Tà Giáo Tránh Ra

Chương 17: Gặp Chu Lượng



Trần Dương có điểm khó xử, Chu Lượng là bạn học của cậu, sáng sớm cậu đến nhà của bạn học nhưng không phải là để gặp bạn học mà là để gặp anh trai của bạn học, chuyện này đúng là có chút kỳ quái:

"Chu Lượng ở trong đó, em sẽ nói cái gì?"

Chu Lập không hiểu:

"Nói cái gì? Em nói đến ăn sáng, em cũng quen biết Chu Lượng rồi mà, mau vào thôi"

Nói rồi Chu Lập định nắm lấy tay của Trần Dương tiến vào nhà nhưng bị cậu nhanh hơn một bước né tránh được:

"Được rồi mà, em tự đi được"

Chu Lập sống một mình, trong nhà ngoài hắn ra thì cũng chỉ có Dung Hoa ở để giúp việc nhà. Chu Lượng có một căn nhà riêng gần trường đại học, thỉnh thoảng sẽ về nhà thăm anh trai của mình một chút chứ không ở lại lâu, có trách cũng chỉ trách Trần Dương hôm nay số đen lại chọn đến đúng ngày Chu Lượng trở về.

Chu Lượng ở trong phòng ăn cúi đầu ăn mì thịt, vừa nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần liền ngẩng đầu lên:

"Anh à, anh đi đâu sớm thế?"

Chu Lượng lúc đến liền được Dung Hoa thông báo rằng Chu Lập đã ra ngoài đón bạn đến nhà ăn sáng, khi Chu Lượng nghe được tin tức này cũng có điểm khó tin, tuy rằng Chu Lập quen biết rất nhiều người nhưng sẽ không đưa bất cứ ai về nhà của mình ngoại trừ một số bạn bè đặc biệt thân thiết, hơn nữa còn đón về nhà để ăn sáng, chuyện sáng sớm đón người về nhà để ăn sáng dường như cũng là chuyện mà trước nay rất ít người làm thì phải.

"Trần Dương, sao cậu lại ở đây vậy?"

Chu Lượng bất ngờ khi nhìn thấy Trần Dương đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn tiến vào ngay sau anh trai của mình. Chu Lượng biết Trần Dương là thực tập sinh trong công ty, càng biết Chu Lập không thích nhất là chuyện dùng thân phận đặc biệt để làm cái gì đó, lúc cậu ở trong công ty làm thực tập sinh cũng từng nghe thấy vài lời đồn đại rằng Chu Lập rất coi trọng một thực tập sinh nào đó, còn cho người đó lên văn phòng làm việc để đích thân chỉ dạy, hiện tại Trần Dương lại xuất hiện ở chỗ này có phải thực tập sinh được anh trai coi trọng kia chính là Trần Dương.

"Chu Lượng hả, ha ha thì ra nhà cậu ở chỗ này" Trần Dương cười cười cố gắng đánh trống lảng.

Chu Lập kéo ghế ngồi cho Trần Dương ý nói cậu ngồi xuống đó, sau đó hắn cũng ngồi xuống ngay ở bên cạnh cậu. Chu tổng à Chu tổng chỗ này nhiều ghế trống như vậy tại sao anh lại cứ phải ngồi sát ở bên cạnh em chứ, nhìn xem em trai anh đang nhìn chúng ta với ánh mắt gì kia kìa, Trần Dương khổ sở cúi đầu than thầm ở trong bụng.

"Dương Dương đến nhà để ăn sáng" Chu Lập thật tự nhiên mà nói ra câu này.

Chu Lượng lại càng khó hiểu hơn:

"Dương Dương? Ăn sáng sao?"

Trần Dương đưa tay xuống dưới bàn khẽ kéo lấy quần của Chu Lập ý nói hắn đừng nói những chuyện dọa sợ Chu Lượng, nhưng mà Chu tổng của chúng ta căn bản sẽ không hiểu được ý tứ của người thường, vừa cảm nhận được Trần Dương kéo mình liền quay sang quan tâm hỏi:

"Sao rồi Dương Dương, em đói sao?"

Chu tổng à Chu tổng, có phải là anh đang cố tình muốn đẩy em vào tình huống khó xử hay không, trước mặt em trai của anh, trước mặt bạn học của em, anh không cảm thấy mình không nên nói như thế này hay sao.

"Ha ha, ăn sáng thôi" Trần Dương cố gắng bình tĩnh cười ha ha hai tiếng.

Dung Hoa từ trong bếp đưa ra đồ ăn sáng, đúng như những gì Chu Lập nói, bữa sáng có mì thịt, cháo thịt và bánh bao thịt. Trần Dương tùy tiện đưa tay với lấy bánh bao thịt ở gần mình nhất bỏ vào trong bát, Chu Lập ngồi bên cạnh chăm chú quan sát:

"Em thích ăn nhất bánh bao thịt sao?"

Trần Dương ngẩng đầu đưa mắt nhìn Chu Lập, trong khoảnh khắc đó cậu nhận ra được Chu Lượng lúc này đang ngồi ở đối diện mình nhìn chằm chằm. Trần Dương hạ thấp giọng ý muốn nhắc nhở Chu Lập:

"Anh cũng ăn đi, không cần để ý đến em làm gì"

Chu Lượng đặt đũa xuống dưới bát, chuyện này thật sự rất khó hiểu, tại sao anh trai cậu lại quen biết được bạn học của cậu, hơn nữa lúc nói với Chu Lập chuyện Trần Dương sẽ vào công ty thực tập chẳng phải thái độ của Chu Lập rất không hài lòng hay sao, hiện tại dường như là đang trái ngược với lúc đó, quan hệ của bọn họ không những tốt mà còn rất tốt nữa.

"Anh và Trần Dương làm sao quen biết nhau vậy?"

Trần Dương giật thót, nếu như để cho Chu Lập trả lời câu hỏi của Chu Lượng khẳng định là sẽ khiến cho mọi người đều bị dọa hoảng hốt, chính vì thế cậu liền nhanh hơn một bước thay Chu Lập trả lời câu hỏi này:

"Ha ha, thật ra thì Chu tổng chính là người chỉ dạy tôi làm việc"

Chu Lượng đương nhiên không thể tin tưởng được, anh trai sẽ không bao giờ bỏ thời gian để chỉ dạy người lạ, huống hồ Trần Dương lại là thực tập sinh lúc đầu khiến cho Chu Lập không hài lòng nhất:

"Không có khả năng"

Chu Lập ngẩng đầu nhìn Chu Lượng, tuy rằng hai người bọn họ là anh em trai nhưng tính cách lại không giống như chút nào, nếu như Chu Lượng giống người bình thường thì Chu Lập chính là người khác thường, cách nói chuyện của hắn khiến cho mọi người đều ngây ngốc:

"Có gì không có khả năng, trong bữa ăn đừng nói chuyện, anh không phải đã nói rồi hay sao?"

Câu trả lời này của Chu Lập mà nói xem như là khá tốt, Trần Dương khẽ thở dài ở trong lòng cúi đầu ăn bánh bao, sau đó Chu Lập liền thay đổi giọng điệu nhẹ giọng hỏi Trần Dương:

"Em muốn uống sữa nóng hay là sữa nguội?"

Chu tổng à Chu tổng, anh chẳng phải nói trong bữa ăn đừng nói chuyện rồi hay sao, anh đừng nói nữa có được hay không, càng nói sẽ càng khiến cho em trai của anh nghi ngờ đó:

"Em uống sữa nào cũng được, anh mau ăn đi"

Thế là cả một quá trình đó Chu Lượng không ăn nữa chỉ ngồi khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm hai người đối diện, anh trai từ khi nào lại biết quan tâm người khác như thế, hơn nữa còn nói rất nhiều. Tuy rằng anh trai không giống với người bình thường nhưng mà cách quan tâm này dường như là không được hợp lý cho lắm, nếu như người ngồi cạnh là một cô gái thì không nói nhưng đằng này người nọ lại là một chàng trai.

Chu Lượng đợi mọi người ăn xong hết rồi mới lên tiếng hỏi tiếp:

"Anh dường như là quan tâm Trần Dương hơn người bình thường nhỉ?"

Trần Dương đổi mồ hôi hột:

"Chu tổng rất tốt, đối với cấp dưới cũng thật nhiệt tình"

Nhưng mà Chu Lập của chúng ta lúc này lại không hiểu ý người yêu chút nào, hắn nhíu mày đáp thế này:

"Anh chẳng phải nói khi không ở công ty thì em hãy gọi tên của anh sao, hơn nữa anh đối với ai cũng không phải nhiệt tình như thế, chỉ đối với em là tốt, mới nhiệt tình mà thôi"

Trần Dương quả thật không còn lời nào để nói nữa, Chu tổng à em thật sự biết chuyện này, biết anh chỉ đối với em tốt, mới nhiệt tình mà thôi, nhưng mà chuyện này cũng không nhất thiết phải nói ra mà. Chu Lượng khó hiểu:

"Anh nói vậy ý là sao? Quan hệ giữa anh và Trần Dương,,,.'

Chu tổng của chúng ta rất thẳng thắn lại không vòng vo, khi Chu Lượng còn đang đặt câu hỏi thì Trần Dương ở bên này đang nhanh chóng tìm cách để xem làm thế nào trả lời câu hỏi một cách hoàn hảo nhất, nhưng mà lúc này không đợi Chu Lượng hỏi xong thì Chu Lập đã nhanh chóng cắt ngang lời nói rồi:

"Em ấy là người yêu của anh"

Trần Dương hoảng sợ ngồi im thin thít, Chu Lượng nhíu mày hỏi lớn:

"Người yêu? Người yêu là như thế nào?"

Chu Lập không vui:

"Là người yêu em không hiểu sao, nghĩa là hai người bọn anh đang yêu nhau, đang trong giai đoạn hẹn hò tìm hiểu"

Chu Lượng đương nhiên là hiểu người yêu là như thế nào, nhưng mà hai người đàn ông, anh trai cậu và bạn học của cậu như thế nào lại phát sinh tình yêu được, hơn nữa em họ của cậu là Chu Thi Hàm lần trước có nói đang quen với Trần Dương, anh trai cậu cũng đã từng có bạn gái, như thế nào hiện tại hai người bọn họ lại yêu nhau:

"Trần Dương, cậu không phải đang quen với em họ của tôi sao?"

Trần Dương không biết Chu Lượng đang nhắc đến người nào, nếu như nói cậu quen anh trai của Chu Lượng thì là sự thật nhưng quen với em họ của cậu ta thì là vu khống rồi:

"Em họ của cậu?"

Chu Lập không vui, hắn không thích nghe chuyện tình cũ trước đây của Trần Dương:

"Em ấy không quen Chu Thi Hàm nữa rồi, em ấy đang quen anh"

Trần Dương a một tiếng:

"Chu Thi Hàm? Chu Thi Hàm là em họ của hai người sao?"

Chu Lập, Chu Lượng, Chu Thi Hàm, chuyện này cũng thật sự là trùng hợp quá, tại sao người nhà họ Chu lại luôn vây quanh cậu như vậy đây.

Chu Lượng nhìn chằm chằm Trần Dương:

"Cậu quen với em họ thì có thể được, nhưng cậu quen với anh trai tôi chuyện này sao mà được, hai người đều là đàn ông mà"

Trần Dương lúng túng lắp bắp không biết nên nói làm sao, Chu Lập lúc này liền trầm giọng:

"Chu Lượng, anh nói được là được, em ấy đang quen anh, không có quen người khác"

Trần Dương không thể tin tưởng được:

"Nhưng mà anh à, hai người đều là đàn ông mà"

Ánh mắt của Chu Lập nhìn chằm chằm Chu Lượng, trong đôi mắt kia có tia cảnh cáo lạnh lẽo, giống như là ý muốn nói nếu như còn lên tiếng cãi lại lời của hắn nữa khẳng định sẽ không thể nào yên ổn được:

"Không thể không được!"

Trần Dương nãy giờ vẫn căng thẳng ngồi ở bên cạnh im lặng không nói tiếng nào, hai anh em nhà họ Chu khi nói chuyện khiến cho cậu vô cùng hoảng sợ, không khí căng thẳng đến mức chỉ sợ bọn họ sẽ bất ngờ ném bát địa về phía nhau. Trần Dương đã rất nhiều lần nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc khi làm việc của Chu Lập, nhưng bộ dáng nghiêm túc khi nói chuyện này của hắn quả thật khiến cho người khác cũng phải dè chừng, vô cùng có uy lực. Chu Lượng quyết định không cùng Chu Lập nói chuyện nữa, cậu ta đứng dậy xoay người đi lên phòng, phòng ăn lúc này chỉ còn lại Chu Lập và Trần Dương.

"Chu tổng à..."

Chu Lập nhíu mày quay sang nhìn Trần Dương nhắc nhở:

"Là Chu Lập"

Vừa mới rồi Trần Dương nhìn thấy bộ dạng đáng sợ kia của Chu Lập cũng phải giật mình, hiện tại hắn còn nhíu mày nữa liền khiến cho cậu ngay lập tức sửa lời:

"Chu Lập, thật ra thì anh chỉ cần nói với Chu Lượng rằng chúng ta là đồng nghiệp thôi cũng được..." em không quan tâm đến vấn đề kia đâu.

Trần Dương không quan trọng vấn đề đó nhưng đối với Chu Lập mà nói thì lại vô cùng quan tâm, từ trước đến nay chỉ cần là những chuyện mà hắn đã để ý tới thì hắn nhất định sẽ chú ý cho đến cùng, ví như chuyện của Trần Dương hiện tại, hắn cảm thấy bản thân không có cái gì cần giấu diếm cả:

"Tại sao? Chúng ta vốn dĩ là người yêu"

Trần Dương cứng họng, cậu chợt có một suy nghĩ rằng có phải Chu Lập sẽ không có chuyện gì phải sợ hãi hay không, nói gì thì nói hắn cũng chỉ có duy nhất Chu Lượng là người thân, cho dù có muốn nói cũng nên phải nhẹ nhàng mà lựa lời để nói:

"Vâng... nhưng trực tiếp nói như vậy sẽ làm cho Chu Lượng cảm thấy không thể nào thích nghi được"

Chu Lập im lặng, suy nghĩ của hắn và người bình thường vốn dĩ khác nhau, suy nghĩ Chu tổng của chúng ta chính là cảm thấy đây là chuyện giữa hắn và Trần Dương, em trai của hắn hỏi thì hắn liền trả lời, là hắn và Trần Dương là người yêu của nhau chứ không phải Chu Lượng và Trần Dương là một cặp, em trai hắn có cái gì cần phải thích nghi mới không thể thích nghi được:

"Thì sao? Anh và em là người yêu của nhau chứ không phải em và Chu Lượng"

Trần Dương khẽ thở dài trong lòng, có lẽ cậu nói chuyện thì Chu Lập cũng sẽ không hiểu được đâu, dù sao thì Chu Lập cũng không phải người bình thường:

"Em hiểu rồi, ăn xong rồi bây giờ em phải lên lớp"

Chu Lập nhìn đồng hồ ở trên tay, thời gian hiện tại vẫn còn sớm, hắn đưa Trần Dương trở về trường chỉ mất 5 phút mà thôi:

"Vẫn còn sớm, anh dẫn em đi tham quan nhà một chút"

Trần Dương hả một tiếng, cậu cảm thấy tiến triển giữa mình và Chu Lập thật sự rất là nhanh, còn nhớ lúc cậu quen bạn gái gần đây nhất chính là Chu Thi Hàm, hai người bọn họ phải mất vài ngày mới có thể hẹn nhau ra ngoài chơi, sau đó đến khi quyết định dừng lại cũng còn chưa từng nắm tay nhau lấy một cái chứ đừng nói là hôn môi hay làm cái gì, nhưng mà Chu Lập thì lại khác, phút trước Chu Lập tỏ tình cậu liền từ chối, phút sau hắn tỏ tình lại cậu đã đồng ý rồi, ngay trong thời điểm bọn họ quyết định quen nhau thì Chu Lập đã nắm tay cậu rất lâu, lại ngay sau ngày hôm tỏ tình đó hắn liền đưa cậu đến nhà của hắn, gặp mặt em trai hắn, không những thẳng thắn nói rõ mối quan hệ giữa cậu và hắn cho em trai biết mà hiện tại còn muốn dẫn cậu đi tham quan nhà.

Chu Lập không hỏi Trần Dương mà chỉ thông báo mà thôi, hắn nói hắn sẽ đưa cậu đi tham quan nhà hắn một lượt, đây chính là thói quen của Chu Lập, từ trước đến nay đã quen tự mình quyết định rồi thông báo cho đối phương.

"Đi thôi, anh sẽ dẫn em đi từ ngoài vào trong, chúng ta sẽ ra ngoài xem vườn hoa trước rồi đến hồ bơi, kế đến vào phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ của anh, kho chứa đồ không có gì đặc biệt cả cho nên khi kết thúc anh sẽ đưa em lên tầng thượng để xem"

Trần Dương vốn định từ chối nhưng mà Chu tổng của chúng ta đã thật tự nhiên mà nắm lấy tay của người ta dẫn ra ngoài. Nhà của Chu Lập rất rộng, nếu như một người ở thì đúng là rộng rãi quá mức, bên ngoài có một mảnh đất rộng lớn trồng rất nhiều cây cỏ, cây lớn cây nhỏ, hoa cỏ đủ màu, có một giàn hoa lan tiêu màu vàng cam vừa vặn che đi được ánh nắng, phía dưới giàn hoa còn có một bộ bàn ghế sắt màu nâu, có lẽ nơi này là chỗ ngồi dùng để thư giãn.

"Ngày nghỉ vào buổi sáng anh sẽ ngồi ở chỗ này uống cà phê đọc sách thư giãn, loại sách anh thường đọc là những loại mang tính triết lý cuộc sống, ngoài ra còn có một số sách về kinh doanh và sự thành công"

Hiện tại mặt trời còn chưa lên cao, ánh nắng yếu ớt chiếu qua từng kẽ lá của cây hoa lan tiêu, không gian trong lành mát mẻ quả đúng chính là chỗ để thư giãn rất tốt, nhưng mà Chu tổng à anh thật sự cảm thấy thư giãn khi đọc mấy loại sách kia chứ, cái gì mà triết lý cuộc sống, cái gì mà kinh doanh và sự thành công, anh không muốn để đầu óc nghỉ ngơi một chút hay sao, nếu là em thì em nhất định ngồi ở chỗ này chơi game hoặc là nhắn tin nói chuyện với bạn bè, hoặc là lên mạng xã hội để xem tin tức. Trần Dương miên man nghĩ nhưng cuối cùng liền nhớ ra rằng Chu Lập không giống như những người bình thường mà cậu quen.

Chu Lập đưa Trần Dương đến hồ bơi, hồ bơi ngay ở bên cạnh vườn hoa, có mái che cho nên không sợ mưa nắng nhưng lại tuyệt đối không che khuất đi ánh sáng. Trần Dương biết bơi, còn nhớ năm đó lúc học cao trung trong nhà trường cũng có hồ bơi, mỗi khi đến tiết thể dục được học bộ môn bơi lội cậu liền vô cùng phấn khích, hồ bơi nhà Chu Lập tuy rằng không lớn như hồ bơi ở trường nhưng lại vô cùng đẹp, phía dưới lát đá xanh có hình bông hoa rất lớn, rất nghệ thuật, nước trong xanh sạch sẽ vô cùng, hiện tại đang là mùa hè nếu như ngày nào cũng có thể bơi thì đúng là không có gì tuyệt bằng.

Chu Lập rất tỉ mỉ quan sát Trần Dương, bởi vì cậu là người mà hắn quan tâm cho nên hắn vô cùng chú ý đến cậu, vừa thấy biểu hiện trên gương mặt cậu cùng ánh mắt thích thú kia hắn liền biết cậu thích hồ bơi này nhà hắn:

"Nếu em thích anh ngày nào cũng có thể đón em đến bơi, em thường bơi vào lúc nào, sáng trưa chiều hay là tối?".
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.