Cú đấm tung ra, lực phản chấn v·a c·hạm với khoảng không trung tạo thành một cự thủ vô hình bay đi làm biến dạng không khí xung quanh.
Cự thủ đánh tang phật ấn bay thẳng về phía hòa thượng trọc.
Tên hòa thượng nhìn thấy làn không khí biến dạng bay tới thì vội vã đưa đoản trúc lên chống đỡ.
"Rầm!"
Cự thủ bay tới đánh vào hòa thượng khiến hắn ta bị đẩy lui về phía sau, cơ thể c·hấn t·hương, miệng phun máu tươi, phải chật vật ôm ngực, loạng choạng khó khăn đứng lên.
Dù thực lực tu vi hai bên đều là Chiến Sư Tam Trọng, thế nhưng công pháp lại có sự khác biệt to lớn, hòa thượng lúc này chắp tay nhận thua:
"Quyền pháp của tráng sĩ thật cao thâm, tiểu tăng cam bái hạ phong, chỉ xin hỏi một câu, công pháp này đến từ đâu, hay nói cách khác, tráng sĩ là người của môn phái nào?"
Hạo Thiên bước lên nói: "Đây là công pháp của Thiên Đạo Tông, tuy nhiên chỉ là ta học lõm, không phải công pháp chính tông, và ta cũng không phải người của Thiên Đạo Tông, có thể gọi ta là một tán tu!"
"Hóa ra là vậy, thật thất thố rồi!" Hòa thượng lại chắp tay cúi đầu: "Xin cáo từ tại đây, ngày sau nếu có gặp thì lại xin thọ giáo một phen!"
Nói rồi hòa thượng phi thân đi mất.
Lúc này Hạo Thiên đi vào trong khoang thuyền, hắn một tay kéo mái thuyền vứt ra chỗ khác.
Tên Hắc Y Nhân sau khi ăn trọn đòn cước của Hạo Thiên thì máu me đầy người, hơi thở thoi thóp nằm gục dưới sàn.
Hạo Thiên bước tới, hắn xuất Huyết Hồn ra chui vào mi tâm của tên Hắc Y Nhân.
Lúc này bên trong thức hải của hắn ta, hồn phách đã mất đi ý thức nằm chèm bẹp một đóng.
Hạo Thiên tiến hành đặt Huyết Chú vào hồn phách tên Hắc Y Nhân.
Huyết Chú là thủ đoạn tối thượng của Huyết Chú Thuật, người bị đặt Huyết Chú sẽ trở thành Huyết Nô, chịu sự điều khiển của Huyết Hồn, mọi ý nghĩ, hành động đều bị Huyết Hồn nắm trong lòng bàn tay.
Lúc này sau khi đã đặt Huyết Chú lên hồn phách tên Hắc Y Nhân, Hạo Thiên tiến hành soát hồn hắn ta để lấy pháp quyết của U Linh Ma Công.
Đang trong lúc lục lọi thì Hạo Thiên nghe thấy có tiếng động lạ bên dưới đóng đổ nát ở gần đó, giống như là giọng ai đó đang ậm ừ.
Vài hơi thở sau, lúc này hắn đã lấy được pháp quyết thì cái tiếng ậm ừ vẫn phát ra.
Hạo Thiên lúc này phóng thích Huyết Thai cho nó đi xem thử, thì phát hiện một người nào đó đang bị trói tay, bịt miệng nằm dưới lớp gỗ đổ nát.
Hạo Thiên thấy vậy thì cùng với Huyết Thai đi tới bới móc những mảnh gỗ ra để cứu người đó.
Sau một hồi thì cuối cùng cũng lôi được người ra.
Hiện lên trước mắt Hạo Thiên lúc này lại là một nữ nhân thuộc Thiên Hồ Nhất Tộc.
Nàng ta có vẻ ngoài vô cùng kiều mị, diễm lệ vô song, sắc nước hương trời, eo thon quyến rũ, tóc trắng tinh khiết, áo xanh nhu mì.
Trên người tỏa ra một hương thơm đê mê khiến người đối diện không thể kiềm lòng.
Hai chiếc tai hồ ly xinh xắn cùng chiếc đuôi trắng mềm mại phía sau càng làm tôn thêm sự phong vận mê người của nàng ta.
Thế nhưng đứng trước sức hút kinh khủng ấy, Hạo Thiên vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn không vội cởi trói cho nàng hồ ly này mà chỉ mở khăn quấn ở miệng để nàng ta nói chuyện.
"Tiểu đệ phong thần tuấn lãng, xin hãy cứu mạng tỷ tỷ, ơn này ngày sau sẽ ghi lòng tạc dạ, mãi mãi khắc ghi trong tâm!" Giọng nói kiều mị của tiểu hồ ly phát ra.
"Ồ!" Hạo Thiên có chút bất ngờ, con tiểu hồ ly này trong tình thế ngặt nghèo vậy mà miệng lưỡi còn dẻo hoạt phếch.
Hắn đưa tay lên mơn trớn trên khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của nàng, ánh mắt thèm khát phát ra, khuôn mặt vô cùng đê tiện nói:
"Có gì thực tế hơn không, ghi lòng tạc dạ hình như không được thuyết phục cho lắm!"
Nhìn thấy cái dáng vẻ dâm tiện của Hạo Thiên, tiểu hồ ly lại có vẻ bất ngờ, trong tích tắc lóe lên một tia hứng thú, ánh mắt vô cùng quyến rũ đáp trả Hạo Thiên:
"Tiểu đệ muốn gì tỷ tỷ đây cũng chiều nha, đặc biệt tỷ tỷ còn nhìn thấy thọ nguyên của tiểu đệ lúc nãy có phải là tiêu hao không ít đúng không, tỷ tỷ có một thứ có thể giải quyết vấn đề đấy."
Lại một lần nữa tiểu hồ ly này khiến Hạo Thiên trầm trồ, nhưng hắn không biểu thị ra bên ngoài, vẫn cái vẻ đê tiện háo sắc đó, hắn bắt đầu vuốt ve xuống vạt áo trước ngực của tiểu hồ ly.
"Vậy thì tỷ tỷ xinh đẹp nói thử xem thứ đó là gì!"
Lúc này tiểu hồ ly vẫy nhẹ người tỏa ra nũng nịu nhưng thực tế là cố ý hất tay Hạo Thiên ra, giọng nói nàng ta õng ẹo mặc cả:
"Không được, ít nhất cũng phải cởi trói cho người ta trước thì người ta mới đáp ứng mấy người được chứ, đúng là tuổi trẻ không hiểu phong tình gì hết trơn á!"
Nhìn thấy cách hành xử của tiểu hồ ly, Hạo Thiên có chút thường thức, hắn nghĩ thầm:
"Con hồ ly tinh này thật là giảo hoạt, tình thế ở chiếu dưới mà cũng thủ đoạn lắm, vừa nhìn là biết ma môn chính hiệu, không lẫn vào đâu được."
Hạo Thiên dự định sẽ thu nàng ta làm Huyết Nô, sau này sẽ giúp ích được không ít chuyện.
Nghĩ rồi hắn cởi trói cho tiểu hồ ly, dáng vẻ hắn lúc này trở nên nghiêm nghị: "Được rồi, thứ đó ở đâu?"
Tiểu hồ ly đứng lên phủi phủi quần áo, hương thơm dụ hoặc từ cơ thể nàng nãy giờ cứ liên tục phát ra, nếu với người thường tiếp xúc từ nãy đến giờ có lẽ là sẽ chìm sâu vào mê cảnh của nàng ta rồi.
Nhưng với Hạo Thiên ngay từ khi nhìn thấy nàng ta là người của tộc Thiên Hồ, hắn đã cẩn thận phong bế ngũ quan để tránh bị mê hoặc.
Bọn Thiên Hồ này chẳng có gì tốt đẹp cả, nói chuyện với bọn chúng một thì phải cảnh giác mười, nếu không sẽ bị ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.
Tiểu hồ ly nhìn thấy Hạo Thiên đến giờ có vẻ vẫn rất tỉnh táo, không có tí biểu hiện bị mê hoặc nào, nàng ta lại càng hứng thú với Hạo Thiên hơn: "Hừ, vội gì chứ, đúng là tuổi trẻ háo thắng mà."
Vừa nói tiểu hồ ly vừa đưa ngón tay trắng nõn lên đẩy Hạo Thiên sang một bên, nàng ta đi tới phía trước lục lọi bên dưới sàn một hồi thì tìm thấy một chiếc rương nhỏ.
Tiểu hồ ly mở rương lấy thứ bên trong ra rồi đưa lên trước mắt Hạo Thiên.
Trên tay nàng ta lúc này là một loại quả màu đen sần sùi to bằng quả trứng.
"Cái này là của tên Xuân Tóc Xanh, ta muốn c·ướp lấy nó nhưng lại bị phát hiện và bắt trói ở đây, giờ ta một quả, tiểu đệ một quả, có phải là thấy đại tỷ đây rất cưng chiều tiểu đệ không hả." Vừa nói nàng ta vừa nháy mắt bắn tim với Hạo Thiên.
Lúc này Hạo Thiên nhìn vào thứ quả kia, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Thọ Quả, thứ vô cùng quý giá trên Chiến Giới.
Trong thế giới này, người bình thường cũng chỉ sống được khoảng một trăm năm, vượt quá số này sẽ bị c·hết già.
Chiến Sư thăng tiên cũng không thay đổi được thời hạn này, chỉ có sử dụng thọ quả mới tăng được thọ nguyên mà không có di chứng gì.
Ngoài ra còn có thể sử dụng bà môn tà đạo để kéo dài tuổi thọ, nhưng đều sẽ có cái giá phải trả không nhỏ.
Do đó thọ quả là thứ vô cùng quý giá, cây của nó thường mộc ngẫu nhiên ở khắp Chiến Giới, nhưng với số lượng vô cùng ít ỏi.
Vài người may mắn tìm thấy sẽ đem chúng ra các hội đấu giá hoặc bán ở chợ đen.
Tất nhiên bởi vì quý hiếm nên giá của chúng cũng sẽ vô cùng đắt đỏ, lên tới hàng tỷ Chân Nguyên Thạch là chuyện bình thường.