Tên Hắc Y Nhân từ từ bước đến, tiếng chó gầm gừ khiến không khí trở nên căng thẳng, hắn ta bẻ cổ răng rắc nói: "Nhân tính sao, cái đó không có trong người của ma đạo."
"Hahaha"
Lúc này bỗng nhiên Xuân Tóc Xanh cười phá lên, hắn ôm mặt nói với vẻ nguy hiểm: "Vậy sao, nếu ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa."
Nói rồi hắn ta đưa đao lên trước mắt, tay hắn cứa vào lưỡi dao tạo thành một đường máu kéo dài.
"Hiến tế máu tươi, sát tâm quy tụ, Nhất Đao Phán Tử Quyết!"
Khi lưỡi đao huyết sắc chỉ thẳng vào Hắc Y Nhân, hắn ta bỗng nhiên cảm thấy trời đất tối sầm, cơ thể nổi lên từng đợt rung rẫy, chưa bao giờ hắn thấy c·ái c·hết đến gần như thế.
"C·hết tiệt, đây là công pháp gì, tại sao trong một khoảnh khắc ta lại có cảm giác sợ hãi đến thế?"
Trong lúc tên Hắc Y Nhân không biết chuyện gì đang xảy ra thì bên này tên Xuân Tóc Xanh đã khóa chặt mục tiêu.
Lưỡi đao xuất ra, chỉ trong một cái chớp mắt, đã cắt ngang người Hắc Y Nhân tiễn hắn ta về với đất mẹ.
Đó chính là Nhất Đao Phán Tử, sử dụng máu tươi quy tụ sát ý xuất một trảm duy nhất, đối thủ buộc phải c·hết, không c·hết thì đao không xuất.
Thế nhưng với uy lực kinh hồn của chiêu này gây ra phản phệ cực lớn cho người thi triển.
Vừa tung đao xong Xuân Tóc Xanh phun máu ngã quỵ, hắn ta lúc này hoàn toàn cạn kiệt chân khí, cơ thể b·ị t·hương nặng nề, không còn đủ sức cử động.
Con chó ba đầu thấy chủ nhân bị g·iết thì phát điên lao lên cấu xé Xuân Tóc Xanh thành trăm mảnh.
Hắn ta dù đã thắng nhưng c·hết vì kiệt sức, buộc phải bất lực nằm đó để mặc cho con chó cắn từng miếng thịt của mình ra khỏi cơ thể.
Lúc này ở phía trên cầu, Hạo Thiên nhìn xuống thì thấy cây trâm đầu lâu đang bị hòa trộn trong đống máu thịt do con chó tạo ra.
Hạo Thiên phi xuống thuyền, hắn từ từ bước đến, con chó ba đầu thấy hắn thì gầm gừ, cả hai sừng nhau, không ai chịu thua ai.
Lúc này Hạo Thiên định một chưởng đ·ánh c·hết con chó thì bỗng nhiên một cái đầu của nó nổ tung, máu thịt văn tung tóe.
Rồi từ dưới mặt sàn, một vòng tròn không gian màu đen mở ra hút hết máu thịt của con chó để tái tạo lại và từ từ nhào nặn thành hình.
Một chuyện hết sức bất ngờ đối với Hạo Thiên, đống huyết nhục đen thui thông qua hắc khí từ từ hóa thành tên Hắc Y Nhân lúc nãy, hắn ta đã được hồi sinh.
Hạo Thiên nhìn một màn vừa rồi hết sức chấn kinh, thủ đoạn này khá giống thủ đoạn huyết đạo, nhưng thực ra là sử dụng ma pháp hiến tế để khôi phục lại nhục thân, hoặc một loại tà thuật nào đó, hắn cũng không chắc, nhưng màn trước mắt tuyệt đối phải trả một cái giá đắt để thực hiện.
Đúng như suy đoán của Hạo Thiên, tên Hắc Y Nhân vừa hồi sinh lại nhưng không ở trạng thái tốt nhất, hắn ta ôm ngực thở hổn hển, chân khí chỉ còn lại vài phần, hoàn toàn không ở trạng thái đỉnh phong.
Thế nhưng hắn rất nhanh lấy lại dáng vẻ bình tĩnh mà đứng lên xoa đầu con chó:
"Thằng khốn tóc xanh c·hết tiệt, cũng may Thế Hồn Cẩu Huyết đã được ta luyện thành cách đây không lâu, nếu không thì đã bỏ mạng trước Nhất Đao Phán Tử Quyết của hắn rồi."
Hạo Thiên sau khi nhìn thấy việc ngoài ý muốn xảy ra trước mắt, với bản tính cẩn thận, hắn không muốn đánh với một tên Chiến Sư Tam Trọng vào lúc này.
Thế nhưng ngay khi định rút lui thì hắn nhìn xuống cây trâm đầu lâu đang nằm dưới sàn, hai mắt hắn chợt lóe tinh mang.
Không thể nhầm lẫn được, đó chính là Định Thần Trâm, pháp bảo chuyên luyện hồn.
Thứ này nhiều năm trước Huyết Triều Ca từng nhìn thấy trong một buổi đấu giá, hắn rất muốn có được nó để nuôi dưỡng Huyết Hồn nhưng không may lúc ấy tu vi hắn không cao nên đã bị người khác giành mất.
Hôm nay không ngờ Hạo Thiên lại gặp nó ở đây, quả là vận may ngàn năm có một, trận chiến đoạt bảo hôm nay dù hắn có trả giá đắt cỡ nào cũng quyết giành lấy cây trâm này cho bằng được.
Hạo Thiên vốn không phải kẻ háo thắng, thích mạo hiểm, hắn luôn đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu.
Thế nhưng nếu như lợi ích nhận được vượt lên trên rủi ro thì chẳng có lý do gì mà không cược một phen, thắng thì ăn nhiều, thua thì bỏ chạy.
Dù sao với Hóa Thể Huyền Thụ cộng thêm Khởi Sinh Thánh Thể, muốn g·iết được Hạo Thiên trong một sớm một chiều cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Lúc này, dù lòng tham đã dâng lên tận trời mây nhưng Hạo Thiên vẫn không để lộ cảm xúc, khuôn mặt hắn bình thản nói với tên Hắc Y Nhân:
"Xem ra chiêu vừa rồi đã tiêu tốn của ngươi không ít chân khí, chưa kể hiện giờ thương tích của ngươi cũng chưa hồi phục hoàn toàn, ta cho ngươi một cơ hội để rời khỏi đây trước khi ta đổi ý."
Tên Hắc Y Nhân nghe xong thì nhếch mép khinh bỉ: "Nực cười, ta chưa từng thấy tên Chiến Sư Nhị Trọng cỏn con nào ngông cuồng như ngươi."
Chưa nói dứt câu thì hắn ta đã lao lên sử dụng Hắc Diệm Ma Chưởng nhắm thẳng về phía Hạo Thiên.
Hạo Thiên ngay lập tức kích hoạt Huyền Thụ Chân Giáp dựng lên màn chắn chặng đứng thế công của tên Hắc Y Nhân.
Thế nhưng dòng ma tức phát ra từ lòng bàn tay của tên Hắc Y Nhân chỉ mất một hơi thở để xuyên qua lớp huyền giáp.
Hạo Thiên chấn kinh vội vã lui ra, hắn nghĩ thầm: "Không ngờ ngọn lửa đen này lại có tác dụng ăn mòn chân khí, lần này thất thố rồi, U Linh Ma Công của Hắc Sát Điện đúng là không thể xem thường, nhưng như vậy thì ta lại càng muốn có nó."
Sau một thoáng chấn kinh, khuôn mặt Hạo Thiên chuyển sang tham lam, hắn sử dụng Huyền Thụ Chân Khí truyền vào chân nâng cao tốc độ di chuyển lao lên tung Đấm Huyền Thụ t·ấn c·ông thẳng mặt đối thủ.
Tên Hắc Y Nhân nhìn thấy vẻ mặt đê tiện của Hạo Thiên thì khó hiểu: "Vừa lúc nãy hắn còn mất bình tĩnh nhưng giờ lại như một con thú điên sổng chuồng, bộ hắn đang âm mưu thứ gì trên người ta hay chăng?"
Vừa nghĩ, tên Hắc Y Nhân vừa phi thân lui về phía sau tránh né, con chó hai đầu lúc này lao lên táp lấy Hạo Thiên nhưng bị hắn một cước đá văng ra xa.
Con chó cụt một đầu bị đá kêu la oai oái khiến tên Hắc Y Nhân tức giận: "Đáng ghét, ngươi phải trả giá."
"U Linh Ma Công - Tử Chú Phong Cấm."
Thông đạo màu đen lại hiện ra, từ trong đó vô số văn tự màu tím bay tới bao vây lấy Hạo Thiên tạo thành một lòng giam trói chặt hắn lại.
Hạo Thiên cố gắng vùng vẫy thoát ra, thế nhưng càng chống cự thì tử chú càng siết chặt và hút lấy chân khí của hắn một cách nhanh chóng.
Đến nỗi Hạo Thiên cảm nhận cơ thể hắn như muốn tách rời vì áp lực đang phải gánh chịu.
Trong lúc hắn đang bất lực vùng vẫy thì bên này không để cho Hạo Thiên có cơ hội trở mình, tên Hắc Y Nhân lao tới tung ra một đòn Hắc Diệt Giới Lưu đánh thẳng vào Hạo Thiên kết hợp với lực nén tối đa của tử chú.
"Bùm"
Ma khí và tử chú nhồi vào tạo thành một v·ụ n·ổ kinh hoàng khiến thân thể Hạo Thiên nổ tung, máu thịt tung tóe, xương cốt rơi rụng, chỉ còn lại Huyết Thai và Huyết Hồn bay ra từ v·ụ n·ổ.
Tên Hắc Y Nhân nhìn thấy Huyết Hồn và Huyết Thai thì hiếu kỳ:
"Cái gì vậy, không lẽ đây là chân thân của ngươi, là một huyết nhân? Còn linh khí màu đỏ kia là hồn phách ư, nhìn nó thú vị đấy, rất thích hợp để ta đem về Hắc Sát Điện nghiên cứu."