, trong mắt vẫn còn nỗi khiếp sợ.
- Trận hai, Phong Lôi Môn chiến thắng. Ngày mai Phong Lôi Môn sẽ cùng Âm Phong Môn tranh giải nhất của vòng hai. Vũ Đài Môn và Thiên Thánh Môn sẽ tranh hạng ba.
Từng tiếng vỗ tay vang lên không dứt, một ngày thi đấu đỉnh cao khép lại, trận đấu thứ hai không ngờ còn chưa đến hai canh giờ.