Đảo mắt đã trôi qua một đêm, Lê Tiểu Nguyệt điều tức cả đêm dài, hiện tại vẻ tiều tụy hôm qua đã không còn.
Vũ Lôi Phong cùng Lê Hùng Hải uống trà đàm đạo, Du Tiểu Uyển chuẩn bị điểm tâm cho cả nhà, cô bé Tiểu Nguyệt chạy theo phụ giúp, ý cười luôn hiện trên đôi môi nhỏ.
- Đã lâu rồi không thấy Tiểu Nguyệt cười nhiều như vậy, sau khi biết Vũ Chưởng Môn là người năm đó, con bé đã khôi phục lại dáng vẻ trước kia.
Lê Hùng Hải nhìn con gái yêu vui vẻ làm hắn cũng hạnh phúc không thôi.
- Vũ Chưởng Môn năm đó cứu Tiểu Nguyệt, hiện tại lại giúp đỡ Lê Gia, ân tình lớn như vậy quả thực ta không biết nên dùng gì để báo đáp.
Vũ Lôi Phong nghe vậy chỉ cười đáp:
- Có thể nói đây là một cái duyên, hiện tại Tiểu Nguyệt là đệ tử của ta, giúp đỡ Lê Gia là chuyện nên làm.
Hai người khách sáo mấy câu, điểm tâm đã xong, cũng đã đến lúc làm chính sự.
Vũ Lôi Phong nghiêm túc nhìn Lê Tiểu Nguyệt:
- Đồ nhi, vi sư hiện tại sẽ chữa Loạn Khí Tán cho con, thế nhưng vi sư phải cảnh báo con một lần nữa, việc này vô cùng thống khổ, không phải thứ đau đớn thường tình có thể so sánh, thậm chí có khả năng làm con mất cái mạng nhỏ.
- Thế nhưng nếu vượt qua sẽ mang lại ích lợi vô cùng lớn đối với con đường tu luyện của con sau này. Con có làm được không?
Lê Tiểu Nguyệt gật mạnh đầu, trên đôi mắt lóe tinh quang tràn đầy quyết tâm:
- Đau đến mấy đệ tử cũng không sợ, mọi thứ đều chỉ cần cắn răng là có thể vượt qua!
- Tốt! Có can đảm. Đi theo ta!
Vũ Lôi Phong gật đầu tán thưởng sau đó đi vào trong đình viện của Lê Tiểu Nguyệt
- Tiểu Nguyệt, cố lên! Cha mẹ tin con sẽ làm được!
Lê Hùng Hải, Du Tiểu Uyển nắm chặt tay Lê Tiểu Nguyệt gật đầu.
- Tiểu thư cố lên! Tiểu thư sẽ vượt qua được!
Chúng Trưởng Lão cấp cao của Lê Gia cũng đồng loạt động viên.
Lê Tiểu Nguyệt nhìn qua mọi người, sau đó mỉm cười.
- Đa tạ các vị Trưởng Lão động viên, Tiểu Nguyệt sẽ làm được!
Lê Tiểu Nguyệt nói xong lập tức tiến vào trong đình viện, ngay khoảnh khắc nàng bước vào cửa đình viện, một vòng quang tráo màu đỏ đen lập tức bao quanh đình viện khiến cho đám người Lê Gia biến sắc
- Cấm chế thật mạnh! Sợ rằng cấp độ đã đạt tới Hư Hồn Cảnh!
Lê Hùng Hải sợ hãi than, cảm giác cấm chế này dù cho hắn có dùng toàn bộ thủ đoạn cũng không thể nào làm nó rung chuyển.
- Rốt cuộc Vũ Chưởng Môn là ai?
Cả đám người thầm tự hỏi, thế nhưng không ai có thể trả lời cho bọn họ
Chỉ có Du Tiểu Uyển một mực suy tư, nàng có cảm giác mình quên mất điều gì đó, thế nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
Bên trong cấm chế
- Tiểu Nguyệt, hiện tại con hối hận còn kịp, thực ra vi sư có hai biện pháp có thể giúp con giải độc.
- Biện pháp đầu tiên sẽ phải nhận thống khổ như ta đã nói trước đó, thế nhưng lợi ích cực lớn đối với con nếu thành công.
- Biện pháp thứ hai sẽ nhẹ nhàng hơn và không hề có gì nguy hiểm, thế nhưng chỉ đơn thuần là giải độc chứ không có tác dụng gì khác!
Vũ Lôi Phong nhìn Lê Tiểu Nguyệt, hắn nhắc lại một lần nữa. Thế nhưng Lê Tiểu Nguyệt lại vô cùng quyết tâm nói:
- Dù thế nào đồ nhi vẫn chọn cách đầu tiên, muốn trở thành cường giả như sư phụ nhất định phải trải qua vô số khắc khổ, nếu cứ thấy khó mà lui thì cả đời chỉ có thể làm một người tầm thường thôi!
Vũ Lôi Phong khẽ xoa đầu tiểu cô nương, hắn nói:
- Được rồi, sư phụ xem như không nhìn lầm ngươi!
Vũ Lôi Phong vô cùng hài lòng với đồ đệ này, nếu nàng chọn cách nhẹ nhàng có lẽ sẽ làm Vũ Lôi Phong hơi thất vọng, thế nhưng không ngờ dù mình có nói thế nào đi nữa Lê Tiểu Nguyệt vẫn chọn cách đầu tiên, cô bé này quả thật vô cùng quật cường.
- Được rồi, hiện tại bắt đầu!
Vũ Lôi Phong quát nhẹ, mi tâm bắn ra một đạo huyết quang sắc
- Huyết Băng Phách Lôi Liên! Nhờ ngươi rồi!
Theo huyết quang bắn ra, trong phòng xuất hiện một đóa hoa sen, trên các cánh hoa đan xen với nhau từng cánh hoa bằng băng giá và hỏa diễm xen kẽ, bên trong tràn ngập huyết quang màu máu lưu chuyển. Thân hoa được lôi đình ngưng tụ phát ra vô số tiếng nổ li ti. Toàn bộ tạo ra một đóa hoa sen màu máu yêu dị.
Huyết liên nở rộ, lộ ra phần nhị hoa ở trung tâm, Vũ Lôi Phong nói
- Đồ nhi, mau đi vào trung tâm đóa hoa, có vượt qua được hay không phải nhờ vào con rồi!
Lê Tiểu Nguyệt đang vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy Huyết Băng Phách Lôi Liên, nghe thấy Vũ Lôi Phong nói vậy lập tức gật đầu tiến vào.
- Cố gắng chịu đựng, dù cho con có thấy thế nào cũng đừng bỏ cuộc, sư phụ chờ tin tốt của con!
Thanh âm Vũ Lôi Phong truyền tới, Lê Tiểu Nguyệt lập tức gật đầu rồi cắn răng ngồi xuống.
Lập tức, Lê Tiểu Nguyệt run lên, nàng cảm thấy một cỗ uy áp khủng khiếp đè nặng vào lồng ngực khiến bản thân chỉ muốn phủ phục xuống mặt đất.
- Đây là gì?
Bỗng chốc dưới mông Lê Tiểu Nguyệt chợt cảm thấy một cỗ nhiệt độ khủng khiếp truyền ra, nóng đến mức nàng muốn nhảy dựng lên.
- Không được! Cố chịu đựng!
Lê Tiểu Nguyệt áp chế đau đớn dưới thân, nàng nhắm mắt cắn răng chịu đựng
Bỗng nhiên đôi mắt nàng mở to, tuy dưới hạ thân đang truyền ra từng cơn đau bỏng rát, thế nhưng đôi bàn tay nàng càng lúc càng lạnh cóng, một cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp bàn tay, sau đó là cổ tay, khuỷu tay và toàn bộ cánh tay Lê Tiểu Nguyệt.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cỗ nhiệt lưu dưới hạ thân xông thẳng lên cao, còn hàn khí lạnh lẽo lại truyền nhanh xuống dưới, làm cho Lê Tiểu Nguyệt cực độ hoảng hốt, dưới thân đang cực nóng thì lại lạnh lẽo như muốn đông cứng, còn cánh tay thì như bị tan chảy.
Từng cơn đau lan tràn khắp thân thể, cảm giác từng tấc da thịt bỏng rát ngay sau đó lại là cảm giác rét buốt nhức nhối như có ngàn vạn kim châm truyền tới, lúc này Lê Tiểu Nguyệt mới hiểu tại sao sư phụ lại cảnh báo nàng nhiều như vậy, hóa ra đau đớn này lại khủng khiếp đến thế.
Hiện tại toàn thân Lê Tiểu Nguyệt lúc thì đỏ rực, lúc thì tái nhợt, thân thể bừng cháy dữ dội sau đó lại đông cứng thành một khối băng trong trung tâm Huyết Băng Phách Lôi Liên. Vũ Lôi Phong đứng một bên vô cùng tập trung quan sát, một khi Lê Tiểu Nguyệt không chịu nổi hắn sẽ lập tức thu hồi Huyết Băng Phách Lôi Liên, nếu không sẽ có chuyện lớn xảy ra, dù sao không thể để đệ tử mình vừa thu đã đăng xuất khỏi thiên địa vậy a.
Bên trong hỏa diễm và hàn băng ngập trời, Lê Tiểu Nguyệt sắc mặt vặn vẹo cực kì tái nhợt, bất quá hàm răng vẫn cắn chặt không phát ra thanh âm đau đớn nào.
Xoẹt! Ầm!
Đúng lúc này, một tia lôi điện huyết sắc mạnh mẽ bổ vào vai Lê Tiểu Nguyệt, khiến nàng bất ngờ hét lên đau đớn.
- A…
Thế nhưng tiếng hét vừa ra, Lê Tiểu Nguyệt đã lập tức cắn chặt răng chịu đựng.
- Tốt!
Vũ Lôi Phong nhìn cảnh này không khỏi sợ hãi than, ngày đó hắn cùng Hồ Điệp Y cũng phải trải qua một màn như thế này để luyện thành thể chất đặc thù của Huyết Băng Phách Lôi Liên, có thể nóng lạnh bất chuyển, bách độc bất xâm, vạn lôi oanh đỉnh không sợ. Hiện tại nhìn lại vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đây chính là cách ban đầu Vũ Lôi Phong nghĩ ra để chữa Loạn Khí Tán cho Lê Tiểu Nguyệt, nếu luyện thành thể chất đặc thù này của Huyết Băng Phách Lôi Liên sẽ lập tức miễn nhiễm với độc vật, tuy Vũ Lôi Phong không biết nó có khả năng miễn dịch toàn bộ độc trong thiên hạ hay không nhưng đây là cách duy nhất có thể thử.
Tuy dùng Nguyên Linh Dịch có thể một đường đột phá Tứ Tú, phá bỏ Loạn Khí Tán, thế nhưng chung quy Vũ Lôi Phong vẫn không muốn mọi chuyện quá dễ dàng như thế, đệ tử của hắn há lại là người bình thường. Vậy nên Lê Tiểu Nguyệt chọn cách chịu khổ khiến Vũ Lôi Phong vô cùng hài lòng.
Đoàng Đoàng!
Lôi điện không ngừng oanh kích khắp nơi trên cơ thể Lê Tiểu Nguyệt, mỗi khi lôi điện đi qua, từng mảng thịt trên người Lê Tiểu Nguyệt cháy xém tới đó, mơ hồ bốc lên mùi thịt nướng trong phòng.
Bừng Bừng, Lách tách!
Trên thân thể nàng, vô số hỏa diễm và băng hàn luân phiên xoay chuyển, hành hạ Lê Tiểu Nguyệt sống không bằng chết.
Lê Tiểu Nguyệt cắn răng thật chặt, mơ hồ nghe được thanh âm ken két của hai hàm răng cọ vào nhau vô cùng khủng bố.
Đoàng!
Bỗng chốc, một đạo lôi điên to bằng ngón tay rơi vào đỉnh đầu Lê Tiểu Nguyệt, một kích cực mạnh khiến Lê Tiểu Nguyệt phun ra một búng máu.
…
Hết chương 370…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: