Lúc này Ngọc Thanh Vy cũng ngồi dậy, ánh mắt đượm buồn nhìn ra phía cửa.
"Gia gia không chấp nhận đệ, tông môn thì đang có việc gấp, từ mai ta phải về đó, có lẽ sẽ không thể tiễn đệ được."
Lúc này Ngọc Thanh Vy quay sang đưa bàn tay ngọc lên vuốt ve gò má Hạo Thiên, nàng mỉm cười, nụ cười mang rất nhiều u tư: "Đừng giận tỷ nhé!"
Hạo Thiên đơ mặt ra, hắn thầm nghĩ con hồ ly tinh này thật sự động tình với hắn ư, cái biểu cảm này thật sự khiến hắn có chút cảm thấy... thương xót.
Đúng thật là khiến người ta đau đầu, nhưng mà dù như thế nào đi nữa thì giờ hắn cũng nên diễn cho tròn vai một chút, nếu không thì có mà tàn canh chuyến này.
Nhất thời trong một khoảnh khắc, Hạo Thiên nhìn thẳng vào Ngọc Thanh Vy, đồng tử co rút, ánh mắt như thể đang bị sốc bởi những gì đang diễn ra, giọng nói có ý trách cứ:
"Tỷ đang đuổi đệ đi đó ư?"
Ngọc Thanh Vy cúi mặt lảng tránh ánh mắt của Hạo Thiên, hay tay đan chặt, nàng nói một cách khó khăn: "Phải, thứ lỗi cho tỷ!"
Hạo Thiên nghe vậy thì đứng lên quay mặt đi hướng khác, tay chống hông đi qua đi lại thở gấp, hít vài hơi thật sâu, cố làm như mất bình tĩnh, không tin vào sự thật.
Trong lúc những tưởng cảm xúc tức giận sắp bùng nổ, thế nhưng Hạo Thiên kìm nén, hắn quay lại, miệng cố cười, hốc mắt đỏ hoe nhìn Ngọc Thanh Vy, moi hết ruột gan nói ra bốn chữ:
"Tỷ hãy bảo trọng!"
Nói xong thì hắn quay lưng bước đi, định chim cút luôn cho nhanh thế nhưng lại bị Ngọc Thanh Vy kéo tay lại:
"Hôm nay là giỗ tổ Long Quân, một ngày linh thiêng của linh tộc, có thể đi cùng tỷ một lần cuối được không."
Lúc này Hạo Thiên có thể từ chối và cao bay xa chạy cho rảnh nợ, nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt đang lăn trên má Ngọc Thanh Vy, chẳng biết vì sao hắn lại ngủi lòng mà đồng ý.
Hạo Thiên tiến tới đưa tay lên lau đi giọt lệ nóng, giọng nói ôn nhu phát ra: "Chỉ cần là điều tỷ muốn, đệ đều có thể thực hiện!"
Sau đó cả hai đi vào thành, không khí lễ hội tấp nập khiến cho những ưu tư của Hạo Thiên và Ngọc Thanh Vy phần nào vơi đi.
Cả hai đi đến đền thờ Long Quân để dân hương ghi nhớ công lao to lớn của ngài đã làm cho linh tộc.
Sau khi thắp hương cho Long Quân xong, thì cả hai đến bên bờ hồ Âu Lạc nằm cạnh đền thờ, để xem buổi biểu diễn Bên Cầu Dệt Lụa.
Vở tuồng trên sân khấu nước quy nga tráng lệ tái hiện lại mối tình thấm đẫm nước mắt của Long Quân Ma Tôn và Âu Cơ Tiên Tử.
Tương Truyền, mười vạn năm trước, vào thời Cận Cổ, Chiến Giới lúc này nhân tộc đang thống trị toàn cõi.
Linh tộc đang dần dần ngày một ít đi dưới sự bành trướng của nhân tộc.
Thế nhưng một ngày đẹp trời bỗng nhiên có một thiếu niên Long tộc, hắn mang trong mình khí mệnh hoàng kim một đường tu luyện đến cảnh giới Chiến Tôn, lãnh đạo thất tộc t·ấn c·ông Thánh Điện, người đó chính là Long Quân Ma Tôn.
Ngày hành quân ra mặt trận, trong lúc đi ngang qua Tiên Cung, ánh mắt Long Quân va vào một tiên tử đang ngồi bên cầu dệt áo.
Đó là lần đầu Long Quân và Âu Cơ chạm mặt nhau, thế nhưng Tôn giả năm đó đang mang hùng tâm tráng trí, không thể vì một nhành hồng mà làm chậm trễ bước chân viễn chinh.
Những tưởng đó là lần gặp cuối cùng, thế nhưng khi phe linh tộc thất thế, trong lúc lâm vào tử địa, Long Quân lại vô tình được Âu Cơ cứu mạng.
Cả hai sau đó trải qua khoảng thời gian tìm hiểu nhau, khi nghe câu chuyện của linh tộc, Âu Cơ đồng cảm và nhận ra thế giới này thật không công bằng.
Rồi khi nàng bị Tiên tộc phát hiện việc chứa chấp Ma Tôn, Âu Cơ đã cùng Long Quân chống lại tất cả để có thể được ở bên nhau.
Sau khi trải qua vô số gian truân, cuối cùng cả hai đã về đến được căn cứ của linh tộc, lúc bấy giờ cũng chỉ là một vùng đất nhỏ nằm sâu trong Bình Nguyên Tiên Cổ.
Rồi sau đó là thời gian tích lũy căng cơ cho linh tộc càng ngày càng lớn mạnh trở lại, quá trình cả hai cùng nhau hợp lực xây dựng thành Đế Linh.
Cuối cùng là cuộc chinh phạt Thánh Điện lần hai, cuộc chiến mà ở đó một người bỏ mình, một người thì m·ất t·ích.
Kết thúc một cuộc tình đẹp nhưng có cái kết thê lương đến cực điểm.
Khi tiếng đàn cầm chấm dứt, cũng là lúc nước mắt của những người xem tại quảng trường rơi xuống.
Lúc này Ngọc Thanh Vy quay sang hỏi Hạo Thiên: "Nếu là đệ thì đệ sẽ chọn một đời bình yên hay mang trong mình giấc mộng bá vương?"
Hạo Thiên nắm lấy tay Ngọc Thanh Vy, hắn cảm nhận tay nàng lúc này thật lạnh và có những cơn rung nhè nhẹ.
Hắn đoán có lẽ là nàng đang cảm thấy kết cục của nàng và hắn rồi ngày mai đây cũng sẽ mỗi người một ngã giống như Long Quân và Âu Cơ năm xưa, một kết cục thật buồn.
Nhưng với hắn việc này cũng chỉ như một vở kịch, diễn hết vai thì có thể rời đi, cùng lắm chỉ là có thêm một đoạn ký ức không được tốt đẹp mà thôi.
Còn về cuộc sống yên bình hay là mộng bá vương, cái đó với hắn cũng chỉ đơn giản là một dạng ham muốn.
Sinh ra trên đời, người trải qua sóng gió thì muốn bình yên, người chưa đủ thì muốn nhiều hơn, tham vọng hơn để đạt được cái họ muốn.
Với Hạo Thiên, trải qua một kiếp nhân sinh thống khổ của Huyết Triều Ca, thứ hắn muốn chỉ có một, chính là thoát khỏi khổ ải.
Do đó truy cầu của hắn đến tột cùng không gì khác chính là đạt được siêu thoát hoàn toàn.
Hạo Thiên thoáng nghĩ một hồi thì cũng quay lại vai diễn, hắn mỉm cười nhìn Ngọc Thanh Vy, ánh mắt chứa đựng một sự kỳ vọng về tương lai:
"Tất nhiên là một đời an yên, vui đùa bên người mình yêu."
Ba chữ "người mình yêu" Hạo Thiên nói và nhìn thẳng vào mắt Ngọc Thanh Vy thể hiện cho nàng biết, nàng chính là người hắn muốn ở bên cho đến hết cuộc đời.
Ngọc Thanh Vy nghe xong thì quay đi hướng khác, nàng hiểu ý của Hạo Thiên, lúc này nàng muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát thành lời, miệng hít một hơi thật sâu cố kìm nén dòng cảm xúc bộc phát nhất thời.
Bỗng nhiên lúc này, một con lạc giấy bay tới chỗ hai người đang đứng, ngay lập tức mọi người xung quanh vỗ tay chúc mừng, hai người đã trở thành cặp đôi may mắn được ngồi vào trứng tình yêu để tận hưởng một đêm đẹp đẽ giữa hồ Âu Lạc.
Trong lúc Hạo Thiên và Ngọc Thanh Vy đang đơ mặt ra không hiểu chuyện gì thì các nghệ nhân múa của lễ hội đã tới và mời họ đi vào một chiếc thuyền có hình quả trứng.
Khi cả hai vào trong, con thuyền tự trôi đi theo dòng nước êm ả của hồ Âu Lạc.
Ngồi trên thuyền, nhìn từng ánh đèn phản chiếu dưới mặt nước mờ ảo, ánh trăng trên cao tỏa sáng rực rỡ, lâu lâu lại có một cơn gió thổi làm vài cánh hoa đào bay ra giữa hồ, không khí thật sự tuyệt vời đối với những cặp đôi đang yêu.
Lúc này Hạo Thiên đang ngồi cạnh Ngọc Thanh Vy, làng hương mê đắm của nàng vẫn tỏa ra theo từng sợi tóc tung bay.
Thế nhưng dáng vẻ hoạt bát, tinh nghich, đôi khi là hơi l·ẳng l·ơ đã không còn, mà thay vào đó là một sự im lặng.
Nàng bình thản tựa đầu vào vai hắn, cố gắng ghi nhớ từng giây từng phút cuối cùng còn ở bên nhau.
Hết đêm nay là cả hai phải tạm biệt, việc cắt đứt lương duyên đối với người tu luyện tình đạo như Ngọc Thanh Vy là vô cùng đau khổ.