Ta Là Chí Tôn

Chương 557: Người ở đâu?



Nhất Điện Tần Quảng Vương, chậm rãi biến thành cười khổ nói:

- Hy vọng càng lớn thất vọng lại càng lớn. Xem ra Vân công tử cũng không biết ngọn nguồn của sư môn ta.

Hiển nhiên Nhất Điện Tần Quảng Vương rất coi trọng Vân Dương, ôm trong lòng hy vọng rất lớn. Dù sao, Vân Dương thậm chí truyền thừa của chín vị Chí tôn rất huyền bí khó lường cũng có thể biết được. Nhưng bây giờ, có vẻ vẫn còn xa vời lắm.

Vân Dương vội ho khan một tiếng:

- Ta thật sự không biết, nhưng các người đã có được truyền thừa này, một ngày nào đó sẽ biết được công pháp của mình xuất phát từ đâu.

Nhất Điện Tần Quảng Vương nhếch miệng nói:

- Nói cho cùng, Âm Hồn điện cũng là cơ quan người kia phí hết tâm tư để thiết kế, phụ trợ truyền nhân tu luyện. Trên đời này, tổng cộng có mười tám chỗ. Bây giờ chúng ta cũng chỉ phát hiện được một chỗ mà thôi.

- Mười bảy cái còn lại cũng không biết nằm ở nơi nào. Đối với chúng ta, nó vừa là mật đường, nhưng đồng thời cũng là độc dược. Nội cái trước mắt thôi cũng đủ cho mười người chúng ta phải liều mạng rồi. Đây quả thật là một hoàn cảnh tàn khốc dị thường.

Gương mặt Nhất Điện Tần Quảng Vương vẫn còn hiện lên sự sợ hãi:

- Nếu mười bảy Âm Hồn điện đều hung hiểm giống như vậy, còn không biết cuối cùng chúng ta có thể sống được bao nhiêu người.

- Còn có mười bảy cái...

Vân Dương nhếch miệng, lại càng cảm giác tiền đồ của Sâm La Đình là bất khả hạn lượng.

Chỉ một Âm Hồn Điện thôi mà đã khiến cho đám người Nhất Điện Tần Quảng Vương phải khốn đốn đến như vậy, nếu mười bảy cái còn lại đều tìm tới, có thể đẩy truyền thừa này lên đến tình trạng kinh khủng như thế nào?

Suy nghĩ một chút đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Về phần hung hiểm, Vân Dương ngược lại không cảm thấy quan trọng. Dù sao, muốn có được cơ duyên lớn thì phải chịu phong hiểm.

Không có con đường nào tiến lên thế giới đỉnh phong mà không có sóng gió?

Trong những quyển thoại bản ác liệt nhất, cũng chẳng có ai viết quá bình yên được.

Nghĩ sâu thêm một tầng, cao nhân thần bí thiết kế Âm Hồn Điện khẳng định bên trong sẽ có sinh cơ, chỉ là xem ngươi có nhìn ra được hay không?

...

Nửa đêm.

Vân Dương đi theo Nhất Điện Tần Quảng Vương lặng lẽ rời khỏi Thiên Đường thành, một đường đi nhanh.

Sau bảy tám ngã rẽ, hai người rất nhanh đã đến một nơi rất hẻo lánh.

Cho đến khi chân chính gặp được người còn lại của Sâm La Đình, Vân Dương mới thật sự hiểu được tình huống của bọn họ tồi tệ đến cỡ nào.

Cánh tay Nhị Điện Sở Giang Vương buông thõng, ngực lõm xuống, dường như chân cũng bị gãy mất, trên người đầy các vết thương. Hiện tại ông ta vẫn còn duy trì được trạng thái tỉnh táo, nhưng khi thở ra hít vào, đều xen lẫn mùi máu tanh.

Thương thế của Tam Điện Tống Đế Vương không nặng, nhưng lỗ tai đã bị xẻo mất một miếng, máu me đầm đìa, trên vai phải còn có một vết thương thấu đến xương.

Ngũ Quan Vương chỉ bị nội thương, không bị ngoại thương, nhưng lúc này cũng không còn bao nhiêu chiến lực. Diêm La Vương được xem là còn khỏe mạnh nhất nhưng sắc mặt cũng trắng bệch không chút huyết sắc. Biện Thành Vương bị đánh một chưởng vào ngực phải ra thẳng đằng sau, thần sắc uể oải. Đùi phải Thái Sơn Vương bị đánh nát, đang hôn mê bất tỉnh.

Các vị vương giả Sâm La cũng đều trong trạng thái rất thê thảm.

Ngoài ra còn có hai sát thủ kim bài Sâm La Đình đang trong tình trạng thoi thóp. Hiển nhiên, cái gọi là người may mắn sống sót bất quá cũng chỉ là nhiều hơn người chết một hơi mà thôi.

Về phần sư phụ của Sâm La thập vương, là một lão giả gầy gò, lúc này cũng đã đến thời khắc tạm biệt thế gian, hô hấp yếu ớt đến mức không thể phát hiện được.

- Tại sao lại nghiêm trọng như vậy...?

Vân Dương vội vàng lấy ra thuốc trị thương mà Lôi Động Thiên cho, chăm sóc cho những người có thương thế nặng nhất. Mọi người vội vàng uống thuốc, sau đó ngồi vào sau lưng lão giả kia, toàn lực vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức thần công quán thâu vào, giúp cho ông giữ lại sinh cơ.

Vân Dương bận rộn cứu chữa cho mọi người đến nửa đêm, mới kéo được mọi người từ Quỷ Môn Quan trở về.

Nhất Điện Tần Quảng Vương cũng mệt mỏi nhưng gương mặt như trút được gánh nặng, không còn lo lắng như lúc trước.

Tối thiểu, chiếu theo tình huống bây giờ mà nói, nhờ Vân Dương trị liệu, mặc dù thương thế của những người kia vẫn nghiêm trọng, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Đây chính là một tín hiệu tốt.

Những người còn sống sót, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng, cho dù chậm nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn là chết.

- Các người chờ ở đây cũng không phải biện pháp.

Vân Dương nhìn cảnh vật chung quanh:

- Hoàn cảnh nơi này quá kém, bất lợi cho việc khôi phục thương thế, lại không có tài nguyên bổ sung. Huống chi, mặc dù ở đây khá vắng vẻ nhưng nếu bị người hữu tâm tìm kiếm, chưa chắc không bị tìm thấy. Nếu quả thật bị tìm thấy, chỉ sợ càng thêm không còn đường trốn.

- Ta định đem mọi người đến phủ của ta.

Vân Dương nói:

- Dù sao ở chỗ của ta cũng còn tốt hơn ở đây.

Đám người Nhất Điện Tần Quảng Vương sở dĩ đi tìm Vân Dương chính là có ý này. Khi Vân Dương chủ động đưa ra yêu cầu, tất nhiên không có ai phản đối.

Chịu đựng qua một đêm, Vân Dương bắt đầu phái người. Hệ thống tình báo Thủy Vô Âm toàn lực xuất động, mật thiết chú ý hết thảy mọi động tĩnh, thần không biết quỷ không hay đem đám người Sâm La Đình đến Vân phủ, cận thận bố trí.

Những người này tất nhiên không thể ở trong phòng trên mặt đất được. Lý do vẫn là mục tiêu quá lớn, do đó, tất cả đều xuống dưới mật thất.

Không gian dưới đất của Vân phủ đủ lớn.

Sau khi bố trí xong tất cả, Vân Dương thở ra một hơi. Trong lúc hắn đang nghỉ ngơi, chợt nghe tiếng kêu thất thanh từ bên ngoài truyền đến.

- Vân Dương, Vân Dương, ngươi có đó không?

Là giọng của Kế Linh Tê.

Vân Dương nghe được giọng nói của Kế Linh Tê, vội vàng lao ra ngoài cửa:

- Chuyện gì vậy?

- Lan tỷ...không thấy Lan tỷ đâu....

Kế Linh Tê nước mắt nước mũi chảy xuống:

- Tỷ ấy lưu lại một phong thư....rồi không thấy tỷ ấy đâu nữa. Ta tìm khắp nơi cũng không tìm thấy.

Vân Dương sững người, chỉ cảm thấy giống như có một luồng sấm sét đánh xuống đỉnh đầu, cơ thể lung lay, hai mắt tối sầm ngã xuống đất.

Cục diện mà hắn không muốn đối mặt nhất, nhưng nó lại xuất hiện.

Ông trời ơi, đến khi nào ông mới không để cho ta chịu cảnh tình thân chia cắt nữa?

“Ta đi tìm huynh ấy. Bây giờ ta đang ở cùng với Lăng Phong, đừng nhớ ta.”

“Vân Dương, chúng ta giao Linh Tê cho ngươi, ngươi nhớ phải chăm sóc muội ấy thật tốt. Trong tương lai, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.”

“Ta rất vui vẻ, rất thoải mái như chưa bao giờ có.”

Phong thư mà Nguyệt Như Lan lưu lại cũng chỉ có vài câu ngắn ngủi như vậy thôi.

Nhưng vài câu nói đó, trong mắt Vân Dương và Kế Linh Tê lại như sấm sét giữa trời quang.

Tìm được huynh ấy rồi?

Bây giờ đang ở cùng Lăng Phong?

Có ý gì chứ?

Bát Tôn đã hy sinh không còn trên cõi đời này nữa, tại sao lại tìm được người đó? Tại sao lại ở cùng một chỗ?

Ừm, ý nghĩa của câu nói này chính là đã tìm được. Nhưng làm cách nào để tìm được người đó? Tại sao lại đi cùng với người đó?

Thật ra phương pháp rất đơn giản. Chỉ cần...

Nhớ cả đời! Nghĩ như vậy, một luồng khí lạnh từ sau lưng Vân Dương xông thẳng lên đầu, không thể ức chế.

Về phần câu nói kia: “Ta rất vui vẻ, thoải mái chưa bao giờ có.”

Nhìn thì giống như lời nói biểu đạt sự vui mừng, nhưng thực chất bên trong lại có thâm ý, cũng chỉ khiến người ta cảm thấy một sự thê lương khó mà nói nên lời.

Tất cả mọi người biết chuyện sẽ có một liên tưởng.

Thiếu nữ này, trước đây đã thành công gả cho Kế Lăng Phong, trở thành người của Kế gia, tâm nguyện đã được thực hiện, đối với cõi đời này cũng không còn bất kỳ quyến luyến nào nữa.

Nhưng cứ như vậy mà đi sao?

Nếu là trước kia, cho dù Phong Tôn vẫn còn tại thế, bởi vì bị thương nặng hoặc vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà không thể xuất hiện, thậm chí không tiện gặp mặt hắn, nhưng lần này, huynh ấy đã đem Bát tẩu tử đi, cũng giống như Vân tẩu tử. Haiz, có cần lừa gạt hắn hay không vậy?

Xem xong phong thư, Vân Dương nhất thời chỉ cảm thấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh, sau khi ngây người, như lửa đốt cháy mông liền nhảy dựng lên, gào thét:

- Mau đi tìm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.