Ta thực sự nghi ngờ với thân hình như vậy, hắn có thể "vun tưới" cho cả hậu cung không?
"Giả tú nữ, ngươi là người phương nào?"
Dòng suy nghĩ miên man của ta bị hắn cắt ngang, ta chỉ có thể cung kính đáp: "Tâu Hoàng thượng, quê cũ của thần thiếp ở vùng Xuyên Du."
"Ồ? Nghe nói nơi đó núi cao hiểm trở, ngươi có từng gặp chuyện kỳ lạ nào không?"
Câu hỏi của hắn có vẻ khác thường, như thể còn hàm ý gì đó.
Ta suy nghĩ một chút rồi thăm dò đáp lại.
"Thuở nhỏ thần thiếp từng gặp một dã nhân trên núi, không biết điều này có tính là chuyện kỳ lạ như Hoàng thượng nói không?"
Thành thật mà nói, năm đó ta vừa xuyên không đến, vừa mở mắt ra đã thấy mình ở trên núi, lại còn bị lạc đường, vào lúc đó ta đã gặp dã nhân kia.
Hắn bị thương, ta dùng nước bọt để khử trùng, rồi lại dùng lá cây nghiền nát để cầm máu.
Ta cũng không hiểu nhiều về dược lý, chỉ là ngẫu nhiên nhặt vài chiếc lá.
Nào ngờ, những chiếc lá đó lại có tác dụng gây mê.
Vừa đắp lên được một lúc, dã nhân đã thiếp đi.
Đúng lúc, người nhà của nguyên chủ đến tìm, ta nghĩ dã nhân vốn thuộc về núi rừng, cũng không tiện đưa về, nên một mình đi theo người nhà rời đi.
Không biết giờ dã nhân đó thế nào rồi.
Ta nghĩ đến đó thật nghiêm túc, không để ý ánh mắt hân hoan của Hoàng thượng khi nghe xong.
Hắn tiếp tục hỏi:
"Còn gì nữa không? Chẳng hạn như câu chuyện giữa ngươi và dã nhân đó, sau đó thế nào?"
Ta nghĩ nghĩ, thành thật đáp:
"Không có gì xảy ra cả, sau đó ta được người nhà tìm về, ba ngày ba đêm không ngủ được."
Hoàng thượng vội hỏi: "Vì sao vậy? Có phải lo lắng cho dã nhân đó không?"
Ta đổi tư thế nằm, thẳng thắn nói:
"Lúc đó không thấy gì, nhưng nghĩ lại, dã nhân đó xấu xí vô cùng, cả đời chưa từng thấy ai như vậy. Thần thiếp thậm chí không biết phải miêu tả dung mạo của hắn với Hoàng thượng thế nào, xấu đến độc đáo."
Ta lải nhải không ngừng, nhưng Hoàng thượng lại im bặt.
Đến khi ta quay đầu nhìn lại, sắc mặt hắn vô cùng u ám, môi mím thành một đường thẳng.
Rõ ràng là không vui rồi.
Trời ơi! Sao Hoàng thượng động một tý là nổi giận thế này, chẳng trách đoản mệnh.
Nhưng ta không dám nói ra, chỉ có thể thầm nghĩ trong bụng.
"Giả Trân Châu, có khi nào, ta chính là dã nhân đó."