Ta Gả Cho Công Tử Ta Không Thích

Chương 5



Xe ngựa lắc lư ba ngày mới đến hành cung, thùng đá Sở Tĩnh Vận chuẩn bị cho ta đã tan mất một nửa, hoa quả bên trong ăn sạch sẽ. Tiểu Trúc lúc đầu còn khuyên ta ăn ít một chút, sau khi ta cùng nàng nghiên cứu cách ép các loại hoa quả trộn lẫn với nhau, nàng ta còn hăng hái hơn ta, thậm chí còn nghĩ đến việc đông lạnh hoa quả rồi xay nhuyễn ra ăn. Thùng đá không làm được việc này, ta đề nghị nàng đến hành cung có thể thử ở kho lạnh.

 

Hành cung không giống với sự nguy nga tráng lệ của hoàng cung, đình đài, lầu các, thủy tạ đều mang đậm vẻ đẹp của Giang Nam. Ta được sắp xếp ở một tiểu viện có hồ nước mát, nhìn mặt nước trong vắt, ta lau mồ hôi trên trán, háo hức muốn thử.

 

"Vương phi, người nghỉ ngơi trước đi, lát nữa còn phải đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, buổi tối còn phải tham gia tiệc cung đình."

 

Tiểu Trúc chỉ huy hạ nhân dọn dẹp phòng, ta chỉ đành buông tay áo đang xắn lên, bực bội đáp một tiếng.

 

Thay bộ y phục tay áo bó đã mặc suốt dọc đường, chọn một bộ váy áo màu hồng sen, tùy ý dùng trâm cài tóc bằng hoa vàng tết tóc thành búi tóc đơn giản, buông lỏng những lọn tóc dài, rửa mặt trang điểm nhẹ nhàng. Đợi Tiểu Trúc bận xong, ta cũng đã sửa soạn xong, nàng ấy đã quen với cách ăn mặc tùy tiện của ta, lúc này nhìn thấy cũng không cảm thấy gì, liền dẫn ta đi thỉnh an Hoàng hậu.

 

Hành cung nằm ở ngoại ô phía bắc, mát mẻ hơn trong thành Tân An rất nhiều, bốn phía cây cối xanh tươi, nước trong gió mát, đúng là nơi khiến người ta vui vẻ.

 

Kể từ khi gả vào Hiền vương phủ, ta mới gặp Hoàng hậu hai lần, mỗi lần đều mặc triều phục vương phi, bày ra dáng vẻ đoan trang hiền thục của chính thê, cho nên khi thấy ta ăn mặc như vậy, bà hơi sững người, sau đó dịu dàng cười, vẻ mặt thân thiết từ ái, "Cẩm Thư ăn mặc như vậy trông giống như tiểu nha đầu chưa xuất giá, hoạt bát đáng yêu hơn nhiều."

 

Quả nhiên là mẫu thân của mỹ nam vương gia, nụ cười dịu dàng như vậy khiến ta cũng hơi đỏ mặt.

 

"Thỉnh an mẫu hậu."

 

"Qua đây ngồi đi."

 

Hoàng hậu tinh nghịch vẫy tay với ta, ta đến sớm nên trong phòng chưa có ai khác, thấy bà gọi, ta liền xách váy bước nhanh đến, có nha hoàn đặt ghế dựa gần Hoàng hậu, ta ngoan ngoãn ngồi xuống, chống cằm, cười ngây ngô nhìn bà.

 

A ~ Hoàng hậu thật xinh đẹp ~

 

Có lẽ ánh sao lấp lánh trong mắt ta quá chói lọi, Hoàng hậu không nhịn được xoa đầu ta, thái độ càng thêm thân thiết.

 

"Ở vương phủ thế nào?"

 

"Rất tốt, rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ."

 

"Vận nhi đối xử với con thế nào?"

 

"Cũng được, hai chúng con lúc rảnh rỗi còn tán gẫu."

 

"Vậy chuyện phòng the của hai con thế nào?"

 

"Tuyệt vời, tuyệt vời, một đêm bảy lần không trùng lặp."

 

Ta đang nói gì vậy...!!!

 

Nhìn ta quay đầu đi, tự vả miệng, Hoàng hậu bật cười, giọng điệu trêu chọc, "Tuy là tân phu thê, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe."

 

"Sẽ chú ý, sẽ chú ý ạ."

 

"Chỉ là không ngờ, Vận nhi tính tình như vậy mà cũng dũng mãnh như thế."



 

Bà bà, con sai rồi! Người đừng hiểu lầm nhi tử của người!

 

Xấu hổ c.h.ế.t mất!

 

Đúng lúc ta muốn khóc mà không có nước mắt, lại có người đến thỉnh an Hoàng hậu, ta biết ơn nhìn về phía cửa, muốn biết vị thần tiên tỷ tỷ nào đã cứu ta thoát khỏi bể khổ.

 

Người bước vào là Đức phi và cháu gái của bà ta, khác với Hoàng hậu ôn nhu hiền thục, đẹp tựa Bồ Tát, Đức phi là kiểu mỹ nhân xinh đẹp rực rỡ, môi đỏ rực, mày đậm mắt to, nhìn không hề phàm tục mà ngược lại còn toát lên vẻ quý phái bức người.

 

Cô gái bên cạnh bà ta trông có vẻ bằng tuổi ta, mặc bộ váy áo màu hồng nhạt, tóc búi trễ, điểm xuyết vài bông hoa cài đầu bằng ngọc trai đơn giản, vốn là dung mạo tuyệt trần thanh lệ, ăn mặc như vậy càng thêm phần thoát tục linh tú.

 

"Thiếp thân Trần Uyển Quân thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

 

Ánh mắt ta vốn chỉ lướt qua, bỗng nhiên quay lại, đây chính là đích nữ Trần gia khiến Sở Tĩnh Thâm và Sở Tĩnh Vận yêu mà không được sao, quả thực xứng đáng với thân phận nữ chính trong chuyện tình tay ba ngược luyến này.

 

Chỉ là...

 

"Vốn là ra ngoài tránh nóng giải khuây, không cần câu nệ."

 

Hoàng hậu lại khôi phục thái độ hòa nhã nhưng xa cách thường ngày, Đức phi và Trần Uyển Quân tạ ơn Hoàng hậu, ngồi xuống bên chiếc bàn thấp gần đó, ta nhìn chằm chằm Trần Uyển Quân, nàng dường như cảm nhận được, quay đầu nhìn lại.

 

Bốn mắt nhìn nhau.

 

Trần Uyển Quân cúi đầu, mỉm cười nhẹ với ta, ta nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười có chút ý vị.

 

Chỉ là, dung mạo và khí chất của nàng có năm, sáu phần giống ta lúc nhỏ.

 

Thú vị.

 

Ta hồi nhỏ là người giống mẫu thân nhất trong số các tỷ muội, mắt hạnh, mũi cao, môi đỏ, an tĩnh ngồi một chỗ, cúi đầu mỉm cười, đại ca nói giống như tiên nữ lạc xuống trần gian.

 

Nhưng tiên nữ đều ăn hoa uống sương mà lớn lên, ta ăn chân giò kho tàu, sườn hầm mà lớn lên, chỉ cần mở miệng là lộ ra bản chất phàm nhân.

 

Chưa kể, theo năm tháng, ngay cả dung mạo của ta cũng bắt đầu lệch lạc, mắt dần dài ra, khuôn mặt cũng có thêm góc cạnh, từ một tiểu cô nương tràn đầy linh khí trở thành bộ dạng có chút lạnh lùng như bây giờ.

 

Cũng vì vậy, bây giờ ta và Trần Uyển Quân chỉ có chút ít nét tương đồng khó nói rõ.

 

Hoàng hậu và Đức phi trò chuyện vài câu đã thấy nhàm chán, các phi tần nữ quyến khác cũng lần lượt đến thỉnh an, Trần Uyển Quân yên tĩnh ngồi một góc, cầm chén trà, trông thật bình yên tĩnh lặng. Ta thầm nghĩ nếu mình không đi lệch hướng trên con đường trưởng thành, vậy bây giờ chắc chắn cũng sẽ có bộ dạng này, bản thân thì không thấy gì, nhưng đứng ở góc độ người ngoài nhìn vào, sao lại thấy giả tạo thế nhỉ?

 

Đúng lúc ta đang cắn bánh hạt dẻ đậu đỏ đến mức sắp ngủ gật, không biết là nữ quyến nhà nào cười nói, "Thiếp thân mắt kém, không biết vị cô nương bên cạnh Hoàng hậu nương nương là tiểu thư nhà nào, thật sự rất xinh đẹp."

 

"Tương Công phu nhân vừa từ nhà mẹ đẻ về, không nhận ra cũng là chuyện thường, đây là chính thê mà Vận nhi của ta mới cưới tháng trước, tứ tiểu thư Tô gia - Tô Cẩm Thư."

 

Hoàng hậu dịu dàng đáp lời, nụ cười trên mặt mang theo chút tự hào, ta đứng dậy hành lễ.

 



"Gặp qua Tương Công phu nhân."

 

"Thì ra là Hiền vương phi! Thất lễ, thất lễ! Hiền vương phi xinh đẹp, linh tú như vậy, thật xứng đôi với Hiền vương điện hạ."

 

Lại là những lời sáo rỗng, từ khi thành thân đến giờ ta đã nghe nhiều đến mức không còn cảm giác gì, chỉ mỉm cười khách sáo vài câu, nhưng ánh mắt lướt qua Trần Uyển Quân, ngón tay nàng cầm chén trà trắng bệch, khẽ run rẩy, ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng chắc chắn đã suy nghĩ miên man rồi.

 

Xem ra Sở Tĩnh Vận và nàng cũng coi như là chàng có tình, thiếp có ý.

 

Chẳng lẽ là Thái tử tự mình đa tình, phá hoại lương duyên tốt đẹp của người ta?

 

Ta nhìn Tiểu Trúc đang hầu hạ bên cạnh, nàng ấy cảm nhận được ánh mắt của ta, nghi hoặc quay đầu lại, ta cười gượng với nàng ấy, Tiểu Trúc rõ ràng run lên, đầy mặt hoảng sợ.

 

Sợ cái gì chứ, ta cũng không ăn thịt người.

 

Thật là oan ức.

 

Đám đại tiểu thư, tiểu tức phụ này tán gẫu một lúc thì giải tán, dù sao mọi người cũng ngồi xe ngựa mấy ngày nay, bây giờ đều hơi mệt, tối nay còn phải tham gia tiệc cung đình, bây giờ chắc chắn muốn về nghỉ ngơi.

 

Rời khỏi viện của Hoàng hậu, ta liền muốn nhanh chóng kéo Tiểu Trúc về để bàn tán, chưa đi được hai bước đã bị người phía sau gọi lại, quay đầu lại thấy Đức phi dẫn Trần Uyển Quân đang đi về phía ta.

 

Đức phi nheo mắt, đánh giá ta từ trên xuống dưới với vẻ mặt khinh thường.

 

"Hiền vương phi sinh ra tuy có dung mạo, đúng là có chút thần thái, nhưng so với người thật thì chỉ là Đông Thi hiệu tần, không ra gì."

 

Ta nghĩ một chút, hình như lần trước dự tiệc, bà ta không đến, nói là thân thể không khỏe gì đó.

 

"Đức phi quen mẫu thân ta sao?"

 

Ta còn lười dùng kính ngữ, bà ta bị ta hỏi mà ngẩn người.

 

"Nhưng ta thấy ta giống mẫu thân ta là chuyện đương nhiên, Đức phi dùng thành ngữ này sai rồi, nào có ai nói nữ nhi giống thân mẫu là Đông Thi hiệu tần chứ."

 

"Ngươi!"

 

"Đức phi có thời gian rảnh rỗi đến kiếm chuyện với ta, chi bằng về nhà đọc thêm mấy quyển sách, ta gả cho Hiền vương chứ không phải nhi tử của ngươi - An vương, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không chê ta, ngươi là cái thá gì?"

 

Ta cười khẩy một tiếng, cảm thấy thật vô vị, kéo Tiểu Trúc xoay người rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn Trần Uyển Quân, nàng ta đang đỡ cánh tay Đức phi, vuốt n.g.ự.c giúp bà ta.

 

Không vướng bụi trần? Đừng đùa nữa, cũng không phải ăn hoa uống sương mà lớn lên, chẳng qua cũng chỉ là phàm nhân.

 

Ta hơi không muốn tác hợp Sở Tĩnh Vận và Trần Uyển Quân nữa rồi.

 

Ấn tượng đầu tiên quá tệ.

 

Hơn nữa ta thấy Hoàng hậu hình như cũng không thích nàng ta lắm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.