Ta Gả Cho Công Tử Ta Không Thích

Chương 17



Ta tỉnh lại là do dục vọng cuồng loạn trong cơ thể, nhìn căn phòng xa lạ và Sở Tĩnh Thâm nằm bên cạnh, ta liền biết, chiêu trò dùng để đối phó với Sở Tĩnh Vận đã được dùng lại trên người ta.

 

Ồ, vẫn có chút khác biệt.

 

Tay chân ta bủn rủn, rõ ràng là bị trúng thêm một loại nhuyễn cốt tán nào đó.

 

Cũng khá lắm, còn biết rút kinh nghiệm từ thất bại!

 

Hơi thở của Sở Tĩnh Thâm đột nhiên trở nên nặng nề, hắn xoa trán, cũng tỉnh lại, hai má ửng đỏ, trông cũng không khá hơn là bao. Thấy ta, hắn hơi sững sờ, "Sao muội lại ở trong phòng ta?"

 

"Đương nhiên là bị người ta ám toán."

 

"Ám toán...? Ám toán gì?" Ánh mắt Sở Tĩnh Thâm mất đi tiêu cự, hắn vô thức kéo cổ áo, "Sao lại... nóng thế này..."

 

Ta nhìn thấy lư hương gần đó đang bốc khói, loạng choạng bò dậy, cầm ấm trà trên bàn định dập lửa, nhưng dục hỏa thiêu đốt trong cơ thể khiến ta biết làm vậy cũng vô ích. Cửa sổ đúng như dự đoán đã bị khóa, ta lại không có sức để phá cửa. Quay đầu định gọi Sở Tĩnh Thâm giúp đỡ, lại thấy hắn nhìn ta chằm chằm, bước tới, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. Ta nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn tránh đi, nhưng đã chậm một bước, bị hắn đè xuống dưới. Dùng cánh tay chống đỡ n.g.ự.c Sở Tĩnh Thâm, mặc cho ta gọi thế nào, hắn cũng không phản ứng, cứ một mực muốn áp sát lại gần.

 

Tên xui xẻo này, ngươi trúng chiêu cũng nhanh quá đấy!

 

Bàn tay nóng bỏng luồn vào trong váy, chạm vào chân ta, đầu óc choáng váng, dược tính cuộn trào như muốn nuốt chửng lý trí. Ánh mắt ta tối sầm lại, cắn mạnh vào đầu lưỡi, mượn cơn đau để lấy lại chút tỉnh táo, dồn hết sức đẩy hắn ra, sau đó rút cây trâm cài tóc đ.â.m mạnh vào người mình.

 

Khi cửa phòng bị người ta phá từ bên ngoài, trong phòng đã tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc. Cho dù là vẻ mặt u ám của Hoàng đế, hay sự lo lắng của Hoàng hậu, ngay cả nụ cười đắc ý của Đức phi cũng cứng đờ lại trên khóe miệng. Bọn họ đến để bắt gian, chứ không phải để xem hiện trường g.i.ế.t người.

 

Sở Tĩnh Thâm bị ta trói lại, ném dưới đất, vì dược tính nên hắn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vô thức rên rỉ. Không cần nhìn, ta cũng biết sắc mặt mình bây giờ chắc chắn khó coi đến đáng sợ, m.á.u tươi theo vết thương trên cổ và cánh tay chảy ra, thấm đẫm y phục. Ta ăn mặc chỉnh tề, nằm sấp trên bàn thấp, tay cầm lư hương.

 

"Không ai... nói cho các ngươi biết sao... dùng cùng một chiêu trò hai lần... là vô dụng..."

 

Trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy Sở Tĩnh Vận hốt hoảng lao về phía ta.

 

Một ngày ngất hai lần, cũng coi như đáng giá.

 

Đáng giá nhất là, ta vừa ngất đi, đã bỏ lỡ tất cả những màn hay!

 

Mười năm!

 

Kẻ chủ mưu mà ta khổ sở truy tìm suốt mười năm, đã bị bọn họ giải quyết trong lúc ta hôn mê!

 

Tức đến đau cả phổi.



 

Vụ ám sát mười năm trước không phải nhằm vào Hoàng đế, mà là nhằm vào Thái tử. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều quan tâm đến biên cương, Tứ hoàng tử từ nhỏ đã thích bói toán, người cản đường An vương chỉ có Thái tử Sở Tĩnh Thâm và Hiền vương Sở Tĩnh Vận.

 

Đức phi cấu kết với nhà mẹ đẻ, vốn định trừ khử Sở Tĩnh Thâm trước, nhưng không ngờ bị mẫu thân ta phá hỏng kế hoạch, vì vậy, bọn họ lại bày mưu tính kế, sắp xếp Trần Uyển Quân ly gián tình cảm của hai huynh đệ.

 

Đầu tiên là tiếp cận Sở Tĩnh Thâm trong trò chơi đố đèn, giúp hắn giành được đèn cá vàng, sau đó giả vờ lạc đường, "vô tình" gặp được Sở Tĩnh Vận. Đức phi dùng vị trí trắc phi mua chuộc Lan Tâm, biết được Sở Tĩnh Vận thích một cô nương giỏi đàn, có khí chất tiên nữ, còn lấy trộm được bức tranh của nàng ấy, Trần Uyển Quân cố ý bắt chước, quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Sở Tĩnh Vận trong hội đèn lồng.

 

Đức phi tự cho rằng kế ly gián của mình vô cùng hiệu quả.

 

Nguyên nhân khiến bà ta có ảo tưởng này, phần lớn là do sự tự tin khó hiểu của Trần Uyển Quân. Không biết vì sao lại khiến nàng ta cho rằng hai huynh đệ nhà họ Sở đều đã yêu nàng ta sâu đậm, Trần Uyển Quân vừa thả thính Sở Tĩnh Thâm, vừa trêu chọc Sở Tĩnh Vận, thậm chí còn đau đầu không biết nên chọn ai.

 

Đối với điều này, ta không còn gì để nói.

 

Theo thời gian, hôn sự của Thái tử và Tào Trân Trân cũng được đưa lên bàn bạc, tên nhóc này không phụ sự kỳ vọng, dưới sự xúi giục của Trần Uyển Quân, lớn tiếng tuyên bố: Hiền vương không cưới vợ, ta cũng không cưới! Người không biết còn tưởng hắn thầm mến đệ đệ của mình. Đức phi đắc ý vô cùng, cho rằng lần này hai huynh đệ nhất định sẽ trở mặt, thậm chí còn khiến Hoàng đế chán ghét, nhưng Sở Tĩnh Vận lại không hề ồn ào như bà ta dự đoán, ngược lại còn rất phối hợp cưới ta, sau khi cưới, lại còn có tin đồn chúng ta vô cùng ân ái.

 

Đức phi lúc này có chút ngồi không yên, vội vàng nhân lúc Hoàng đế chuyển đến hành cung, mang theo Trần Uyển Quân đến đối đầu với ta. Sau khi nhìn thấy ta, bà ta lại đắc ý, bà ta cho rằng Sở Tĩnh Vận chọn ta là vì ta có nét giống Trần Uyển Quân, Hiền vương coi ta là thế thân. Nhưng thực ra, người cố ý bắt chước là Trần Uyển Quân, nàng ta mới là thế thân của ta.

 

Không đúng, Trần gia đại tiểu thư thậm chí còn không phải thế thân, vì Sở Tĩnh Vận chưa từng thích nàng ta, đối với nàng ta luôn giữ lễ, nhiều nhất chỉ coi như nửa người muội muội.

 

Mà lại là loại muội muội không thân thiết.

 

Màn kịch bắt kẻ phản tặc trong ngày thu săn diễn ra vô cùng náo nhiệt, nhưng ta chỉ có thể tự mình tưởng tượng dựa trên lời kể sinh động của Tiểu Trúc, bỏ lỡ cơ hội tự tay tiêu diệt kẻ thù khiến ta có cảm giác hụt hẫng, không chân thật.

 

Mười năm bày mưu tính kế, kết thúc chỉ trong chớp mắt, mọi chuyện diễn ra quá chóng vánh.

 

Cúc Thục bị đày đến nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu làm nha hoàn, Lan Tâm bị phế võ công, giao cho Chu Cẩn xử lý, nhà mẹ đẻ của Đức phi, Trần gia, người bị c.h.é.m đầu thì c.h.é.m đầu, người bị lưu đày thì lưu đày, người bị sung làm nô lệ thì sung làm nô lệ, tóm lại là xử lý sạch sẽ gọn gàng.

 

Ngoại trừ Sở Tĩnh Vận, từ khi tỉnh lại đến giờ, đã ba ngày rồi ta vẫn chưa gặp hắn.

 

Ngày thứ tư, Sở Tĩnh Thâm xông vào, ta mất m.á.u quá nhiều, tinh thần vẫn chưa hồi phục, chỉ có thể dựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn hùng hổ xông vào, thấy ta từ từ mở mắt, bỗng nhiên mất hết khí thế.

 

"Muội... muội không sao chứ?"

 

"Chỉ là sắc mặt hơi khó coi, thực ra không có gì đáng ngại."

 

Ta cũng không muốn dọa hắn, bình tĩnh nói thật, Sở Tĩnh Thâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lúng túng nói, "Hôm đó cảm ơn muội, vì ta mà muội phải dùng cách trích m.á.u giải độc, ta thật sự không ngờ Trần Uyển Quân lại lừa ta, nàng ta rõ ràng trông giống như tiên nữ... tiên nữ sao lại..."

 



Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn ta chằm chằm, hít sâu một hơi, rồi lớn tiếng nói, "Tô Cẩm Thư, muội là người tốt! Sau này muội chính là huynh đệ sinh tử của ta!"

 

Đây là tên ngốc nào vậy? Hoàng thượng, giao quốc gia cho tên ngốc này, thật sự không sao chứ?

 

"Ồ, được."

 

Ta thật sự không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết ngây người gật đầu.

 

"Vì chúng ta là huynh đệ, ta cũng không vòng vo nữa, Tô Cẩm Thư, muội có thích lão Ngũ không?"

 

Nhanh như vậy đã chấp nhận tình huynh đệ này rồi sao?!

 

"Thích."

 

"Vậy sao muội không hỏi hắn đã đi đâu?"

 

"Hỏi làm gì? Nghe các ngươi bịa chuyện để dỗ ta sao?"

 

Thái độ quá bình tĩnh của ta khiến Sở Tĩnh Thâm vừa kinh ngạc vừa lúng túng.

 

"Không phải... chúng ta không bịa chuyện, lão Ngũ hắn thật sự có việc phải xử lý..."

 

"Ừ ừ."

 

"Lúc muội hôn mê, hắn vẫn luôn ở bên cạnh muội, chỉ là chuyện quá khẩn cấp..."

 

"Ừ ừ."

 

"Qua vài ngày nữa đệ ấy sẽ trở lại, muội đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi cho tốt."

 

"Ừ ừ."

 

"... Đừng cười nữa."

 

Dưới ánh mắt dịu dàng của ta, Sở Tĩnh Thâm hoàn toàn bại trận.

 

Thái tử điện hạ, huynh đây là tự mình dâng đầu đến tận cửa, đúng là đồng đội như heo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.