Vũ Lôi Phong và Lê Tiểu Nguyệt được Phượng Yên Đan dẫn đến một đình viện rất rộng rãi và lịch sự, sân đình viện thậm chí còn có cả hồ cá, hoa viên. Đây chắc hẳn là nơi được an bài cho khách quý.
- Ở đây nếu ngươi cần gì cứ việc lắc cái chuông kia, sẽ có người đến phục vụ. Trong khuôn viên này ngươi và Tiểu Nguyệt cứ tự nhiên mà dạo chơi, đừng xông loạn trong tộc kẻo vô tình dính phải cơ quan.
- Ta có việc phải đi tìm cô cô, hai người tối nay ngủ ngon nha.
Phượng Yên Đan nói vài câu rồi ngượng ngùng rời đi, trong đình viện chỉ còn hai sư đồ.
- Sư phụ, cô cô của Yên Đan tỷ thực sự rất đẹp nha.
- Sao con biết?
- Con đã gặp người đó rồi, lúc đang quan sát sư phụ từ xa ấy.
Vũ Lôi Phong gật đầu, hắn cũng khá tò mò người đẹp còn hơn cả Phong Linh Nhi trong miệng của Phượng Yên Đan sẽ có nhan sắc như thế nào.
- Sư phụ, con thấy người nên tính luôn cả kế hoạch tán đổ vị tiền bối kia luôn!
Cốp!
Một cái cốc đầu đau điếng lại giáng xuống, Lê Tiểu Nguyệt đau đớn la oai oái chạy đi trốn, Vũ Lôi Phong nghiến răng đuổi theo:
- Nha đầu láo lếu, hôm nay sư phụ muốn dạy con võ thuật đối kháng, tới đây!
Trên nền cỏ xanh tại đình viện khách quý, sư đồ trẻ không ngừng tung ra từng chiêu quyền cước, nhưng đa số toàn là Lê Tiểu Nguyệt bị cốc đầu, thảm không cần phải nghĩ.
…
- Tử Linh, muội đảo nhẹ tay chút, nấu rượu chứ không phải nấu cám heo!
- Tỷ tỷ, muội chính xác là đang nấu cám heo cho tỷ uống.
Trong một khu rừng phủ đầy màu hồng, có hai vị mỹ nhân đang vui vẻ nô đùa bên gian bếp nho nhỏ, khoảng cách từ rất xa đã có thể cảm nhận được mùi rượu thơm nhè nhẹ lan tỏa từ gian bếp này.
- Mẫu thân! Cô Cô!
Hai người đang cười nói vui vẻ thì một thanh âm vang lên, một tiểu mỹ nhân nóng bỏng trong màu áo vàng cam chạy như bay tới. Người được Phượng Yên Đan gọi là mẫu thân kia từ từ tiến tới ôm lấy nàng vào lòng, khẽ hỏi:
- Đan Nhi, con làm gì mà vội vã thế?
Mỹ nhân còn lại cười cười tiến tới, khi nàng di chuyển, tiếng kêu du dương của cái lắc chân vang lên rất êm tai, nàng nhìn Phượng Yên Đan, ánh mắt đầy ý vị nói:
- Để cô cô đoán nhé, nha đầu nhà ngươi mới dắt trai về đúng không?
- Cô cô này…
Phượng Yên Đan ngượng chín mặt, trừng mắt giơ nắm đấm nhỏ lên, sau đó liền chuyển ngoắt 180 độ, khẽ e lệ gật đầu.
- Mẫu thân cũng đã sớm được cô cô con thông báo rồi, nửa tháng này con ở ngoài thật sống động, cùng cậu ta phiêu lưu, nấu ăn, kể chuyện, thật là ly kỳ nha.
Mẫu thân của Phượng Yên Đan cười cười xoa đầu con gái, nàng nói tiếp:
- Con đã đi gặp phụ thân chưa? Ông ấy nói sao về cậu ta?
Phượng Yên Đan từ từ kể lại, ánh mắt của hai mỹ nữ cũng biến hóa theo từng diễn biến câu chuyện.
- Không nghĩ tới, người chủ động lại là cậu ta, nhưng mỹ nhân trong nhà hắn đã có tới bốn người, Yên Đan của ta là thánh nữ Phượng Linh Thần, còn là con gái cưng của ta, sao có thể để con chung chồng với những nữ nhân kia chứ!
Phượng Tử Linh không vui nhìn con mình, sau đó nhìn cô cô của Phượng Yên Đan.
- Tỷ Tỷ, người thấy thế nào?
Bạch y khẽ phất, Phượng Yêu Cơ đưa ra bốn ngón tay, nói:
- Ta không quan tâm Đan Đan chọn ai, chỉ cần người đó có thể xông qua bốn cửa ải mà ta thiết kế ra lúc Đan Đan chào đời, liền có thể được ta công nhận.
- Hơn nữa, Đan Đan cũng thích tên kia, hắn cũng có ý với con bé, chúng ta không nên xen vào chuyện của bọn nhỏ làm gì. Cấm đoán tụi nó có khi ngay trong đêm nay hai đứa trốn đi cùng nhau, vài chục năm sau đem bụng bầu về thì đâu lại vào đấy hết.
Phượng Yêu Cơ cười cười, nàng cầm lấy vò rượu bên hông ngửa cổ uống một ngụm, tiếp tục nói:
- Vô Song, đệ còn nghe lén cái gì nữa, đi ra đây đi.
Phượng Yên Đan vội vàng nhìn quanh, phát hiện ra phụ thân nàng đang ẩn nấp phía xa, Phượng Diệm Vô Song cười khổ tiến tới gian bếp, thuận tay múc một chén rượu trong nồi, uống một hơi hết sạch.
- Tỷ tỷ, người suy nghĩ thật kỹ a, hắn dù sao cũng là Nhân Loại, tuy nhân thú đạt đến Thần Hồn Cảnh thì không mấy khác biệt, nhưng huyết mạch cao quý của Phượng Hoàng chảy trong người con bé là loại huyết mạch tinh thuần nhất trong lịch sử Phượng Linh Thần, chúng ta cần phải duy trì nó.
Phượng Yên Đan nghe thế thì vùng ra khỏi vòng tay của Phượng Tử Linh, nàng hỏi:
- Phụ thân, ý người là, muốn dùng con làm công cụ để duy trì huyết mạch hay sao?
- Ta không có ý đó.
Lắc mạnh đầu, Phượng Yên Đan nhìn thẳng vào mắt phụ thân mình, cương quyết mà nói:
- Con thích hắn. Đây là cuộc sống của con, con có quyền chọn, phụ thân không được can thiệp vào chuyện này!
- Mẫu thân, những nữ nhân của hắn, ai nấy đều dễ thương và tốt bụng, nếu thật sự phải chung chồng với các muội ấy, Đan Nhi sẽ không thấy khó chịu hay gì đâu!
- Cô Cô! Người cứ gia cố mấy cái cửa ải của người đi, con tin hắn sẽ vượt qua hết!
Xả một tràng, Phượng Yên Đan hậm hực bỏ đi, để lại ba phụ huynh cười khổ không thôi.
- Đan Đan lớn rồi, hai ngươi không nên xen vào cuộc sống của nó nữa, mặt khác ta cũng có cảm giác rất vi diệu với Vũ Lôi Phong, ta nghĩ nếu Yên Đan thành đôi với cậu ấy, đoán chừng sẽ có rất nhiều điều bất ngờ xảy ra.
Phượng Yêu Cơ để lại một câu rồi nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại từng tiếng lắc chân leng keng vui tai dần mờ nhạt.
Phượng Tử Linh suy nghĩ một lúc rồi thở dài:
- Thiếp cũng đã nghĩ về việc này rất nhiều. Đan Nhi từ xưa giờ luôn có chính kiến riêng của con bé, nếu chàng mạnh mẽ chia cắt hai đứa nó, nó thực sự sẽ từ mặt phụ thân như chàng mà đi trốn cùng tiểu tử kia đấy.
- Là mẫu thân, thiếp cũng không muốn thấy con gái mình cả ngày u buồn đâu, chàng nghĩ thoáng chút đi.
Phượng Diệm Vô Song lại uống cạn một chén rượu, hắn lắc đầu.
- Aizz, nhờ nàng đi nói với tiểu tử kia một tiếng, mai đến đình viện gặp ta đi.
- Ừ.
Phượng Tử Linh rời đi, chỉ còn Phượng Diệm Vô Song cô đơn bên gian bếp, hắn lại uống cạn một chén, thì thầm:
- Ta cũng làm sao mà chịu được khi thấy con gái yêu quý không vui chứ… Nhưng mà thường ngày nó đã không để mắt đến người phụ thân này, về sau theo tiểu tử kia, chẳng phải là đi biền biệt luôn sao…
…
Dưới rừng cây lá đỏ, một thân ảnh màu cam buồn bã ngồi chống cằm trên một tảng đá dưới bóng cây, chính là Phượng Yên Đan.
- Cô cô, người không cần an ủi con, con cũng không có giận phụ thân đâu.
Phía sau Phượng Yên Đan vô thanh vô thức xuất hiện một bóng hình màu trắng, nàng ngồi xuống bên cạnh Phượng Yên Đan, kéo thân ảnh màu cam nhỏ bé dựa vào vai mình, hỏi nhỏ:
- Đan Đan, con có nhìn thấy tình cảm trong mắt tên kia không? Nếu có thì đừng ngại mà tiến lên.
Phượng Yên Đan khẽ gật đầu, Phượng Yêu Cơ cười cười:
- Là tình cảm thuần túy chứ không phải vì địa vị của con, không phải vì chuyện kết minh?
- Đúng vậy, hắn thậm chí còn cả gan tuyên chiến với cả Phượng Linh Thần nếu như phụ thân không đồng ý yêu cầu kết minh của hắn, một kẻ như vậy sao có thể thích con vì gia cảnh và địa vị của con cơ chứ?
Phượng Yên Đan khẽ cười, tiếp tục kể:
- Hơn nữa, theo quan sát của con, trong mắt hắn có chứa loại tình cảm giống hệt của con, chỉ với ánh mắt đó, con sẵn sàng đáp ứng hắn, coi hắn là bạn đời a.
Khẽ vỗ vỗ vào vai Yên Đan vài cái, Phượng Yêu Cơ vuốt nhẹ mái tóc của nàng, cười nói:
- Xem ra Tiểu Đan Đan của ta đã lớn rồi, thành Đại Đan Đan rồi nha.
…
Hết chương 407…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: