- Nhắm mắt dưỡng thần, để tinh thần của ngươi đạt đến sự tập trung tối đa.
- Xung quanh ngươi đều là ánh sáng, đều là Quang, ngươi nhìn thấy sự vật cũng là Quang, ngươi cảm nhận được sự ấm áp của thiên nhiên cũng là Quang, hãy đi làm câu trả lời, Quang là gì? Nếu đã tìm ra câu trả lời rồi thì hãy tự hỏi bản thân, sau đó lại tìm câu trả lời.
- Quang là gì sao?
Vũ Lôi Phong tự hỏi trong lòng, tinh thần tập trung tối đa vào chủ đề này.
- Quang là ánh sáng, vậy ánh sáng là gì?
- Ngày xưa học vật lý có nhắc đến, ánh sáng là những sóng hạt, ánh sáng mà ta nhìn thấy nằm trong vùng bước sóng mà mắt có thể nhận thấy.
- Hạt gì ấy nhỉ, hình như là hạt phô-tông!
- Vậy tại sao ánh sáng lại có thể gây sát thương?
- Chẳng lẽ là do các hạt đập vào làm mình thấy đau sao? Nhưng cũng có những tia sáng gây sát thương không làm mình đau mà?
Vũ Lôi Phong không ngừng lẩm bẩm các câu hỏi trong miệng, hắn là một sinh viên điện tử xuất sắc nên kiến thức vật lý nắm rất vững, Vũ Lôi Phong nhanh chóng phân tích lại những kiến thức mà mình đã học để nắm được quy luật của Quang.
Hắn cũng không biết rằng, trong khoảnh khắc bản thân nghĩ về việc ánh sáng mang tính chất hạt, quanh người hắn dần dần xuất hiện từng luồng sáng nhỏ màu xanh lơ lửng xoay tròn quanh thân.
Nhìn thấy Vũ Lôi Phong nhanh như vậy đã tiến nhập vào trạng thái lĩnh ngộ, Thiên Mộng Tuyết sợ hãi than.
- Không ngờ chỉ trong phút chốc đã rơi vào trong lĩnh ngộ, tên này sao lại có ngộ tính cao như thế chứ?
Vũ Lôi Phong vẫn ngồi như tượng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm vô số thắc mắc của bản thân, sau đó hắn lại say mê tìm đáp án, vầng sáng xung quanh bản thân cũng từ hư ảo dần dần mỗi lúc một rực rỡ hơn.
Thiên Mộng Tuyết nhìn thấy hắn nhập tâm như vậy cũng không có ý quấy rầy, nàng nhẹ nhàng thả người rời đi, để lại một mình Vũ Lôi Phong ngồi đó.
- Chung quy lại vẫn là do các hạt, các hạt hội tụ càng nhiều tại một điểm thì ánh sáng sẽ càng rực rỡ, mà càng rực rỡ thì càng nóng, sát thương càng cao.
- Nhưng nếu ta không muốn hội tụ mà dùng Ý Hồn dồn hết các hạt chạy theo một đường thì sao? Có phải nó sẽ mạnh đến mức xuyên thủng vạn vật hay không?
Vũ Lôi Phong vẫn lẩm bẩm, thời gian bất giác đã đến nửa đêm, hắn vẫn ngồi trên mái nhà, trên tay đôi khi sẽ vung lên từng luồng sáng huyền ảo.
- Ánh sáng từ đâu mà sinh ra, từ mặt trời sao? Không! Mà là nhiệt từ mặt trời, vậy ánh sáng cũng là nhiệt, mà nhiệt thì là Hỏa, tại sao Hỏa và Quang lại là một được?
- Nhưng đúng là ngọn lửa càng nóng thì nó càng chói mắt, hơn nữa nếu hội tụ Quang vào một điểm từ nhiều nơi thì cũng sinh ra nhiệt độ cực mạnh!
- Nhiệt độ đại diện cho Hỏa, vậy làm sao để nhiệt độ tăng? À nhớ rồi, là do tốc độ của các nguyên tử, phân tử trong vật chất, chúng di chuyển càng nhanh thì vật chất đó càng nóng.
- Khi chúng ta chạm vào vật nhiệt độ cao, thực chất là các hạt trong vật đó truyền động năng vào thân thể chúng ta, khiến các hạt của thân thể cũng di chuyển nhanh lên, thành ra chúng ta cảm thấy nóng và đau!
- Như vậy! Nếu động năng của thân thể đang cao thì sao, có thể làm vật mà chúng ta chạm tới sẽ nóng lên không?
Vốn đang lĩnh ngộ Quang, Vũ Lôi Phong vô thức bị phân tâm mà chuyển sang lĩnh ngộ Hỏa, mà việc này hắn cũng không hay biết, lúc này hắn đang rơi vào một trạng thái vi diệu không nói nên lời, hiện tại Vũ Lôi Phong chỉ muốn biết đáp án của những câu hỏi xuất hiện liên tục trong đầu mà thôi.
Quanh người Vũ Lôi Phong ngoài các luồng sáng rực rỡ ra, bắt đầu bốc lên ngọn lửa đỏ rực, có ánh sáng của ngọn lửa phụ trợ, quang thuộc tính quanh người hắn lại càng rực rỡ.
Thiên Mộng Tuyết đang ở cách đó không xa nhướng mày nhìn về phía Vũ Lôi Phong, trong ánh mắt không ngừng biến hóa.
- Cái tên này, không nghĩ đến lại cùng lúc lĩnh ngộ cả Quang và Hỏa, quả nhiên không phải tự dưng mà hắn lại có thực lực mạnh ở độ tuổi này, ngộ tính quả thật là nghịch thiên.
Vũ Lôi Phong không ngừng lẩm bẩm, lúc này hắn đã ngây ngốc một đêm dài, từng tia sáng ban mai chiếu rọi vào khóe mi khiến Vũ Lôi Phong giật mình tỉnh lại.
- Hả? Trời sáng rồi? Rõ ràng ta ngồi lĩnh ngộ vào buổi trưa mà sao lại có bình minh?
Vũ Lôi Phong tự hỏi, Thiên Mộng Tuyết nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh, cất tiếng nói:
- Ngươi đã lĩnh ngộ một đêm rồi đấy, nếu nhà ngươi còn không chịu tỉnh lại, ta còn sợ rằng ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma luôn không chừng.
- Sao? Cảm giác thế nào?
Thiên Mộng Tuyết quan tâm hỏi, Vũ Lôi Phong ngẫm lại từng luồng suy nghĩ của mình, hắn nói:
- Cảm giác thật mới mẻ, dường như phía trước còn rất nhiều thứ ta chưa biết, còn phải khám phá nữa.
- Đúng vậy, lĩnh ngộ thuộc tính là một quá trình dài đằng đẵng, ngươi như vậy là đã rất nhanh rồi đó.
Thiên Mộng Tuyết nói:
- Hiện tại ngươi đừng tiếp tục lĩnh ngộ, mà hãy đúc kết lại toàn bộ những gì đã lĩnh ngộ được đêm qua, sau đó thử vận dụng Quang và Hỏa xem. Đêm hôm qua ta quan sát thấy có một lúc ngươi phân tâm lĩnh ngộ Hỏa đấy, nhưng chỉ trong vòng vài giờ lại quay về lĩnh ngộ Quang.
- Được!
Vũ Lôi Phong gật đầu, hắn khẽ nhắm mắt lại, tổng kết toàn bộ kiến thức mà hôm qua hắn suy diễn ra.
Lóe!
Hữu hồn xuất động, Vũ Lôi Phong dùng thực lực Hữu Hồn Cảnh Nhất Trọng ngưng tụ ra một đốm sáng, ngay sau đó hắn liền mừng như điên.
- Quả nhiên có tác dụng, nó đã sáng hơn hôm qua rất nhiều!
- Chúc mừng ngươi, nhưng đừng tự cao quá sớm, quá trình lĩnh ngộ chỉ mới bắt đầu thôi!
Thiên Mộng Tuyết vỗ vai hắn, sau đó đứng dậy nói:
- Ta có việc cần đi trước, mấy ngày này ngươi cứ ở đây lĩnh ngộ, khi nào đi Tứ Huyền Cung thì ta sẽ đến.
Thiên Mộng Tuyết lăng không bay đi, Vũ Lôi Phong vẫy tay:
- Mộng Tuyết Cung Chủ bay thong thả.
- Gọi ta là Mộng Tuyết được rồi, đừng có Cung Chủ nữa!
Thiên Mộng Tuyết để lại một câu rồi bay xa
- Đa tạ Mộng Tuyết tỷ!
Vũ Lôi Phong mỉm cười hét vang một tiếng, sau đó lập tức ngồi xuống, xòe bàn tay ra, một ngọn lửa đỏ rực bốc lên trong tay.
- Quả nhiên nóng hơn khi trước rất nhiều, không tệ, tiếp tục lĩnh ngộ thôi!
Vũ Lôi Phong lấy chút đồ ăn trong trữ vật làm một bụng no căng, sau đó thưởng thức một chai Number One mát lạnh cho tỉnh táo, sau đó lại tiếp tục khoanh chân lĩnh ngộ.
Cách đó không xa, Thiên Mộng Tuyết khẽ lẩm bẩm:
- Vũ Lôi Phong, hắn lĩnh ngộ một đêm mà tiến bộ sánh ngang với đám người Lam Trưởng Lão lĩnh ngộ cả một tháng, sao lại có thiên phú khủng khiếp như vậy chứ?
- Nói không chừng, tin vào hắn là sự lựa chọn sáng suốt a!
…
Hết chương 391…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: