Ta Giấu Hoàng Thượng Một Đứa Con

Chương 83



Hôm nay hắn hiếm khi không tách khỏi đoàn tiêu xa để ở một mình.

 

 

 

Nhưng trong mắt Từ Ôn Vân, đã không còn tồn tại người này nữa. Nàng chỉ dồn hết tâm trí vào Cừu Đống.

 

 

 

Tranh thủ lúc chờ đồ ăn được dọn lên.

 

 

 

Từ Ôn Vân bảo A Yến lấy ra một thứ từ trong bọc đồ, hai tay đưa đến trước mặt Cừu Đống.

 

 

 

"Cừu tiêu sư, mấy hôm trước ta đã để ý thấy đôi giày trên chân huynh đã cũ và bạc màu, ống giày bị tuột chỉ, đế giày cũng mòn mỏng... Ta đã tự tay làm cho huynh một đôi, chỉ là không biết có vừa chân huynh không."

 

 

 

Lục Dực ngồi đối diện, đầu ngón tay đang rót trà khựng lại.

 

 

 

Hắn chỉ cảm thấy những lời này nghe sao quen thuộc đến vậy? Không khỏi ngẩng mắt nhìn sang...

 

 

 

Vẫn là đôi giày vải đen đó, xét về màu sắc, độ dày của đế, chiều cao của ống giày... ngoại trừ không có hoa văn hình đám mây, thì hoàn toàn giống hệt đôi giày hắn đang đi trên chân!

 

 

 



"Nương tử hai ngày liên tiếp bị kinh hãi, đáng lẽ phải nghỉ ngơi cho tốt, sao còn có thể tự tay may giày cho ta? Ta, Cừu Đống, có phúc phận gì mà được nương tử đối xử như vậy?"

 

 

 

Cừu Đống đương nhiên vô cùng cảm động, hai tay nhận lấy đôi giày, dùng đầu ngón tay vuốt ve trân trọng.

 

 

 

Phải nói là.

 

 

 

Phản ứng của Cừu Đống khi nhận được món quà này, tốt hơn phản ứng của Lục Dực lúc đó không biết bao nhiêu lần. Thái độ trân trọng như vậy, thực sự khiến Từ Ôn Vân cảm thấy vô cùng mãn nguyện! Nàng phớt lờ ánh mắt sắc bén đang nhìn mình từ phía đối diện, vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ nói như thường lệ.

 

 

 

"Ta làm giày nhanh lắm, lại có A Yến giúp đỡ, thực sự không tốn nhiều công sức. Từ ngày huynh nói với ta muốn bảo vệ ta, ta đã bắt đầu làm rồi, vội vàng làm xong, vừa mới khâu xong mũi kim cuối cùng đấy. Cừu tiêu sư thử đi xem, nếu có chỗ nào không vừa ý, ta có thể sửa lại."

 

 

 

"Được rồi!"

 

 

 

Cừu Đống vui vẻ ra mặt, ngay lập tức cởi đôi giày đang đi trên chân, cầm đôi giày mới lên mang vào, dậm chân tại chỗ cảm nhận một chút, rồi cười nói liên tục: "Vừa lắm, rất vừa! Giống như được đo ni đóng giày vậy!"

 

 

 

"Cừu tiêu sư thích là tốt rồi."

 

 

 

"Đương nhiên là thích, ta còn có chút không nỡ mang..."



 

 

 

...

 

 

 

Buổi trưa nghỉ ngơi hôm nay, thực sự là buổi nghỉ ngơi vui vẻ nhất của Từ Ôn Vân kể từ khi gia nhập đoàn tiêu xa. Ngay cả ớt băm trong món bún cá, ăn cũng thấy ngon ngọt chua cay hơn mọi khi. Ăn no xong, còn khoảng nửa tuần trà nữa là đến giờ xuất phát, hai người chủ tớ lần lượt đi ra phía sau quán trà để thay đồ. Vì cách xe ngựa không xa, xung quanh cũng khá an toàn, nên Từ Ôn Vân để A Yến quay lại...

 

 

 

Nào ngờ vừa mới ra ngoài, trước mắt Từ Ôn Vân đột nhiên xuất hiện một bóng đen, ôm chặt nàng vào lòng, ép nàng dựa vào gốc cây đa lớn bên cạnh. Nàng theo bản năng muốn hét lên, nhưng lại bị một bàn tay lớn bịt miệng. Nàng kinh hoàng nhìn người tới, dây thần kinh căng thẳng trong đầu liền thả lỏng.

 

 

 

Lại là tên chó c.h.ế.t Lục Dực này.

 

 

 

Thực lòng mà nói, Từ Ôn Vân thực sự đã loại Lục Dực ra khỏi danh sách "mượn giống".

 

 

 

Nhưng vừa nhìn thấy hắn, nàng lại không khỏi nhớ đến cảnh bị hắn từ chối trong hang động, lửa giận trong lòng bùng lên, tức giận không thôi.

 

 

 

Nàng trừng mắt, giật tay hắn ra, lại đưa tay lau lau môi bị hắn bịt kín, thậm chí còn khinh bỉ "phụt phụt phụt" vài cái vào không khí, rồi mới ngẩng cằm lên, nhìn thẳng vào hắn, chất vấn với vẻ kiêu ngạo:

 

 

 

"Làm gì? Định làm gì? Ăn no rửng mỡ không có việc gì làm? Ở đây chơi trốn tìm với ta? Lục, khách, khanh, có cần ta nhắc nhở ngươi, ngươi là ca đêm, ca đêm có biết không? Xin ngươi hãy nhận thức rõ thân phận và vị trí của mình, trước khi mặt trời lặn, đừng xuất hiện trong vòng mười bước quanh ta! Ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy ngươi..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.