Tà Giáo Tránh Ra

Chương 41: Yêu Thích Cực Độ



Đi dạo một vòng trở về nhà cũng là buổi chiều, buổi chiều tại Trần gia diễn ra vô cùng bận rộn, Chu Lập lẳng lặng đứng ở một chỗ quan sát sự nhộn nhịp tất bật đang diễn ra tại Trần gia, nhìn tới Trần Dương một đầu tóc ngắn mới được cắt gọn gàng đang sơn lại cửa nhà, hắn bước tới đứng bên cạnh cậu nhìn một lượt, người nọ ngay lập tức quay sang hỏi hắn:

"Anh có biết sơn cửa hay không?"

Chu Lập đáp:

"Không biết"

Trần Dương buồn cười, đương nhiên là tổng tài của chúng ta sẽ không bao giờ phải động tay tới mấy việc như này, hắn không biết cũng là đúng mà thôi. Trần Dương đặt lọ sơn xuống dưới sàn rồi cười nói:

"Dễ lắm, em dạy cho anh"

Chu Lập cởi áo khoác ngoài ra rồi để ở chiếc ghế cách đó không xa, kế đến liền kéo tay áo lên cao một chút, một bộ dạng sẵn sàng làm việc. Trần Dương đưa cho Chu Lập một cây chổi nhỏ, đương nhiên đã giúp hắn nhúng sơn đỏ, tiếp theo cậu liền cầm trên tay một cây chổi khác, vừa đưa chổi quét sơn một đường vừa nói:

"Làm như thế này, quét từ trên xuống dưới, dứt khoát, thẳng hàng một chút là được rồi"

Chu Lập đứng ở bên cạnh cũng làm theo Trần Dương, mùi sơn tuy không được dễ chịu lắm nhưng mà đối với công việc mới lạ này hắn vô cùng thích thú. Hai người quét qua quét lại một hồi, Chu Lập lại hỏi:

"Khi nào thì khô?"

Trần Dương đáp:

"Nhanh lắm, một chút sẽ khô ngay"

Chu Lập ừ một tiếng, sau đó ánh mắt của người nào đó liền không tập trung đặt trên cánh cửa đang sơn dở mà lại chuyển hướng nhìn sang bóng dáng nhỏ bé bên cạnh. Trần Dương rất khả ái, từng đường nét ngũ quan trên mặt cân xứng nho nhỏ, đặc biệt là bên khóe môi lúc nào cũng sẽ cong cong như mỉm cười, khiến cho người ta có cảm giác cậu là một người rất dễ gần. Trần Dương cảm giác được có người đang nhìn mình liền quay sang, quả nhiên là ai kia đang nhìn cậu chằm chằm:

"Sao thế, trên mặt em có gì sao?"

Chu Lập bình thản nói:

"Em nhắm mắt vào đi"

Trần Dương liếc nhìn xung quanh, bóng dáng ba Trần đang thấp thoáng người vườn trồng cây, cậu khẽ đỏ mặt nhắc nhở Chu Lập:

"Ba ở ngoài vườn"

Chu Lập cũng không quay đầu lại nhìn, ánh mắt kia cả một quá trình đều dán chặt lên người của Trần Dương:

"Anh sẽ hôn một chút thôi"

Trần Dương khó xử, cuối cùng liền khẽ nói:

"Vậy anh nhanh một chút"

Trần Dương vừa nhắm mắt vào liền cảm nhận được trên môi mình có một bờ môi mềm mại phủ xuống, hơi thở quen thuộc quẩn quanh sống mũi cậu, hơn nữa cách hôn cũng rất quen thuộc, vẫn làm cho người ta yêu thích đến độ suýt chút nữa đánh mất thần trí.

"Dương Dương à, đi ra ngoài mua cho mẹ tiền vàng đi"

Mẹ Trần đi chợ lại quên mất mua tiền vàng, vừa nghĩ ra liền vội vàng chạy ra ngoài tìm Trần Dương, chỉ có điều vừa ra liền nhìn thấy cảnh không nên nhìn này khiến cho bà đây cũng không biết nên phải phản ứng ra sao.

Trần Dương vội vã đẩy Chu Lập ra, gương mặt ửng đỏ xấu hổ ấp úng nửa ngày mới đáp lại được một chữ:

"Vâng"

Mẹ Trần làm như chưa nhìn thấy gì vội vã thúc giục rồi đi vào trong nhà:

"Vậy đi nhanh đi, không người ta lại dọn hàng về rồi"

Trần Dương mắt thấy mẹ Trần đi rồi liền liếc mắt nhìn Chu Lập khẽ quát:

"Đều tại anh cả"

Chu Lập mặt không đỏ, tim không loạn ừ một tiếng, kế đó lại bỏ chổi quét sơn xuống cùng Trần Dương đi ra ngoài mua tiền vàng cho mẹ Trần.

Bữa ăn chiều trôi qua nhanh chóng, một nhà bốn người họ Trần năm nay có thêm một người nữa đón tết, không khí vô cùng vui vẻ, bởi vì Chu Lập có công rất lớn trong việc giúp đỡ vụ kiện kia của Trần Khang cho nên người nhà họ Trần càng coi trọng hắn, tuy rằng Trần Khang vẫn chưa liên hệ với vị luật sự mà Chu Lập giới thiệu, chỉ có điều anh ta cũng có niềm tin rằng mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Trần Dương đi tắm, Chu Lập ngồi dưới nhà cùng Trần Khang nói chuyện:

"Chu Lập à, chuyện lần này cũng thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, nhưng cũng không phải vì chuyện này mà nhà chúng tôi bán em trai cho cậu đâu, cậu phải đối xử tốt với nó, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên phản đối hai người"

Chu Lập chậm rãi đáp, trong giọng nói mang theo sự kiên định tuyệt đối:

"Tôi sẽ đối xử thật tốt với em ấy, anh trai cứ yên tâm"

Trần Khang sảng khoái vỗ vỗ vai của Chu Lập rồi rót cho hắn một ly rượu đầy:

"Được, vậy tôi kính cậu một ly"

Chu Lập nhìn chằm chằm ly rượu kia một lúc rồi cũng tiếp nhận một ngụm uống cạn, Trần Khang tiếp tục rót rượu vào ly cho hắn rồi nói tiếp:

"Dương Dương là một đứa nhỏ tốt bụng, lúc còn nhỏ có lần tôi ham chơi cùng với đám bạn, quên mất phải đến trường đón nó, nó thà đội mưa ướt nhẹp về đến nhà cũng không có nói với ba mẹ rằng bởi vì tôi không tới đón nên mới bị ướt, kết quả là ngày hôm sau nó bị ốm. Lúc đó tôi bị ba mẹ mắng cho một trận, nó ở trên giường vẫn nói ba mẹ đừng trách anh hai"

Trần Khang nói đến đây lại đưa cho Chu Lập ly rượu ý nói hắn uống, Chu Lập tiếp nhận uống cạn, Trần Khang lại rót thêm một ly rượu khác cho hắn.

"Tôi đã tự hứa với bản thân, chờ đến khi trưởng thành phải lo cho nó thật tốt, cuối cùng đến chính bản thân cũng còn lo chưa xong"

Trần Khang cười khổ nhấp một ngụm rượu, Chu Lập cũng tự động cầm ly rượu lên uống. Rượu nếp tự làm, được mẹ Trần ủ một thời gian dài, uống vào có vị vừa cay vừa ngọt lại rất thơm, chỉ có điều nồng độ cồn cũng không phải là thấp. Chu Lập tửu lượng cũng chỉ bình thường, lúc đi bàn công việc nhiều nhất cũng chỉ nhấp vài ngụm rượu cho có lệ, nếu như đi đến bữa tiệc cần uống rượu nhiều cũng sẽ mang theo một nam trợ lý để đỡ rượu cho hắn, hiện tại ngồi cùng anh trai Trần Dương tâm sự, lại không muốn từ chối anh ta cho nên Chu Lập phá lệ uống nhiều hơn bình thường một chút, kết quả khi Trần Dương tắm xong bước xuống nhà liền nhìn thấy Chu Lập một mình ngồi ở ghế sô pha ngoài phòng khách, gương mặt có phần hơi đỏ.

Trần Dương nhíu mày nhìn Chu Lập, còn tưởng hắn trong người không khỏe đưa tay chạm thử vào trán hắn hỏi:

"Anh trong người không khỏe sao?"

Trần Dương vừa tắm xong, khắp người một mùi sữa tắm thoang thoảng, hơn nữa bàn tay cậu còn đặc biệt mát, Chu Lập chậm rãi nắm lấy bàn tay kia để bên má của mình:

"Anh cùng anh trai uống vài ly"

Trần Dương cũng mới biết tửu lượng của Chu Lập không phải là tốt từ hôm qua, nhìn tới bình rượu nếp chỉ còn lại một nửa liền hiểu nguyên nhân, cậu ngồi xuống bên cạnh hắn:

"Hay là lên phòng nghỉ một chút"

Chu Lập ừ một tiếng, Trần Dương đỡ Chu Lập bước lên lầu, may mắn Chu Lập khi say vẫn còn rất tỉnh táo, không có làm loạn hay là nói loạn gì. Cả một quá trình tuy rằng bước đi không vững nhưng cũng rất biết phối hợp bám lấy cậu đi vào phòng ngủ.

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, cách một tiếng, Trần Dương còn đang đỡ Chu Lập cũng phải quay lại nhìn, thì ra là người nào đó vừa mới đưa tay nhấn khóa cửa:

"Anh khóa..." cửa làm gì thế?

Lời còn chưa kịp nói hết, Trần Dương đã bị Chu Lập áp vào cánh cửa cúi đầu xuống bắt đầu hôn lên gương mặt cậu, một mùi rượu xâm nhập vào khoang mũi khiến cho Trần Dương cũng có điểm khó chịu, đến khi nhận thức được bàn tay nào đó đã luồn vào trong áo của cậu hư hỏng sờ soạng phía trước ngực thì Trần Dương mới ý thức được, thì ra là Chu Lập lúc say rượu cũng không phải sẽ không làm loạn:

"Chu Lập... đừng làm loạn"

Chu Lập một bên hôn lên cần cổ của Trần Dương, một bên cũng bắt đầu dùng tay làm quần áo của cậu xộc xệch, ngay cả quần dài cũng đã kéo xuống nửa mông, sức nặng của hắn đều đè trên người cậu, khiến cho cậu cũng phải một phen điêu đứng:

"Nếu mẹ tìm em thì không được đâu"

Chu Lập cúi người kéo áo của Trần Dương lên cao, hắn hôn lên trước ngực cậu, lớn mật há miệng ngậm lấy một bên ngực phải, đầu lưỡi cũng không thành thật mà trêu chọc điểm nhỏ trước ngực kia, hại cậu cũng phải khẽ kêu lên:

"Khoan đã Chu Lập"

Chu Lập dừng lại động tác, ánh mắt dục vọng nhìn chằm chằm Trần Dương, Trần Dương khẽ nuốt một ngụm nước miếng khẽ nói:

"Anh nghỉ ngơi trước có được không, em phải xuống dưới nhà"

Chu Lập đưa tay nắm nhẹ lấy cằm của Trần Dương, hắn lại cố chấp cúi xuống ngậm lấy đôi môi cậu nhiệt tình hôn xuống, đầu lưỡi cũng tiến vào khoang miệng cậu mà chu du khắp mọi nơi, tay còn lại cũng không quên mang quần lót cậu kéo xuống.

Không phải là Trần Dương không phản kháng mà là Chu Lập rất khỏe, khỏe đến mức khóa trụ cậu dính chặt vào cánh cửa rồi, Trần Dương nghe thấy tiếng bước chân bước lên lầu, kế đó liền là giọng nói của mẹ Trần đang gọi cậu. Chu Lập có lẽ cũng nghe thấy được nên đã rời khỏi đôi môi cậu, Trần Dương thở nhẹ một hơi còn tưởng Chu Lập chịu thả cậu đi nhưng giây tiếp theo hắn liền ngồi xuống há miệng ngậm lấy Tiểu Dương Dương trêu đùa trong miệng, Trần Dương hoảng hốt vội che miệng lại ngăn không cho mình phát ra tiếng kêu vì sợ mẹ Trần sẽ nghe thấy.

Mẹ Trần ở bên ngoài gõ cửa gọi Trần Dương, Trần Dương hoảng hốt cảm thấy thật xấu hổ, cậu hiện tại đang ở ngay sau cánh cửa này cùng Chu Lập làm chuyện đó, từng tiếng gõ cửa của mẹ Trần càng làm cho trái tim cậu đập loạn hơn, người phía dưới lại không ngừng chăm sóc cậu rất tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn hư hỏng khẽ cắn lấy hại cậu run rẩy một phen.

Mẹ Trần cuối cùng cũng ngừng gõ cửa đi xuống dưới lầu, Trần Dương thở phào một hơi khi nghe thấy tiếng bước chân ngày càng nhỏ, Chu Lập rời khỏi nơi phía dưới đứng dậy, ánh mắt dục vọng như muốn thiêu cháy cả người của Trần Dương, hắn lúc này mới mở miệng lên tiếng nói:

"Thích không?"

Trần Dương gương mặt ửng hồng, cậu bây giờ cũng không biết nên phải nói sao nữa, cuối cùng đành mở miệng nói một câu thế này:

"Anh cùng ai trai nói chuyện gì lại uống say như vậy?"

Chu Lập đưa tay khẽ vuốt ve đôi môi của Trần Dương khàn giọng hỏi lại một lần nữa:

"Anh đang hỏi Dương Dương có thích không?"

Trần Dương bị nhìn đến hô hấp khó khăn, kết quả đành khó nhọc đáp lại một tiếng:

"Vâng"

Chu Lập nhếch môi mỉm cười, hắn nhanh chóng cởi áo của Trần Dương ném xuống dưới sàn, quần dài quần ngắn cũng từng lớp từng lớp một được hắn cởi bỏ dễ dàng. Trần Dương vừa mới tắm xong, thân thể thơm mát sạch sẽ, hơn nữa thân nhiệt lại mát mẻ quả đúng là thứ tốt nhất giúp cho Chu Lập bớt nóng lúc này.

Chu Lập khẽ nâng cằm của Trần Dương, cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi cậu thâm tình nói:

"Anh đối với Dương Dương yêu thích đến cực độ"

Trần Dương không rõ bị men rượu làm cho đầu óc mơ màng hay bị chính câu nói kia của Chu Lập làm cho say mà lúc này cậu vẫn không thể nào có được phản ứng gì tiếp theo.

"Yêu đến độ có thể vì Dương Dương làm tất cả mọi chuyện"

Chu Lập khẽ hôn vào bên má của Trần Dương:

"Từ bây giờ Dương Dương sẽ là tín ngưỡng, là lý tưởng của anh"

Những lời nói này nếu như là người khác nói với Trần Dương, Trần Dương có thể sẽ mỉm cười trong lòng thầm nghĩ người ta khoác lác, nhưng những lời này lại là từ Chu Lập nói ra, bởi vì Chu Lập từ trước đến nay không bao giờ lừa gạt cậu cho nên cậu rất tin tưởng hắn, cảm động vì lời nói này của hắn, còn có vô cùng hạnh phúc vì có hắn ở bên cạnh.

"Dương Dương có đồng ý không?"

Người đàn ông tốt như thế làm gì tìm ra được lý do để không đồng ý cơ chứ, Trần Dương đương nhiên là thật ngoan ngoãn mà đáp lại một tiếng vâng đến ngọt ngào.

Sau đó chuyện nên đến cũng phải đến, người nào đó ôm tín ngưỡng của hắn lên giường, tuy đã say nhưng vẫn không quên chuẩn bị các bước thật là quy củ, giúp cậu dùng gel, sau đó giúp cậu làm công tác mở rộng, cuối cùng mới chậm rãi mang thứ cực đại tiến vào bên trong.

Lần đầu đúng là rất đau nhưng sau đó đến những lần sau sẽ không đau nữa, mà Chu Lập không rõ là tài giỏi hay là có thiên phú trong chuyện này, luôn biết ra vào nhịp nhàng, biết Trần Dương thích chạm đến những điểm nào, không thích làm động tác nào, tất cả đều được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, hại cậu cả một quá trình đều sướng đến độ chỉ cầu ngất đi bất tỉnh mà thôi.

"Chu Lập, em muốn chúng ta cùng xem pháo hoa đón giao thừa"

Chu Lập đang cử đông eo đưa đẩy, người đàn ông này vô cùng khỏe mạnh, mỗi lần đợi hắn dừng lại cũng rất lâu:

"Được"

Trần Dương cắn cắn môi dưới nhắc nhở hắn:

"Cho nên nhanh một chút được không, nếu không sẽ ngủ quên không kịp xem pháo hoa"

Chu Lập khàn giọng ừ một tiếng, sau đó vẫn là từng đợt da thịt va chạm mãnh liệt lâu thật là lâu, Trần Dương ở phía dưới lưng đã bị hắn ép đến muốn rụng rời, chỉ có thể nức nở cầu xin hắn:

"Chu Lập, em mệt rồi... anh sắp xong chưa?"

Chu Lập đưa tay lau mồ hôi trên trán của Trần Dương:

"Sắp xong rồi"

Trần Dương đáng thương lại cố gắng chịu đựng, lại lâu thật lâu người đàn ông kia vẫn còn chưa chịu buông tha cho cậu, nhìn tới trên vùng bụng bằng phẳng của mình dính đầy tinh dịch của chính bản thân, cậu đã bắn ba lần rồi nhưng người nào đó còn chưa chịu bắn, không phải là do cậu vừa ra trận đã buông súng đầu hàng mà là do kẻ địch quá mạnh mạnh mẽ áp chế cậu đến cả người vô lực:

"Chu Lập..."

Trần Dương nức nở gọi Chu Lập, Chu Lập cúi đầu hôn xuống môi của Trần Dương, cuối cùng cũng là chịu dừng lại ôm chặt cậu ở trong lòng:

"Ngoan, đã xong rồi"

Chu Lập rút súng, đưa tay với lấy khăn giấy trên bàn giúp Trần Dương lau qua bụng dưới cùng nơi đó, làm xong mọi việc rồi liền nằm xuống ôm cậu vào trong lòng. Trần Dương có lúc còn nghi ngờ có phải là Chu Lập giả say rượu hay không nữa.

Trần Dương khẽ nói với Chu Lập:

"Em sợ sẽ ngủ quên mất, anh lấy điện thoại đặt báo thức có được không?"

Chu Lập chiều theo ý của Trần Dương lấy điện thoại đặt báo thức, sau đó hai người liền nhắm mắt lại. Trần Dương có lẽ do quá mệt mỏi cho nên ngủ rất nhanh, Chu Lập nằm bên cạnh nắm lấy tay của cậu đưa lên miệng khẽ hôn xuống ngón tay có đeo chiếc nhẫn sáng nay hắn tặng, kế đến liền dùng lực một chút ôm cậu tiến vào trong lòng.

---

Ở một nơi khác, trong một căn phòng lớn có hai người xuất hiện, một người ngồi trên ghế da lớn đang xoay lưng lại với người đàn ông đứng đối diện:

"Những thứ ngài cần đều ở đây"

Người ngồi trên ghế cuối cùng cũng chịu xoay ghế lại, đưa mắt nhìn xuống xấp ảnh được chụp lại, trên ảnh đều có sự xuất hiện của Trần Dương tại Thiên Tân đợt nghỉ tết này, hiếm hoi sẽ còn có Chu Lập có mặt trong tấm hình đó. Người nọ cầm ảnh xem một lượt rồi để xuống bàn:

"Không bị ai phát hiện chứ?"

Người đàn ông đứng đối diện lắc đầu:

"Không ai phát hiện, tôi làm việc rất cẩn thận"

Người nọ gật đầu, từ trong ngăn tủ lấy ra một phong bì đưa cho người đàn ông kia:

"Tiền thù lao".

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.