Trong hàng ngũ hộ pháp, một lão giả chợt đứng bật dậy.
Trên ghế chấp sự, cũng có một đại hán khẽ đổi ánh mắt.
Trong đội hình các đệ tử đang ngồi trên quảng trường, không ít ánh mắt chợt nhảy lên.
Bởi vì những thanh quang màu xanh đang bay kia thật sự quá mức quen mắt.
- Chính là nó! Bảo vật kinh thiên động địa ngày ấy!
Thôn dân Bắc Lay ai ai cũng nhận ra thứ này, chính nó đã làm lão trưởng thôn thay đổi một trời một vực, khiến cho cả thôn ai cũng khắc sâu nó trong tim.
- Thiên Thanh Chi Hồn! Đi!
Vũ Lôi Phong phất tay, hơn trăm tia sáng xanh nhắm thẳng vào mi tâm đám người tư chất N đang đứng dậy, tốc độ nhanh đến mức bọn họ không kịp trở tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nó đánh vào mi tâm mình.
Póc!
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, đám người lập tức cảm thấy một lực lượng ôn hòa bao trùm toàn thân. Nhưng ngay sau đó, một lực ép vô hình đè họ khoanh chân ngồi xuống.
- Chưởng Môn! Người làm gì vậy?
Một số đệ tử thấy người thân của mình bất chợt bị đánh vào mi tâm như vậy lập tức sốt ruột. Nên biết, vị trí mi tâm vô cùng nhạy cảm a, vì khi tấn công vào đó có đến chín phần là công kích nhắm vào linh hồn. Một người nếu bị thương linh hồn thì xem như sống không bằng chết.
Nhất là sau khi Chưởng Môn lại vừa gây áp lực cho họ, một số người còn không ngại mà đắc tội với Chưởng Môn, chẳng may Vũ Lôi Phong hắn ghi hận ra tay với bọn họ thì không may.
- Không cần lo lắng! Các đệ tử Nghịch Phong Môn nghe lệnh! Lui ra!
Đám đệ tử nghe Vũ Lôi Phong nói thế cũng chỉ đành lui ra, ánh mắt lo lắng nhìn những người đang khoanh chân ngồi trên sân rộng.
- Nghịch Phong Môn chúng ta trước giờ thua thiệt các gia tộc lớn vì rất nhiều yếu tố. Điều kiện tu luyện thấp hơn, nồng độ linh khí thấp hơn, tài nguyên tu luyện ít hơn,…Rất rất nhiều thứ khiến chúng ta không cách nào đuổi kịp bọn họ…
Vũ Lôi Phong lơ lửng trên không trung, Cầu Đạo Ngọc hóa thành đôi cánh hòa cùng Quang Nguyên Lực chói sáng, khiến Vũ Lôi Phong lúc này như thiên thần bay trên quảng trường.
- Trong số đó! Tư Chất chính là thứ chúng ta thua kém bọn họ rất nhiều. Trong các đại gia tộc, tư chất thấp nhất cũng là SR màu tím, SSR hoàng kim nhiều vô cùng, tùy tiện là có thể gặp một vài tên. Nhưng tư chất là do trời định, vậy lí do gì mà Tứ Đại Môn Phái chúng ta không có nhiều thiên tài tư chất cao?
- Bởi vì, trước giờ Tứ Đại Môn Phái Phong Lôi Môn, Âm Phong Môn, Thiên Thánh Môn và Vũ Đài Môn khai sinh ra không ít thiên tài tư chất SSR, đệ tử thiên phú SR cũng nhiều vô kể. Nhưng bọn họ đều không thể tồn tại quá lâu, một là bị bắt đi, hai là bị chiêu dụ và giết chết. Vậy nên Tứ Đại Môn Phái mới không thể ngóc đầu lên được, mãi mãi là con chó săn cho Phong Vân Môn - Bách Lý Gia
Thanh âm truyền ra, kích phát hận thù và chiến ý cực cao trong lòng các đệ tử, nhưng cho dù thế, bọn họ vẫn không hiểu Chưởng Môn muốn làm gì.
Trong hàng ngũ cấp cao, đám người Vũ Lôi Vân hay Vũ Lôi Đình cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mấy luồng sáng xanh Vũ Lôi Phong đánh vào mấy người đang ngồi kia bọn họ cũng không biết là vật gì. Chỉ có thể ngáo ngơ nhìn tiếp, chờ đợi hành động của Vũ Lôi Phong.
Trên bầu trời, Vũ Lôi Phong tiếp tục nói:
- Nhưng hôm nay! Tứ Đại Môn Phái ngày ấy đã không còn, chỉ còn Nghịch Phong Môn. Đệ tử Nghịch Phong Môn từ ngày hôm nay chính thức không phân thiên phú, không cần tra xét thiên phú khi tuyển chọn đệ tử mới. Bởi vì! Trong mắt ta…
- Thiên phú tư chất…không là gì cả! Các ngươi là lứa đệ tử đầu tiên của Nghịch Phong Môn, tất cả từ hôm nay đều sẽ là tinh anh của bổn môn!
Vừa dứt lời, Vũ Lôi Phong đánh ra vô số chỉ ấn vào đám người
- Hệ Thống KOF! Cấp quyền sử dụng!
Tiểu Na trong đầu Vũ Lôi Phong mở mắt, tay khẽ phất.
Ting!
Ting! Ting!
Ting Ting Ting!
Liên tục những thanh âm như chuông ngân vang lên, một tiếng, hai tiếng, sau đó là hàng trăm tiếng chuông ngân vang vọng khắp vọng khắp quảng trường.
Đám đệ tử, chúng cường giả đều ngơ ngác, bọn họ nhanh chóng tìm kiếm nguồn gốc của chúng. Sau đó cả đám trợn trừng mắt.
Chỉ thấy trên người hơn trăm người đang khoanh chân quỳ gối lúc này đã bao trùm trong ánh sáng màu lam sáng rực, khí tức cả đám đang không ngừng dùng tốc độ không tưởng mà bành trướng. Xin nhấn mạnh là bành trướng chứ không hề tăng tiến.
Mà sự bành trướng này khiến chúng cường giả khiếp sợ!
- Đây! Đây là!
- Linh hồn, khí tức đang trở nên nồng đậm hơn, đây không phải là tu luyện! Đây…Đây chính là…
- Linh hồn tăng tiến, Nguyên Lực tăng tiến về chất, độ nồng đậm đã không còn mỏng manh như tư chất N màu trắng nữa! Bọn họ đang đột phá linh hồn lên tư chất R màu lam!
- Điều này sao có thể? Từ trước đến nay chưa từng có ai có thể thay đổi tư chất!
- Không phải! Đã từng có một người từ tư chất trống không trở thành tuyệt đỉnh tư chất vượt quá UR là Chưởng Môn sao? Hiện tại hắn có thể làm đám người tư chất N đột phá lên R, đây là điều bình thường mà?
Các đệ tử xôn xao, chúng cường giả khiếp sợ.
Bởi vì trên người trăm người đang ngồi lúc này đã hoàn toàn phát ra khí tức xa lạ, khí tức của tư chất R
Một canh giờ trôi qua…
Các đệ tử dần dần tỉnh lại, ngơ ngác nhìn lại bản thân mình và những người xung quanh. Bọn họ lúc nãy rơi vào một loại trạng thái rất kì diệu, nhưng chính xác thế nào thì họ lại không hiểu.
Nhìn qua những người xung quanh, chỉ thấy bọn họ đang dùng ánh mắt khiếp sợ và kinh ngạc nhìn mình, khiến cả đám người lại càng ngơ ngác, nhất thời cả đám đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Vũ Lôi Phong.
Vũ Lôi Phong lúc này đang vô cùng ôn hòa nhìn bọn họ, hắn mỉm cười nói:
- Chúc mừng các đệ tử, nỗ lực và quyết tâm của các ngươi đã được đền đáp, từ hôm nay các ngươi không còn là người mang tư chất N thấp kém nữa! Hiện tại đã là Đấu Sĩ mang tư chất R màu lam!
- Cái gì?
Đám đệ tử kinh ngạc nhảy dựng lên. Cũng không đợi họ nghi ngờ, đám người Vũ Lôi Vân đã nhanh chóng sai người mang thủy tinh cầu chuyên dùng trong việc khảo nghiệm tư chất ra để thử nghiệm kì tích trước mắt.
Hơn trăm đệ tử lần lượt chạm vào thủy tinh cầu, lúc này thì không còn ai cho rằng Vũ Lôi Phong chém gió nữa. Nhìn vào hơn trăm lần đều cho ra ánh sáng xanh lam chói lóa, còn ai có thể nghi ngờ nữa chứ?
Phịch Phịch
Hơn trăm người đồng loạt quỳ mạnh xuống đất cúi đầu:
- Chưởng Môn, xin người trách phạt!
- Đệ tử có mắt như mù, không nhận ra dụng ý của Chưởng Môn, còn đem lòng thù ghét người, xúc phạm người, mong Chưởng Môn trách phạt!
- Chưởng Môn! Đệ tử xin nhận mọi hình phạt!
Vũ Lôi Phong bất đắc dĩ nhìn đám người chúng đệ tử, hắn rất dở trong việc có người liên tục tạ tội như thế này a. Nhìn sang đám người Vũ Lôi Vân chúng cường giả, bọn họ đã sớm há hốc miệng nhìn hắn trân trối rồi, khỏi nói gì nữa cho mệt.
- Được rồi! Mau đứng lên! Nhanh chóng ổn định hàng ngũ! Tiết mục chính giờ mới bắt đầu!
Đám đệ tử nghe nói thế liền không còn bám lấy xung quanh Vũ Lôi Phong nữa, bọn họ nhanh chóng ổn định hàng ngũ. Mới phần dạo đầu mà thực lực của Nghịch Phong Môn đã có bước chuyển biến lớn như vậy, hiện tại mới là phần chính, vậy còn kì diệu đến mức nào nữa?
Ngay cả chúng cường giả đạt đến Phi Hồn Cảnh như Vũ Lôi Đình, Đặng Vô Tâm, Phong Lưu Ly và Hạ Mộng Vũ còn đang hóng lắm đây, huống chi là đám người Vũ Lôi Vân hay chúng đệ tử.
Vũ Lôi Phong nhìn về phía đám người cấp cao, hắn nói:
- Các vị Đại Cung Phụng, các vị Trưởng Lão, Đại Trưởng Lão. Chư vị Đường Chủ, Phó Đường Chủ. Kể cả Phó Chưởng Môn cùng các vị Chấp Sự Hộ Pháp! Mời các vị cùng xuống quảng trường để chuẩn bị cho phần tiếp theo!
Cũng chẳng chờ Vũ Lôi Phong phải nói nhiều, đám người Vũ Lôi Vân đã lập tức kéo nhau xuống đứng sau lưng hắn, vẻ mặt cũng là một bộ dáng hồi hộp tò mò.
Vũ Lôi Phong nhìn lại tất cả mọi người, sau đó hắn mỉm cười nhắm mắt lại.
- Tiểu Na! Có chắc là ta sẽ được tùy ý tác động với quy tắc thế giới của Thiên Mệnh Không Gian không? Hiện tại ta bắt đầu đấy?
Tiểu Na mắt nhắm mắt mở nói:
- Đúng vậy, ngươi hiện tại là chủ nhân của Thiên Mệnh Không Gian, muốn làm gì thì làm, tuy nhiên có một số thứ không thể làm đâu.
- Vậy cũng được!
Vũ Lôi Phong mở mắt, hắn khẽ động ý niệm:
- Giải giới!
…
Hết chương 317…
…
Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây: