Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 128: Lệ Trong Diễm Lệ



Bên một dòng suối nhỏ, Vũ Lôi Phong cùng Tôn Sách đang cặm cụi hái từng gốc linh dược

Hắc Ảnh biến nhỏ thành một con tiểu long bé xíu ngồi trên vai Vũ Lôi Phong, bộ dạng lười biếng nằm sưởi nắng

- Lại một đóa Chấn Hư Mộc Liên! Lời to rồi thiếu gia a!

Tôn Sách mừng rỡ, tính tới hôm nay hắn và Vũ Lôi Phong đã hái được tới ba cây linh dược này

Chấn Hư Mộc Liên là một đóa sen, trông thì có vẻ bình thường nhưng hư hư thực thực, nếu không tinh mắt sẽ không nhìn ra nó là linh dược mà chỉ nghĩ là một đóa hoa thông thường

Vũ Lôi Phong cũng hài lòng gật đầu, Chấn Hư Mộc Liên chính là nguyên liệu chính để chế tạo Bạo Huyết Ma Hồn Đan a, về phần kế thừa dòng máu Bạo Huyết của Trần Lệ liệu có nên hay không thì Vũ Lôi Phong cũng không quyết định vội

Về phần Trần Lệ, nàng trong Thiên Mệnh Không Gian thời gian gấp mười lần bên ngoài nên hiện tại đã qua gần một tháng, trong một tháng này nàng đã phục dụng qua Nguyên Linh Dịch Trung Cấp của Vũ Lôi Phong, thành công đột phá Nhập Hồn Cảnh Nhất Trọng, chính thức tiến vào Luyện hồn cảnh giới

Theo lý mà nói, Đấu Sĩ chia làm 14 cấp bậc từ Nhất Tú đến Thập Tứ Tú, nhưng phải đột phá đến Thất Tú, đặt chân Nhập Hồn Cảnh, khai mở Linh Hồn Lực và bắt đầu luyện hồn mới có thể chính thức xem là một Đấu Sĩ chân chính, dưới Thất Tú vì chưa có Linh Hồn Lực nên việc đánh bại một Nhập Hồn Cảnh là điều viễn vông chưa từng có

Dưới Nhập Hồn Cảnh! Đấu Sĩ chỉ là con sâu cái kiến!

Con đường Luyện Hồn cảnh giới mới là con đường chân chính!

Trong gần một tháng này, Trần Lệ đã sử dụng khá thuần thục Trần Lệ Bôn Lôi Kiếm và Bôn Lôi Kiếm Pháp, nàng hiện tại đang thoải mái nằm trên bãi cỏ mềm mại, ngắm nhìn từng đám mây bay, mặc cho cơn gió vuốt ve khuôn mặt diễm lệ, mái tóc tung bay vô cùng mê người

- Hơn một tháng rồi! Chàng rốt cuộc mất tăm mất tích nơi đâu a! Thiếp ở đây chán muốn chết!

Trần Lệ chu môi hờn dỗi nhìn lên khoảng không, bất quá ánh mắt vẫn đầy ý cười, không hề có chút ý vị hờn dỗi nào

- Ây da! Lão bà của ta! Ở ngoài mới có ba ngày a, ta có chút bận bịu với mớ linh dược nên không tiện vào thăm nàng

Thanh âm phát ra, Trần Lệ giật bắn mình nhảy dựng lên, đã thấy nam nhân trong lòng mình không biết từ khi nào đã nằm ngay bên cạnh, bộ dạng lười biếng gác tay gối đầu như nằm ngủ trưa

Trần Lệ như con mèo liền ôm lấy hắn không chịu rời, dường như hai năm xa cách khiến nàng muốn ôm thanh niên này mãi mãi, không biết bao nhiêu mới là đủ

- Cảm ơn chàng!

Trần Lệ cảm động, con tim như muốn tan ra mỗi khi nhìn thấy Vũ Lôi Phong, hắn vậy mà cho nàng linh dịch thần kì như vậy, luyện hóa một chút đã đạt đến Nhập Hồn Cảnh Nhất Trọng, lực lượng còn sót lại còn khiến nàng nhanh chóng đề thăng đến Nhập Hồn Cảnh Nhất Trọng hậu kỳ

Hơn nữa, thanh Trần Lệ Bôn Lôi Kiếm này và Bôn Lôi Kiếm pháp cũng vô cùng xảo diệu a, Trần Lệ không thể tin tưởng mình vậy mà khi dùng kiếm pháp lại sở hữu thêm một thuộc tính Nguyên Lực. Lôi Hệ!

- Cảm ơn ta sao? Vì cái gì?

- Vì tất cả!

Trần Lệ nép mình vào lồng ngực nam nhân, cảm nhận nhịp tim hắn đập rộn ràng khiến nàng hạnh phúc vô cùng

Chợt! Ngay chỗ nàng ngồi lên có vật gì đó dần dần lớn lên, không chút khách khí mà ma sát với bờ mông của Trần Lệ

- A! Chàng háo sắc!

Trần Lệ mặt đỏ tai hồng vội vàng nhảy ra, ngại ngùng vô cùng

Vũ Lôi Phong không chút xấu hổ, bộ dạng vô lại đến cực điểm cười hề hề

- Ta háo sắc, bất quá là háo sắc với vợ của mình a, được lão bà ngồi lên người như vậy chỉ có bê đê mới không háo sắc

Trần Lệ hết cãi nổi với tên này, hờn dỗi mắng

- Ai nói sẽ gả cho chàng đâu chứ…

Vũ Lôi Phong cười cười, ngồi dậy ôm nàng vào lòng, hít một hơi hương thơm từ mái tóc bồng bềnh óng mượt

Trần Lệ rã rời tay chân, dương như chỉ cần được người này ôm nàng sẽ không còn chút lực lượng nào trong người, thân thể nhất thời mềm nhũn, hoàn toàn tựa vào người Vũ Lôi Phong

Một lần nữa, dưới thiên nhiên tươi mát tuyệt đẹp nhưng vắng vẻ trong Thiên Mệnh Không Gian, đôi nam nữ duy nhất trên bãi cỏ, một người toàn thân y phục đen tuyền, hông đeo bạch đai, nữ trên mình bộ cung trang đỏ đậm, thân hình thướt tha mê người, hai người hôn nhau say đắm, như thể xung quanh không hề có ai, không gian này chỉ có mình họ

Mà thực ra chỉ có một mình họ thật

Trần Lệ cảm nhận chiếc lưỡi linh hoạt của nam nhân trong miệng mình không ngừng đảo qua mọi ngóc ngách, theo bản năng đáp trả nồng nhiệt, không ngừng phối hợp cùng chàng

Trên khóe mi vương vấn một dòng nước trong vắt, bất quá đây là nước mắt hạnh phúc

Vũ Lôi Phong tách môi ra, một sợi trong suốt vẫn còn nối giữa hai đôi môi hai người, tên này vô lại đến mức hút lấy như ăn mì, khiến Trần Lệ đỏ bừng mặt

- Ngoan nào! Đừng khóc chứ! Trần Lệ của ta là Lệ trong diễm lệ chứ không phải Lệ trong huyết lệ nha

Trần Lệ con tim chìm trong mật ngọt, nàng không uổng công đã chờ đợi thanh niên này hai năm

Hai người lần nữa khóa hai đôi môi vào nhau, bất quá Vũ Lôi Phong lần này không còn ngoan ngoãn như mấy lần trước

Bàn tay hư đốn bắt đầu tìm kiếm vị trí mới, nó đã chán chê cái eo nhỏ thon gọn của nàng a, dần dần tìm lên phía trên

- Ưm…Chàng làm gì đó!

Trần Lệ vẫn bị tên này hôn ngấu nghiến nên không nói năng rõ ràng được, muốn đưa tay gạt phăng cái tay hư hỏng của tên này, nhưng mà nó hiện tại vô cùng cứng chắc, như một ngọn núi không thể lay chuyển a

Vốn định đẩy hắn thật mạnh, như Trần Lệ nhận ra mình tuy đã đột phá cực nhanh nhưng lực lượng lại yếu đến đáng thương, nói cách khác là con tim nàng không muốn bài xích Vũ Lôi Phong nha

Vũ Lôi Phong chán việc chỉ sờ, hắn chuyển hẳn sang bóp

Trần Lệ run rẩy kịch liệt, bàn tay của hắn càng lúc càng lớn mật a, từ mơn trớn bên ngoài chuyển sang nhào nặn, hiện tại còn to gan luồn vào trong áo nàng

Tách lấy bờ môi ngọt ngào kia, Trần Lệ đỏ mặt lí nhí nói

- Huynh thấy vướng quá có thể cởi chúng ra mà…sao phải khổ thế?

Vũ Lôi Phong nghe xong câu này nhất thời như có dòng điện chạy qua người, hắn liền từ từ nâng niu tháo nhẹ từng chiếc dây buộc thành nơ trên các tà áo

Rơi…

Một thân thể trắng tinh hiện ra trước mắt, con mắt của Vũ Lôi Phong nhanh chóng bị thay thế bằng những trái tim màu hồng, Trần Lệ phải nói là thân thể đẹp tuyệt trần, cánh tay thon dài trắng nõn, cái eo nhỏ xinh không chút mỡ thừa, giữa là chiếc rốn đầy mê hoặc, nhìn lên phía trên, bờ vai nõn nà, xương quai xanh đầy dụ hoặc, có thể thấy hai quả đào mà thiên hạ nam nhân ai cũng mơ ước ẩn mình trong lớp áo yếm

Vũ Lôi Phong không tự chủ được mà lao đầu vào, Trần Lệ run run ôm lấy đầu nam nhân, thân thể đã bắt đầu có phản ứng

- Chàng a! Lớn rồi mà như đứa trẻ vậy! Thiếp thích lắm! ( ??? -_- ??? )

Trần Lệ ánh mắt đê mê nhìn nam nhân đang hăng say thưởng thức đôi gò bồng của mình, cánh tay khẽ kéo một nút thắt, lớp áo yếm cũng không còn giữ lại, hoàn toàn rơi ra

Trước mắt Vũ Lôi Phong, chỗ kia hoàn toàn không còn chút phòng tuyến nào nữa, nhất thời hưng phấn ôm hôn Trần Lệ, hai tay không ngừng nghịch phá

- Tướng công! Để ta cởi cho chàng…

Trần Lệ e lệ nói, nàng đỏ mặt từng chút từng chút tháo từng nút áo của bộ võ phục, từng múi cơ bắp rắn chắc hiện ra trong tầm mắt, ánh mắt nàng chuyển thành bộ dạng say mê

Chiếc đai Trắng Tua nhẹ nhàng rơi xuống đất

Hai người nhìn nhau, xuân sắc dạt dào

Hòa quyện…

Họ trao cho nhau từng tự nâng niu, ánh mắt hạnh phúc vô hạn

Rốt cuộc, thanh âm nũng nịu đầy đau đớn vang lên, phá tan bầu không khí thanh tĩnh trong Thiên Mệnh Không Gian

Trần Lệ hứa với lòng sẽ là lần khóc cuối cùng, cảm nhận sự tê dại, sự đau đớn khi mất đi thứ quý giá nhất của nữ nhi, nước mắt hạnh phúc cùng thỏa mãn

Vũ Lôi Phong nhẹ nhàng để Trần Lệ quen với sợ co dãn mới mẻ này, hắn hết sức nâng niu những nữ nhân của mình, không thể để các nàng đau được a

- Phu quân! Yêu thiếp!

Trần Lệ run run khó khăn nói, khuôn mặt đỏ bừng rạng rỡ

Vũ Lôi Phong thở hồng hộc, bắt đầu lâm trận

Từng thanh âm da thịt va đập vào nhau, từng tiếng thở dốc, tiếng rên đầy nhu tình của Trần Lệ hòa cùng với tiếng gió nhè nhẹ, tiếng sông suối róc rách chảy tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp giữa không gian, xuân sắc tột cùng

Hai thân thể quấn quýt với nhau, Trần Lệ không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình run lên vì sung sướng, bất quá nam nhân trước mắt vẫn không hề có dấu hiệu kiệt sức, vẫn ầm ầm ra vào bên trong nàng, khiến cho toàn thân Trần Lệ như muốn tan chảy ra trong lòng hắn

- Ôi! Lệ Nhi của ta tuyệt vời quá. Ta yêu nàng!

Vũ Lôi Phong bất chợt gia tốc, Trần Lệ như muốn phát điên trước đợt nước rút cuối cùng

- Á Á Á! Thiếp cũng vậy! Thiếp yêu chàng!

Trần Lệ không ngừng hét lớn, dường như muốn cho cả thế giới này biết nam nhân của mình tuyệt vời đến cỡ nào

Vũ Lôi Phong run rẩy, hắn gồng mình thúc một cú cực mạnh, sau đó bắn ra toàn bộ tinh hoa

Trần Lệ run lên kịch liệt, cảm nhận hơi ấm từ người thương khiến nàng cực độ đạt đến khoái cảm, thiếu điều khóc thét lên

Vũ Lôi Phong không có vô tình, hắn âu yếm ôm nàng thật chặt, để nàng tận hưởng hoàn toàn dư vị của tình yêu.

Ôm nhau hồi lâu, Trần Lệ gương mặt hồng nhuận kết xuất thủ ấn, từ bên dưới toàn bộ dung dịch tình yêu theo Linh Hồn Lực mà hòa quyện thành một làn nước trắng hồng. Trần Lệ đỏ bừng mặt xấu hổ đem chúng cho vào bình ngọc

Vũ Lôi Phong thì mặt dày cười ha ha, hắn đối với mấy nữ nhân của mình vô cùng tự nhiên không chút ngại ngùng a

- Theo như điển tịch thì Bạo Huyết Ma Hồn Đan chỉ là Nguyên Linh Đan 5 sao, chỉ cần đạt đến Nhập Hồn Cảnh là có thể luyện chế, cách luyện cũng không khó chỉ có điều nguyên liệu hơi phức tạp một chút mà thôi

Vũ Lôi Phong nhìn bình ngọc trong tay, hắn móc ra một bông sen mờ mờ ảo ảo

- Là Chấn Hư Mộc Liên!

Trần Lệ thốt lên

- Đúng vậy, hiện tại ta có thể luyện chế Bạo Huyết Ma Hồn Đan rồi

Vũ Lôi Phong cười cười, hắn đã sớm mua trong hệ thống một cái Nguyên Linh Bảo gọi là Tứ Linh Xích Viêm Đỉnh, cái đỉnh này giá khá chát, một hơn bay mất mười ngàn kim cương, bù lại là đồ của hệ thống nên vô cùng chất lượng với khả năng tăng xác xuất luyện đan thêm 20%, tiết kiệm nguyên liệu đến 30%.

Tất nhiên nó cũng không có cấp sao nhất định, đồ của hệ thống không hề có cấp bậc mà tùy theo giá cả, theo Vũ Lôi Phong thì càng mắc càng xịn

Móc ra Tứ Linh Xích Viêm Đỉnh, trước ánh mắt ngạc nhiên của Trần Lệ, hắn bắt đầu mở nắp bình ngọc, còn không chút liêm sỉ kề miệng bình lên mũi ngửi ngửi khiến Trần Lệ trừng mắt giận dỗi

Đánh giá một vòng Tứ Linh Xích Viêm Đỉnh, Trần Lệ không khỏi cảm thấy nó bất phàm, thân đỉnh là một con rùa cực to, lòng đỉnh hoàn toàn trong cái mai rùa to lớn, bên hông rùa là một con kì lân tinh xảo đang quấn quýt quanh mai rùa, miệng há ra hướng lòng đỉnh mà nhắm tới.

Đầu kia của mai rùa, một con phượng hoàng đang đậu trên đó, đôi cánh dang rộng thần thái, miệng phượng cũng há to hướng về lòng đỉnh

Và xung quanh toàn bộ đỉnh có hoa văn của một con rồng quấn quanh, long tu sống động, miệng cùng hai con còn lại nhắm thẳng vào không gian của đỉnh

- Đỉnh tốt a!

Vũ Lôi Phong cùng Trần Lệ trầm trồ nhìn Tứ Linh Xích Viêm Đỉnh, bốn thần thú trong Tứ Linh Thần sắp xếp với nhau hoàn mĩ hình thành một đại đỉnh ưu mỹ đến tận cùng

Vũ Lôi Phong hồi hộp, đây là lần đầu tiên hắn luyện đan a, tuy chỉ là đan dược cấp thấp, trong quyển sách mua trong hệ thống cũng hướng dẫn chi tiết, nhưng bất quá cũng là lần đầu nha

Quyết định không nên chủ quan, Vũ Lôi Phong bắt đầu móc ra một mớ linh thảo, chuẩn bị luyện một viên Nguyên Linh Đan 1 sao làm quen.

Thấy hắn kỹ lưỡng như vậy, Trần Lệ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh lẳng lặng hạnh phúc nhìn.

( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon )

Hết chương 128…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.