“Tây Hồ đúng là danh bất hư truyền! Đẹp thật…” Mị Nhi hài lòng nhìn Tây Hồ sóng gợn, cảm thán. Thật sự muốn chết chìm trong hồ nước xuân này luôn! – nàng nhìn Tây Hồ, si mê nghĩ.
“Tiểu thư, người cẩn thận chút, đừng đi lên trước nữa không là rơi xuống hồ đó ạ!” Lục Nhi kéo Mị Nhi đang càng ngày càng tiến gần hồ về.
“Mị Nhi, nếu nàng thích, chúng ta sẽ đến đây thường xuyên.” Tô Chiêu Diễn bị hành động vừa rồi của Mị Nhi dọa, tiến lên mấy bước, ngăn Mị Nhi ra xa khỏi Tây Hồ một chút.
“Ừ…” Mị Nhi không tập trung đáp. Không biết ở đây có cho thuê thuyền không, a ~~ muốn chèo thuyền du ngoạn Tây Hồ quá!
“Mị Nhi, nàng đang tìm gì vậy?” Tô Chiêu Diễn thấy Mị Nhi nhìn đông nhìn tây, như đang tìm gì, không khỏi hỏi.
“Ừm, ta đang tìm thuyền.” Mị Nhi vẫn đang nhìn xung quanh.
“Tìm thuyền làm gì? À… nàng muốn chèo thuyền du ngoạn trên Tây Hồ ư?” Tô Chiêu Diễn nháy mắt mấy cái, bừng tỉnh ngộ ra, nói.
“Đúng đúng, đúng rồi đấy, đến lúc ta có tiền, ta muốn mua một chiếc thuyền hoa, rảnh thì ngồi thuyền du ngoạn Tây Hồ…” Mị Nhi hưng phấn nói về giấc mơ của mình.
“Ta mua cho nàng…” Tô Chiêu Diễn bật thốt lên khi thấy Mị Nhi say mê trong giấc mộng của mình, trong mắt lóe ra những tia sáng nhỏ, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
“Ta… ta không có ý đó…” Vừa dứt lời, Tô Chiêu Diễn đã biết mình nói sai. Giờ thấy Mị Nhi như vậy, y vội vàng giải thích. Xong rồi, nhất định là Mị Nhi hiểu nhầm rồi!
“Ta biết…” Mị Nhi rũ mắt xuống, lắc đầu cười khổ trong lòng. Xem ra không thể tiếp tục như vậy nữa! Thực sự không được thì phải nói rõ.
Thật ra nàng cũng đã biết tâm ý của Tô Chiêu Diễn – biểu hiện rõ ràng như vậy, sao nàng lại không nhìn ra được? Nhưng, chênh lệch giữa hai người quá lớn, khả năng đến được với nhau quá bé nhỏ. Nàng vốn không định làm rõ, nhưng nếu tiếp tục như vậy thì quá bất công cho Tô Chiêu Diễn. Hơn nữa, nàng luôn cho rằng, nếu đã biết rõ tình cảm của người khác với mình, mà lại không đáp ứng, cũng không từ chối, cứ dây dưa mãi là hành vi vô cùng đáng xấu hổ.
Thật xin lỗi, Tô Chiêu Diễn, huynh hãy từ bỏ phần tình cảm không có hi vọng này đi!
Mị Nhi thầm quyết định trong lòng, nếu mình không thể cho Tô Chiêu Diễn những gì y muốn, thì sẽ nói rõ. Có lẽ sau này gặp nhau sẽ rất xấu hổ, nhưng ít nhất sẽ không để y phải lún sâu hơn nữa.
“Mị Nhi…” Tô Chiêu Diễn lo lắng nhìn Mị Nhi. Mình thật sự quá đường đột – y tự phỉ nhổ mình trong lòng. Đúng là không biết giữ bình tĩnh, giờ thì dọa nàng ấy sợ rồi!
(Thư Hương: Tiểu Tô, con nghĩ nhiều quá ╮(╯▽╰)╭)
+++
Tô trạch.
“Tiểu thư… Tô công tử, ngài ấy, ngài ấy…” Lục Nhi muốn nói Tô công tử không phải cố tình đường đột người, ngài ấy thật lòng thích người. Vậy người có thích ngài ấy không? Nhưng nàng không thốt ra nổi lời này. Rốt cuộc nàng vẫn chỉ là một nha hoàn thôi, chuyện của chủ tử không phải thứ mà một nha hoàn nho nhỏ như nàng có thể xen vào được. Dù rằng nàng vẫn hi vọng tiểu thư của mình có thể hạnh phúc!
“Lục Nhi, em không cần nói đâu, ta biết hết. Ta cũng không phải người ngu, sao có thể không nhìn ra là Tô Chiêu Diễn thích ta. Nhưng mà, giữa hai chúng ta thật sự không có khả năng…” Mị Nhi nhìn vẻ muốn nói lại thôi của Lục Nhi, thở dài, nói.
“Do thân phận ạ?” Lục Nhi nghĩ một chút, nói. Nếu tiểu thư đã thẳng thắn thì nàng cũng không cần xoắn xuýt việc có nên nhắc hay không nữa.
“Thân phận á? Thân phận gì?” Mị Nhi nghiêng đầu nhìn Lục Nhi, chuyện này liên quan gì đến thân phận? “À ~~~~ ý em nói là thân phận trước kia của ta à, ta không nói đến chuyện đấy. Thân phận đó chẳng ảnh hưởng gì tới ta cả!” Mị Nhi bỗng nhớ tới Lục Nhi nói rất đúng – nàng đã từng là Quý phi – nhưng nàng không hề băn khoăn về chuyện này mà!
“Tiểu thư…” Mặt Lục Nhi xám xịt, chẳng lẽ nhanh như vậy tiểu thư đã quên thân phận của mình rồi? Hơn nữa, tiểu thư không chịu tiếp nhận Tô công tử, không phải vì thân phận thì là vì cái gì? Tô công tử không ổn sao? Hay là…
“Tiểu thư, người không bận tâm về thân phận, vậy vì sao…”
“Lục Nhi, nói thật nhé, ta không coi hắn là… Ai, thôi bỏ đi!” Mị Nhi thở dài, nàng hoàn toàn không xem Chu Doãn là trượng phu, cũng hoàn toàn không ý thức được mình đã từng là lão bà của người ta. Nàng vẫn luôn mặc định hắn là chân mệnh thiên tử của Tiểu Long Hà Tư Đồ Tĩnh, không có liên quan tí tẹo tèo teo gì đến Văn Mị Nhi nàng cả!
“Lục Nhi, thật ra… từ khi chạy khỏi cung, ta đã không có ý định tái giá rồi. Ta chỉ muốn áo cơm không lo, cứ thế biếng nhác đến hết đời thôi. Lúc nào muốn đi du ngoạn thì cứ đi chơi cho đã; khi nào muốn đọc sách ở nhà thì ngồi trong sân, tắm nắng chiều. Thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, gặp ai mình không thích thì cũng không phải miễn cường vui cười – đấy là cuộc sống mà ta mong ước. À, còn phải thu dưỡng một đứa bé nữa…” Mị Nhi mỉm cười, miêu tả cuộc sống lý tưởng của mình cho Lục Nhi. Hai mắt nàng nhắm lại, trên môi hiện lên một nụ cười, hai mái lúm lộ ra đầy say mê.
“Tiểu thư, vậy Tô công tử thì sao bây giờ ạ?” Lục Nhi bị vẻ say mê của Mị Nhi hấp dẫn. Nàng suy nghĩ về cuộc sống mà Mị Nhi nói, cảm thấy rất tuyệt, nhưng còn Tô công tử thì sao?
Làm sao á? Còn làm gì được nữa, ngả bài thôi! Mình đã không thể tiến đến với người ta, thì cũng không thể để dây dưa được! Làm lỡ người ta thì sao?! Mị Nhi thở dài trong lòng.
“Tô Chiêu Diễn, cái này… là chuyện phòng ốc ấy… sao rồi? Ừm, ta và Lục Nhi cứ ở lại đây mãi cũng không ổn, cho nên… Cho nên, chúng ta cũng muốn dọn ra ngoài sớm một chút!” Mị Nhi hít một hơi thật sâu, bất chấp gương mặt càng lúc càng ỉu xìu của Tô Chiêu Diễn, hạ quyết tâm nói.
Phù, đúng là không dễ dàng tẹo nào, mãi mới nói ra được! Bị một đại nam nhân trông mong nhìn, thỉnh thoảng mắt người đó còn bắn ra sóng điện “ở lại, ở lại đi”; nhất là, nam nhân này còn sở hữu một gương mặt cực kỳ yêu nghiệt nữa! Bị một gương mặt như thế mong mỏi nhìn chăm chú vào mình đúng là giày vò mà…
“Mị Nhi, có phải nàng cảm thấy ta quá đường đột không? Ta thật sự thích nàng, thật sự… Ta, ta chỉ muốn để nàng vui vẻ thôi! Ta không hề có ý xem nhẹ nàng…” Tô Chiêu Diễn ủ rũ, mình đã cố gắng lâu như vậy mà vẫn chưa đủ sao?
“Tô Chiêu Diễn, giữa chúng ta thật sự không có khả năng. Một người tốt như huynh không nên treo cổ trên một gốc cây xấu xí như ta…” Mị Nhi sắp khóc, Tô Chiêu Diễn à, ta chỉ là một gốc cây nghiêng vẹo, còn cả rừng rậm chờ huynh mà, đừng treo cổ trên một gốc cây vẹo chứ!
“Nhưng ta chỉ thích nàng!” Mắt Tô Chiêu Diễn sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào Mị Nhi, giọng kiên định.
“Tô Chiêu Diễn, huynh thích điều gì của ta chứ? Trước khi ta xuất cung, chúng ta cũng chưa gặp nhau được mấy lần, sao huynh lại thích ta được?” Mị Nhi rất hiếu kì tại sao Tô Chiêu Diễn lại thích mình – nhất là khi đã biết thân phận của nàng rồi mà vẫn khăng khăng thích, điều này khiến nàng vô cùng khó hiểu.
“Chuyện đó, ta thật sự không nói rõ được – chỉ là một cảm giác thôi. Lần đầu tiên ta gặp nàng, chỉ cảm thấy nàng là một tiểu thư đại gia xinh đẹp; rồi gặp lại nàng ở tiệm sách, lại cảm thấy nàng rất đáng yêu, muốn làm quen với nàng. Nhưng lại bị coi là… là có rắp tâm bất chính. Sau đó, cũng không biết sao lại cứ nhớ đến nàng mãi…” Tô Chiêu Diễn thành thật thuật lại trải nghiệm tình cảm của mình.
“Tô Chiêu Diễn, ta đã từng gả cho người khác…” Mị Nhi thấy Tô Chiêu Diễn mong đợi nhìn mình với vẻ “tuyệt đối đừng vứt bỏ ta”, vô cùng bất lực.
“Ta biết, lần thứ hai chúng ta gặp nhau, nàng đã nói cho ta biết rồi…” Tô Chiêu Diễn mở to đôi mắt hoa đào mông lung, Mị Nhi nhìn mà muốn che mặt.