Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 72: Adn



Tô Hoài không biết mình là ai, đang làm gì. Anh chỉ biết dục vọng đang thiêu đốt con người anh, anh muốn chiếm lấy cơ thể dưới thân mình, muốn dày vò cơ thể đó đến chết.

Người đàn ông không ngừng động thân, đem toàn bộ sức lực đổ dồn hết lên cơ thể nữ nhân bên dưới. Alice cáu chặt drap giường, chưa bao giờ Tô Hoài lại thô bạo như vậy.

Khi Alice không tìm thấy anh thì biết ngay có chuyện chẳng lành, cô chạy đi tìm Mạc Tử Dương. Sau cùng khi mọi người chạy đến gian phòng ấy, Tô Hoài đã bị đám đàn ông đó dày vò đến chết đi sống lại. Anh khổ sở nằm trên giường, tay chân bị trói chặt. Phần dưới cũng bị người ta đụng chạm không thương tiếc, Alice chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này.

Cô bật khóc tại chỗ, ông trời ơi sao ông có thể hành hạ một người đến mức độ đó

Alice nhào tới đánh Trần Tự Bân một trần thừa sống thiếu chết, cô uất hận đứng che chắn trước mặt Tô Hoài.

“Trần Tự Bân ông đi chết đi.”

Ông ta cười, cả miệng hộc máu nhưng vẫn cười rất quỷ dị. Alice mang anh trở về phòng, tắm rửa cho anh sạch sẽ nhưng anh vẫn không tỉnh táo. Bác sĩ nói Tô Hoài bị bỏ thuốc liều lượng cao, bây giờ cho dù có súc ruột cũng không thể nào tan hết.

Nghe vậy cô đuổi hết mọi người ra ngoài, tự mình chăm sóc anh. Nhìn thấy anh bị dục vọng dày vò, cô cũng không nỡ. Nhưng anh thô bạo như thế này, dường như muốn lấy mạng cô.

Alice không biết mình chìm vào giấc ngủ như thế nào, cô thức dậy khi nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phía phòng tắm. Bên cạnh không có ai, Tô Hoài đã tỉnh rồi?

Bên trong phòng tắm Tô Hoài không ngừng kì cọ cơ thể mình, những hình ảnh năm xưa cứ như một thước phim chiếu chậm từng cảnh từng cảnh chạy qua chạy lại trong đại não của anh.

Anh thật dơ bẩn!

Anh cào cấu khắp cơ thể mình, đến nổi hằng lên những vết rách da rỉ máu. Hốc mắt anh đỏ hoe, cổ họng nghẹn ứ.

“A Hoài, mở cửa cho em với.”

Alice gõ cửa, cô dịu dàng nói với anh.

Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước chảy. Cô gọi thêm mấy lần nữa cũng không có phản ứng gì, đến khi cô phát hoảng đập cửa thì anh mới mở cửa đi ra.

Anh mặc áo choàng tắm, dùng thái độ bình thường nhất đi lướt qua cô. Alice liền cảm thấy kì lạ, cô chạy tới nhìn anh. Rõ ràng anh né tránh sự dò xét của cô.

Alice ôm anh, cô nói:“Không có gì, chuyện qua rồi anh quên đi nhé a Hoài?”

Tô Hoài đẩy cô ra, động tác của anh rất nhẹ nhàng nhưng mà cô biết anh đang gặp vấn đề gì đó. Bình thường Tô Hoài sẽ không như vậy.

“A Hoài, em nói anh nghe. Em nhớ lại tất cả rồi, mấy chuyện trước kia anh vì em mà làm em đều đã nhớ lại rồi.” Cô cười với anh, hy vọng chuyện này có thể làm tâm trạng của anh khá hơn một chút.

Tô Hoài quả nhiên rất kinh ngạc, anh hỏi ngay:“Em nhớ rồi à, vậy để anh kiểm tra lại cho em.”

“Em thấy mình khỏe mà, không vội. Lát nữa em muốn ăn beefsteak anh dẫn em đi nhé?”

“Ừ.”

Alice đi tắm, nhưng mà cô cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đấy. Anh như biến thành một con người khác vậy, anh đang giấu cô cái gì.

Cô mơ hồ đứng dưới vòi hoa sen, làm động tác ấn nút vô tình nhìn xuống dưới chân mới thấy một chút vệt đỏ. Nó giống như vết máu loang ra trong nước vậy, cô không bị thương.

Tô Hoài!

Alice chạy ra ngoài, cô lao đến chỗ anh. Tô Hoài nhìn cô, anh cứ nhìn cô bằng ánh mắt dè chừng. Alice cởi phăng áo choàng tắm của anh, bên trong là vô số vết cào cấu còn đang chảy máu. Đêm qua rõ ràng không hề có những vết này, anh đã tự làm chúng sáng nay ư? Cái lúc mà cô gọi mãi mà anh không mở cửa, anh đang hành hạ chính mình đó sao?

Alice nghẹn ngào, cô đi lại lấy hòm cứu thương. Cẩn thận sát trùng vết thương cho anh. Tô Hoài nắm tay cô lại, anh trốn tránh ánh mắt của cô nói:“Không sao, vết thương ngoài da thôi.”

“Anh bị ngốc hả, sao lại tự hành hạ mình thế này chứ? Người sai là gã, không phải anh.” Cô xót lắm, nhìn những vết cào cấu trên da thịt anh.

Sẽ đau đớn như thế nào khi mình tự cào cấu trên da thịt của mình chứ, anh đúng là đồ ngốc.

“Anh tự làm được rồi… Em… Em đi tắm đi.”

Anh đoạt lấy chai thuốc, cố tình né tránh cô. Tô Hoài nói anh là bác sĩ, cô đừng lo. Alice không thể không lo, nhìn thấy anh như thế này cô càng hận Trần Tự Bân hơn.

Ông ta, nhất định sẽ không được sống yên ổn đâu, cô thề đấy.

*

Mạc Tử Dương lần này ra tay không nhẹ, trực tiếp đầy Trần Tự Bân vào vòng lao lí. Đối với hắn muốn xử lý một người, không khó. Ông ta hành hạ Tô Hoài như vậy, hắn không thể cho qua.

Hắn nối điện thoại xong rồi trở về phòng, vợ của hắn vẫn đang cuộn trong chăn ngủ say. Mạc Tử Dương đi lại vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hôn lên vầng tráng xinh đẹp.

Bannie mở mắt, cô mỉm cười với hắn, dùng giọng mớ ngủ nói:“Sớm rồi sao, thời tiết này ngủ thật là ngon.”

“Mệt thì em ngủ tiếp đi, còn sớm.”

Bannie chui ra khỏi chăn, cô dang rộng vòng tay, hắn hiểu ý liền nằm xuống ôm cô.

“Tử Dương…” Cô vừa nhắm mắt vừa gọi.

Hắn vuốt ve tấm lưng của cô, trong ánh mắt của hắn có tình cảm lẫn sự yêu chiều hiếm thấy.

“Tử Dương, em yêu anh.”

Sáng sớm nhận được một lời tỏ tình thế này, trong lòng hắn vui như nở hoa. Bannie chưa từng nói yêu hắn, đây là lần đầu tiên.

Hắn cong khoé môi cười cực kì mãn nguyện, người phụ nữ của hắn nói yêu hắn. Bây giờ có lên núi đao, xuống biển lửa hắn cũng nguyện ý.

Bọn họ ôm nhau ngủ tới giữa trưa, Bannie thức giấc vì một tin nhắn điện thoại. Là một số điện thoại lạ gửi tới, một tin nhắn kèm hình ảnh.

Giấy xét nghiệm ADN của Andy và Mạc Tử Dương.

Bannie sợ hãi, bàn tay cầm điện thoại run rẩy. Cô nhìn từng chữ được viết trên giấy, trái tim cơ hồ không còn đập nữa, đau đớn vô cùng.

“Có đói bụng chưa vợ?”

Hắn ôm cô từ phía sau, làm cô giật bắn mình nhanh tay giấu điện thoại đi. Bannie gượng gạo gỡ tay hắn ra, cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn vì cô sợ cô sẽ khóc mất.

“Em đi tắm trước đây.”

Cô chạy vào phòng tắm, khoá chặt cửa. Bannie mở lại hình ảnh ấy ra xem, không thể nào, Andy sao có thể là con của Mạc Tử Dương chứ?

Nhưng mà bọn họ có chung một nhóm máu, còn có Thái Y Lâm và hắn…

Cô khó khăn hít thở, nước mắt trực trào rơi xuống. Cô không tin đâu, Mạc Tử Dương chắc chắn không phải loại người đó.

Bannie điện thoại cho một người quen, cô muốn tự mình xác minh. Cái hình ảnh đó chắc chắn là cắt ghép.

Sau khi ổn định lại tâm trạng, cô mới dám ra ngoài. Mạc Tử Dương ngồi ở sofa xem tivi, nhìn thấy cô hắn liền đứng lên đi tới. Hắn nắm vai cô, lo lắng hỏi thăm.

Bannie lắc đầu, cô nói vừa rồi bụng cô có chút đau nên mới vậy. Hắn tin răm rắp.

Bannie nói hắn đi tắm, hắn liền đi tắm. Cô nhìn theo bóng lưng của hắn, một lần nữa tự trấn an mình rằng hắn không phải là một kẻ tồi tệ thế đâu…

Chuyến đi Pháp kết thúc, cả bốn trở lại BK, mỗi người một tâm trạng.

Từ ngày đó Tô Hoài luôn né tránh Alice, anh thậm chí còn sợ chạm vào người cô. Anh sẽ thường xuyên hút thuốc, rồi còn uống thuốc ngủ. Alice lo lắng lắm, anh như thế này cô xót vô cùng. Mạc Tử Dương nói có một thời gian Tô Hoài bị trầm cảm nghiêm trọng, lúc đó bọn họ vẫn còn nhỏ.

Hai người bọn cô vừa về tới nhà, trong nhà của Tô Hoài đã có sẵn một người phụ nữ chờ ở đó.

Bà ấy là một người phụ nữ trung niên, rất xinh đẹp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.