Ta Không Thành Tiên

Chương 20: Bia cửu trùng thiên



Phản ứng này đúng là hoàn toàn ngoài dự đoán của Kiến Sầu. Nàng nhìn Phù Đạo sơn nhân với vẻ mặt gần như kinh ngạc.

Phù Đạo sơn nhân vẫn cầm đá hùng hổ đập xuống đất, có vẻ cực kì tủi thân: "Đồ nhi à, ngươi thật sự là thương sư phụ quá đấy! Sư phụ còn không có đạo lữ, sao ngươi lại có thể ra ngoài làm bậy với kẻ khác được?"

"Sư phụ..."

Đây là âm thanh cực kì vô lực của Kiến Sầu.

Có điều thấy Phù Đạo sơn nhân than thở như vậy, Kiến Sầu không cần lão giải thích cũng hiểu được đạo lữ có nghãi là gì.

"Thì ra các tu sĩ cũng có thể thành thân à?"

"Như thế không gọi là thành thân". Phù Đạo sơn nhân khóc lóc một trận, thấy Kiến Sầu hiểu lầm ý nghĩa của đạo lữ, cuối cùng vẫn lau mấy giọt nước mắt giả tạo đi, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nam nữ tu sĩ nếu thấy hợp nhau kết làm bạn lữ, sau này cùng nhau tu hành, đương nhiên có pháp môn song tu, âm dương hài hoà tu luyện sẽ nhanh hơn bình thường một chút. Cứ nói đoạn tình tuyệt dục gì đó, nhưng đại bộ phận tu sĩ vẫn không làm được".

"...Đồ nhi hiểu rồi".

Kiến Sầu gật đầu, có điều vẻ mặt dường như hơi buồn bã.

Phù Đạo sơn nhân phát hiện ngay, nhưng lão chỉ cho rằng nàng phiền muộn vì chuyện đạo lữ này nên cũng không nghĩ đến chuyện khác: "Ta nói này, rốt cuộc là kẻ nào nhắc tới chuyện đạo lữ với ngươi thế? Sơn nhân ta nhớ không lầm thì ngươi mới là Luyện Khí kì đúng không?"

"Là Trương sư đệ ở Phong Ma kiếm phái".

Kiến Sầu không che giấu, chính nàng cũng cảm thấy quái lạ.

"Nhưng có lẽ không giống như là sư phụ nghĩ, hắn chỉ hỏi đồ nhi có đạo lữ hay không thôi".

Phù Đạo sơn nhân trợn mắt nhìn Kiến Sầu đầy khinh bỉ: "Cáo đến chúc tết gà, ngươi cho rằng sư phụ bị mù chắc? Thằng ranh này, trâu già mà cũng dám gặm cỏ non. Nó đã tu hành hơn bốn mươi, gần năm mươi năm rồi, còn ngươi thì non thế này".

"..."

Nội tâm Kiến Sầu sụp đổ.

Khóe miệng nàng co giật, sự phụ có thể đừng dùng cái từ "non" này không?

"Ngươi không phục cũng không được. Đạo lữ, đạo lữ, kì thực cũng giống như phàm nhân các ngươi, cũng phải môn đăng hộ đối. Một tằẳng nhóc ở Phong Ma kiếm phái, thiên phú tầm thường mà dám nhòm ngó ngươi? Có àm nằm mơ!"

Phù Đạo sơn nhân hận nghiến răng nghiến lợi. Lão cầm một hòn đá nhỏ giơ lên bóp mạnh, dường như đang tóm cái tên Trương Toại vậy.

"Sơn nhân ta không dễ gì thu được một nữ đồ đệ, cả Nhai Sơn cũng không tìm được một cô nương thứ hai, thế mà nó còn định đào chân tường? Mẹ kiếp, quay về phải dẫn mấy thằng nhóc kia đến thịt nó mới được!"

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Kiến Sầu nghe lão nói mà càng ngày càng thấy không đúng.

Cái gì mà đào chân tường? Cái gì mà "Không tìm được một cô nương thứ hai"?

Chẳng lẽ Nhai Sơn không có nữ đệ tử sao?

Còn nữa...

"Sư phụ thu nhận đồ nhi, tông môn cũng biết à?"

"Nói bằng thừa". Phù Đạo sơn nhân đắc ý: "Ẩn giới Thanh Phong am xuất hiện nguy hiểm, bọn ngốc trên Nhai Sơn lo lắng gần chết. Sau khi sơn nhân ta thoát hiểm đương nhiên phải báo cho bọn nó một chút, nhân tiện kể chuyện của ngươi luôn. Nghe nói ta thu một cô nương làm đồ đệ, tặc tặc, diện mạo bọn chúng... Ngươi quay về rồi sẽ biết".

Đầu hơi đau.

Đừng hỏi Kiến Sầu vì sao.

Nàng ôm trán: "Đừng nói với đồ nhi là Nhai Sơn không có nữ đệ tử..."

"Ngươi nói đúng rồi đấy, đúng là không có!" Vẻ mặt Phù Đạo sơn nhân rất đau xót: "Ngươi không biết chứ nữ tu sĩ thiên phú cao đều đến Bạch Nguyệt cốc, nói Nhai Sơn của ta không thích hợp cho nữ tu sĩ tu luyện..."

Nói tới đây, giọng lão trở nên trầm thấp, nhưng thoáng cái đã biến thành căm giận.

"Mẹ nó, toàn là nói lung tung! Nhai Sơn của ta chính là môn phái duy nhất ở Trung Vực dựa vào mặt mà kiếm cơm, dựa vào mặt mà tu luyện! Còn có một đám nam đệ tử ưu tú si mê tu luyện nhất Lần này đã thu ngươi làm đệ tử, sơn nhân ta phải cho bọn chúng mở to mắt chó mà xem, Nhai Sơn cũng có thể có nữ tu sĩ dựa vào mặt kiếm cơm, tu vi cao cường!"

Nói xong lão nhìn Kiến Sầu đầy chờ mong.

"Đồ nhi, ngươi thấy... Ơ, đồ nhi, ngươi làm sao thế?"

"Không sao, đột nhiên hơi chóng mặt thôi".

Kiến Sầu cắn răng, cố gắng không nghiến rằng ken két.

Phù Đạo sơn nhân gật đầu, vẻ mặt vui mừng.

"Tóm lại là sau này phải dựa vào ngươi để dựng lại hình ảnh cho Nhai Sơn của ta".

Sư phụ, đồ nhi không gánh vác được trọng trách này đâu! Kiến Sầu cảm thấy chỗ nào cũng đau.

"Nói đến chuyện này, sơn nhân ta đã ba trăm năm không về Nhai Sơn, không biết tình hình thế nào rồi... Mọi người đã lâu không được thấy sự hiên ngang oai hùng của sơn nhân ta, chắc là nhớ lắm rồi. Đồ nhi, ngươi thấy sư phụ thế nào? Đẹp trai không?"

Lão dang rộng hai tay, dường như là một tư thế rất phóng khoáng.

Kiến Sầu nhìn lão, thấy khóe miệng lão chảy ra máu tươi, không nhịn được nhắc nhở: "Sư phụ, ngài hộc máu rồi".

Không đẹp trai chút nào!

"Cái gì?"

Phù Đạo sơn nhân cúi đầu xem, xoa xoa khóe miệng, quả nhiên nhìn thấy tay đầy máu tươi.

"Sớm không chảy, muộn không chảy, lúc này lại chảy! Đúng là hỏng hết hình tượng của sơn nhân!"

Thấy lão có vẻ không hề quan tâm, trong lòng Kiến Sầu quả thực hơi lo lắng: "Sư phụ bị thương rồi à?"

Ánh mắt Phù Đạo sơn nhân lóe lên, nhất thời không trả lời.

Một lát sau lão mới ngẩng đầu lên nói: "Bị thương nhje. Ngươi đang hoài nghi sư phụ không có bản lãnh nên bị thương nặng đấy à? Đúng là làm sư phụ đau lòng quá! Không nói chuyện với ngươi nữa, ta giận rồi! Ta phải sửa truyền tống trận, đừng nói chuyện với sơn nhân ta!"

Đã hộc máu rồi mà còn không biết, thế mà kêu là bị thương nhẹ?

Kiến Sầu không tin, nhưng thấy Phù Đạo sơn nhân vẫn có vẻ không hề hấn gì nên nàng cũng không dám nói gì nữa, chỉ không đi xa mà cứ đứng bên cạnh lão, sợ lão xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Phù Đạo sơn nhân chán nản, đúng là một xú nha đầu làm người ta bực mình.

Loay hoay một hồi sửa lại truyền tống trận bị phá hoại phục hồi như cũ, sắc mặt Phù Đạo sơn nhân dường như trắng hơn một chút. Lão tiện tay vẫy vẫy, con ngỗng trắng vừa rồi được thả ra vội vàng chạy tới, bị lão ôm vào lòng.

Phù Đạo sơn nhân vung tay ném ra một miếng linh thạch chui vào khe lõm trên truyền tống trận, hất cằm nói: "Đi thôi, vào trận".

Kiến Sầu vội vàng bước vào trong trận pháp, Phù Đạo sơn nhân cũng vào theo, bóp nát một miếng truyền tống phù.

tách!

Sau khi một tiếng vang nhỏ, truyền tống trận khởi động.

Một luồng ánh sáng rực rỡ từ đảo Đăng Thiên phóng lên cao, bắn thẳng vào trong mây.

Đến lúc ánh sáng tan hết, trên đảo tiên lộ thứ mười ba đã không có một bóng người, chỉ còn một tấm bia đá đổ dài một trượng lẳng lặng nằm bên đầm nước nhỏ.

***

Tên Thập Cửu Châu từ đâu mà có, bây giờ rất ít người biết.

Đây là nơi các tu sĩ tầm tiên vấn đạo, là "Thượng cổ tiên hương" mà người thường ở thế gian phàm tục ca tụng trong thơ văn. Nơi này có tu sĩ đại năng giơ tay nhấc chân có thể hủy thiên diệt địa, cũng có chúng sinh như giun dế, vì một khối linh thạch mà tranh giành vỡ đầu chảy máu...

Gần như tất cả mọi người ở đây đều có một giấc mơ thành tiên, lại không phải người người đều có thể thành tiên.

Tấm bia Nghe Đạo thì là một truyền thuyết liên quan tới giấc mộng thành tiên.

Nó nhô lên mặt biển, cao khoảng mười một trượng, sừng sững bên bờ tây biển rộng mênh mông, nói cao không cao, nói thấp không thấp, sóng biển cuồn cuộn vỗ vào bia đá năm này qua năm khác làm cho phần đế bia đá bị ăn mòn nham nhở.

Hai chữ "Nghe Đạo" cổ xưa được viết dọc trên đỉnh bia đá, không hề bị ảnh hưởng bởi sóng biển.

Bất kể là thủy triều lên hay xuống, nước biển đều không thể ngập tấm bia này.

Tương truyền rất lâu trước kia chỉ có bia đá mà không có hai chữ "Nghe Đạo".

Đến tận lúc một vị chân tiên đến từ thượng giới đi tới nơi này truyền đạo, ngồi xếp bằng trên bia đá ba ngày ba đêm. Sau truyền đạo, chân tiên lặng lẽ rời đi, còn người nghe đạo đều một bước thành tiên, phi thăng giữa ban ngày.

Từ đó trở đi tấm bia đá vô danh này có tên là bia Nghe Đạo.

Sau khi một màn sáng đã quen thuộc lóe lên, trong tầm nhìn của Kiến Sầu liền xuất hiện mặt biển bao la bát ngát và một tấm bia đá cổ xưa.

Nàng nhìn thấy trên đỉnh tấm bia đá nhô lên mặt biển mười một trượng dường như có những dấu vết bất quy tắc, như là bị gió biển thổi mòn, không hề chỉnh tề.

Phù Đạo sơn nhân bên cạnh nàng sảng khoái vươn vai một cái: "Cuối cùng đã về. Nơi này vẫn rách nát như xưa, không thay đổi một chút nào".

Ánh mắt lão cũng rơi vào tấm bia Nghe Đạo đó, có điều chỉ thoáng qua rồi thu về.

Sự chú ý của Kiến Sầu bị câu này của lão kéo về, cuối cùng nàng thu ánh mắt lại, tỉ mỉ quan sát.

Dưới chân nàng là một tòa truyền tống trận to lớn, mặt đất lại không mấp mô như trên hải đảo mà rộng rãi bằng phẳng, bóng loáng soi gương được.

Ánh mắt rời khỏi mặt đất, Kiến Sầu liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Truyền tống trận không phải được khắc trên mặt đất thông thường mà được vẽ trên một quảng trường cực lớn. Vị trí bọn họ đang đứng chỉ là một góc của quảng trường rộng rãi này. Lúc này trên quảng trường còn không ngừng có ánh sáng của truyền tống trận lóe lên, sau đó có người mặc đủ loại áo bào khác nhau từ bên trong đi ra.

Hiển nhiên đây là một quảng trường khắc đầy truyền tống trận!

Mặt trời rực rỡ treo lơ lửng trên bầu trời, một cánh chim biển màu trắng vút qua trên nền trời trong vắt, tiếng kêu từ xa vẳng đến.

Trên quảng trường phạm vi hơn trăm trượng, người đến người đi không ngừng.

Cả quảng trường không có công trình xây dựng thừa thãi nào, tầm nhìn hết sức rộng rãi, chỉ có phía lục địa có sắp xếp chín cột đá lớn màu xanh đen từ thấp đến cao.

Trên cột đá điêu khắc hình vẽ các loại thần thú thượng cổ, sừng sững đứng trên quảng trường, lấy trời xanh mây trắng biển xanh làm nền khiến mọi người có cảm giác như cao vút tận trời.

Vô số người đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh mắt Kiến Sầu cũng bị hấp dẫn.

"Đó là cái gì?"

Phù Đạo sơn nhân chép miệng rất khinh thường: "Chỉ là bia Cửu Trùng Thiên, cũng không có gì hay ho".

Lão vừa nói vừa chất bước đi về phía đó.

Kiến Sầu nhất thời không nói được gì, chẳng phải vừa nói không có gì hay ho sao? Ngài còn đi về phía đó làm gì?

Nàng đúng là không thể nào theo kịp được ý nghĩ của Phù Đạo sơn nhân.

Đứng yên tại chỗ một lát, nàng mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

Không ngừng có người đi qua bên người nàng, có điều không ai nhìn nàng thêm một cái.

Hiển nhiên ở nơi không ngừng có người qua lại này, không có ai chú ý tới một tu sĩ Luyện Khí kì tầm thường, càng không cần phải nói lão già lôi thôi phía trước.

Ở Thập Cửu Châu, loại tu sĩ độc lai độc vãng này vơ một cái được cả nắm, mọi người đều không thấycos gì lạ.

Đương nhiên lúc nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân ôm con ngỗng trắng, vẫn có người khóe miệng co giật.

"Bia Cửu Trùng Thiên là cái gì? Đây không phải mấy cây cột sao?"

Kiến Sầu thật sự không rõ vì sao phải đặt tên như vậy. Đương nhiên điều nàng tò mò nhất vẫn là mấy thứ này rốt cuộc dùng để làm gì.

Phù Đạo sơn nhân đưa tay chỉ tấm bia Nghe Đạo xa xa, nói: "Sơn nhân ta đoán gã dở hơi lập nên bia Cửu Trùng Thiên nhất định là muốn học theo tấm bia Nghe Đạo kia. Đó là một chuyện rất nổi tiếng của Thập Cửu Châu chúng ta, sau này rảnh rỗi sư phụ sẽ kể cho ngươi nghe".

Lão đã nói khi nào rảnh sẽ nói tiếp, Kiến Sầu cũng gật đầu không hỏi thêm.

Nàng không nhịn được nhìn quanh, những người lại qua này đều là tu sĩ, có lẽ kéo bừa một người nào đó ra, tu vi cũng cao hơn mình, cảm giác này rất kì diệu.

Kiến Sầu hơi căng thẳng, nắm chặt cây cửu tiết trúc Phù Đạo sơn nhân còn chưa lấy lại. Hoặc nói cách khác là...

Cây gậy trúc nát.

Phù Đạo sơn nhân vừa đi về phía trước vừa nói tiếp: "Loạt bia Cửu Trùng Thiên này, ngươi xem, cái bên trái ngoài cùng thấp nhất, sau đó theo thứ tự lên cao dần, đại diện cho chín cảnh giới tu luyện. Theo thứ tự là luyện khí, trúc cơ, kim đan... Cuối cùng là thông thiên. Trên mỗi một tấm bia đều có khắc tên, chính là người mạnh nhất trong một cảnh giới đương thời".

"Người mạnh nhất trong mỗi một cảnh giới?"

Kiến Sầu hiểu ra.

Ánh mắt nàng lúc nhìn bia Cửu Trùng Thiên một lần nữa trở nên kì quái.

"Hê hê".

Phù Đạo sơn nhân không cần quay lại cũng biết biểu cảm trên mặt Kiến Sầu là gì.

"Nhóc con, có ước mơ không? Có phải muốn có ngày tên mình cũng khắc trên đó không? Sư phụ nói với ngươi, một lát nữa ngươi tới phải mở to mắt nhìn cho kĩ, tên của sơn nhân ta cũng ở trên đó!"

Đương thời, cảnh giới tương ứng, tu vi cao nhất.

Nếu trong cảnh giới đó, tu sĩ này chưa từng bị đánh bại, tên hắn có thể được giữ lại trên bia Cửu Trùng Thiên.

Cảnh giới của Phù Đạo sơn nhân bây giờ mặc dù đã cao nhưng khi lão còn trẻ từng có kỉ lục bất bại, cho nên trên một vài tấm bia Cửu Trùng Thiên ở đây vẫn có thể tìm được tên lão.

Kiến Sầu biết Phù Đạo sơn nhân nhất định là nhân vật thiên tài nhiều năm trước, nhưng khi thật sự tiếp xúc với thứ tượng trưng cho vinh quang như bia Cửu Trùng Thiên này lại có một sự chấn động và hào hùng khó nói.

Nàng không biết những cảm xúc này là do cái gì mang đến.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới gần bia Cửu Trùng Thiên.

Đứng bên dưới nhìn lên trên có thể nhìn thấy trên mặt đá màu xanh đen có khắc không ít tên, từ dưới chân lần lượt kéo lên trên, dấu vết điêu khắc càng ngày càng mới.

Lúc này dưới tấm bia thứ hai đang đứng không ít người.

Còn phía trên, mỗi một cái tên đều là những nhân vật truyền kì không với tới được.

Kiến Sầu tò mò nhìn lên, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của rất nhiều tu sĩ.

"Côn Ngô bây giờ đúng là mạnh thật".

"Vẫn nói Tả Tam Thiên Trung Vực chuyên ra thiên tài, không ngờ lần này lại bị Côn Ngô nhanh chân thu nhận trước. Ôi, mười ngày trúc cơ đấy! Đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ!"

"Mới được có mấy ngày mà tên của người này đã được khắc lên rồi? Ta không thể nào tin được..."

"Trúc cơ thượng đỉnh, Thiên Ngoại Kiếm Chu Thừa Giang vậy mà lại bại trước một người mới bước vào giới tu hành mười ba ngày!"

...

Phù Đạo sơn nhân và Kiến Sầu gần như đồng thời cứng đờ.

Phù Đạo sơn nhân là bởi vì chính mình trăm ngày trúc cơ, còn những người đó nói rõ ràng lại là mười ngày trúc cơ, đây chẳng phải tên đồ đệ lão quái Hoành Hư kia mới thu hay sao?

Nơi này là bia Cửu Trùng Thiên đấy!

Bây giờ tên đồ đệ đó của lão quái Hoành Hư mới trúc cơ được ba ngày, tại sao đã được khắc tên trên đó rồi?

Phù Đạo sơn nhân không tin.

Lão không hề nghĩ ngợi, ôm con ngỗng trắng chen thẳng vào đám đông, còn vừa chen vừa gọi: "Kiến Sầu nha đầu, mau tới cùng xem đi!"

Kiến Sầu vẫn đứng tại chỗ, cảm thấy máu trong người mình toàn bộ đều chảy ngược, vô số vụn băng hòa lẫn vào trong máu, không ngừng đâm khắp nơi trong thân thể nàng, làm cho nàng bước một bước cũng tỏ ra gian nan vô cùng.

Tuy nhiên nàng vẫn đi về phía trước.

Khoảng cách đến tấm bia Nhị Trùng Thiên màu xanh đen càng gần, vụn băng trong máu nàng cũng càng nhiều.

Mỗi một bước đều như giẫm trên mũi đao.

Xung quanh không ngừng có âm thanh truyền vào tai nàng, nàng cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Phù Đạo sơn nhân, vạn vật thế gian đều nhanh chóng lướt qua trong mắt nàng.

Trong đầu Kiến Sầu lại hoàn toàn trống rỗng.

Nàng chậm rãi ngước mắt, bắt đầu từ đế tấm bia Nhị Trùng Thiên, dần dần nhìn lên phía trên.

Bên trên khắc rất nhiều cái tên. Bọn họ có thể đã vẫn lạc, có thể đã trở thành truyền thuyết, có thể bây giờ còn đang sáng lấp lánh...

Trước ánh mắt Kiến Sầu, những cái tên này đều lướt qua rất nhanh.

Cuối cùng, đầu nàng ngày càng ngẩng cao, ánh mắt cũng ngày càng lên cao.

Ngẩng đầu mà nhìn.

Trong chớp mắt nhìn thấy cái tên trên cao nhất, Kiến Sầu cảm thấy những vụn băng trong mạch máu dường như muốn đâm xuyên ra ngoài.

Sau đó chúng yên tĩnh lại, không động nữa, thậm chí bắt đầu chậm rãi tiêu tan.

Trên đường đi Kiến Sầu vẫn nghĩ, gã thiên tài mười ngày trúc cơ của Côn Ngô đó có phải là Tạ Bất Thần hay không. Câu hỏi này như một tảng đá to lớn đè trong lòng nàng, còn bây giờ nghi vấn đó đã được giải đáp.

Trong thân thể nàng lại bắt đầu có nhiệt độ ấm áp từ từ lan rộng.

Tạ Bất Thần!

Dường như một tảng đá nặng nề trong lòng đã rơi xuống, dường như một loại thù hận sâu sắc trong lòng đã bén rễ.

Kiến Sầu để mặc cho nó sinh trưởng.

Mỗi một nét khắc trên tấm bia Nhị Trùng Thiên giống như một nhát dao cứa lên trái tim đầy rẫy vết thương của nàng.

Nàng đứng ở đây, kém cỏi ngẩng đầu nhìn gã chồng ngày xưa, nhìn tên hắn khắc cao cao trên đỉnh, xa không với được.

Đúng là một cái tên xa lạ đến mức đã sắp không nhận ra được nữa.

Có người than: "Cao nhất trên bia Nhị Trùng Thiên, tu sĩ trúc cơ mạnh nhất, bây giờ hắn có thể được coi là đệ nhất nhân dưới kim đan rồi!"

Đệ nhất nhân dưới Kim Đan kì, Tạ Bất Thần.

Kiến Sầu nghe vậy, không ngờ lại chậm rãi nhếch môi cười.

"Sư phụ, chúng ta đi thôi".

Nàng nói lạnh nhạt, ánh mắt nhìn lại chín tấm bia Cửu Trùng Thiên cao cao này. Chín cây cột đá dường như lên đến tận trời, xếp hàng chỉnh tề, cây cột Cửu Trùng Thiên cuối cùng dường như đâm thủng trời cao.

Một cây, hai cây, ba cây...

Nhất Trùng, Nhị Trùng, Tam Trùng...

Cửu Trùng Thiên, Tạ Bất Thần bất quá mới đến bậc thứ hai mà thôi.

Hôm nay nàng nhìn họ tên hắn, không biết ngày khác hắn nhìn thấy tên họ nàng sẽ thế nào?

Nàng chậm rãi thu ánh mắt lại, chỉ nghĩ: Con đường tu hành còn rất dài, rất dài.

##########

ND: Cửu trùng thiên, người xưa cho rằng trời có 9 tầng, cũng như địa ngục có mười tám tầng. Ở đây chín tầng trời được dùng để hình dung chín cấp bậc tu luyện. Luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, xuất khiếu…

Nhân tiện, thường nghe nói "đày xuống mười tám tầng địa ngục", nhưng đó là một cách nói sai, khác nào địa ngục 18 tầng đày xuống tầng nào cũng được. Chính xác ra là đày xuống tầng 18 địa ngục, có điều sai mãi rồi sẽ thành đúng…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.