“Những thứ này đều cho tôi cả sao?” Minh Khinh Khinh không kìm được lòng, bước tới đưa tay chạm vào những món châu báu trong rương.
Chỉ cần một chiếc rương cũng đã đủ khiến người khác choáng váng rồi, huống hồ là bốn năm chục chiếc rương như vậy.
“Đương nhiên.” Hạm trưởng liền đáp.
Hạm trưởng chỉ sợ Minh Khinh Khinh sẽ không cần.
Xét cho cùng thì vị giống cái Trái đất này thoạt nhìn cũng rất giàu có, biết đâu đối với những thứ châu báu thế tục này căn bản không để vào mắt thì sao.
Nhưng đây là nhiệm vụ mà quốc vương bệ hạ đã giao phó. Trước đây ông ấy đã không giúp được vương tử điện hạ ngăn chặn Achilles chi hoàn phát sáng, bây giờ nhiệm vụ mới cũng làm không xong, sau này trở về không biết phải đối mặt với gia tộc Claflin vĩ đại thế nào đây.
Còn nữa, lỡ như vị giống cái Trái đất này thực sự sẽ trở thành vương tử phi điện hạ, vậy thì những lần mà ông ấy và Tinh Ba đã xúc phạm cô trước đây, nếu không tìm cơ hội thích hợp để cầu xin cô tha thứ, chắc chắn sẽ tiêu đời nhà ma! Tương lai còn gì là con đường làm quan nữa?
Hạm trưởng càng nghĩ càng thấy bản thân như sắp lâm vào cảnh đầu rơi máu đổ, vội vàng thuyết phục cô: “Đây chỉ là một món quà nho nhỏ của Claflin dâng lên ngài, nhằm cảm ơn ngài đã từng giúp đỡ vương tử điện hạ. Ngài không cần phải lo lắng, cũng tuyệt đối đừng từ chối, bằng không chúng tôi ——”
Còn chưa dứt câu, ông ấy đã nghe thấy Minh Khinh Khinh hưng phấn nói: “Nếu đã như vậy, tôi cũng đành phải nhận thôi.”
Hạm trưởng: “....”
Lo lắng hơi bị dư thừa rồi.
Minh Khinh Khinh thiết nghĩ, nếu Claflin có thể tùy tiện xuất ra nhiều đồ vật quý hiếm như vậy, chứng tỏ những thứ hiếm có khó tìm ở trên Trái đất có thể thấy ở bất cứ đâu trên Claflin. Tiểu Phó cũng từng kể với cô rằng, ở Claflin vàng không phải là thứ kim loại quý hiếm gì. Nếu đã như vậy thì cô nhận cũng không có vấn đề gì to tát.
Tài sản trong nháy mắt biến hóa gấp mười lần, đổi lại là ai mà chẳng cười đến tít cả mắt.
“Nhưng những chiếc rương này cũng không thể đặt ở đây mãi được.” Minh Khinh Khinh nói.
Hạm trưởng liền đáp: “Vương tử phi điện hạ đừng lo lắng. Chúng tôi đã mở một tài khoản ẩn danh ở ngân hàng Zurich cho ngài, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể rút tiền bằng một cuộc gọi quốc tế.”
Dịch vụ VIP của ngân hàng Zurich chỉ nhận chìa khóa chứ không nhận người, chuyên phục vụ cho một số gia tộc thần bí cổ xưa.
Nhóm người này đều là những người không hộ khẩu đến từ Claflin. Đối với ba chuyên gia công nghệ thuộc bộ phận kỹ thuật mà nói, việc tạo ra một thân phận mới chỉ là chuyện trong nháy mắt, chứ đừng nói là mở một hòm lưu trữ ẩn danh trong ngân hàng.
Minh Khinh Khinh búng tay nói: “Tôi cũng nghĩ là nên như vậy.”
Mọi người: “.....” Vương tử phi điện hạ quả nhiên là vương tử phi điện hạ, nhắc đến chuyện tiền bạc mà không hề có chút ngại ngùng nào.
Tiểu Chu trợn mắt há mồm đi theo sau lưng Minh Khinh Khinh, dáng vẻ như chưa từng trải sự đời đưa tay chọc vào một chiếc rương, thử xem chiếc rương có bao nhiêu sâu, nhưng sau khi chọc vào anh ấy liền lảo đảo chực ngã, thiếu chút nữa không rút tay ra ngoài được.
Sau lưng anh ấy, một người mặc quân phục màu xanh lục lập tức khom người, lon ton chạy tới cung kính giúp anh ấy rút tay ra, còn thốt ra một tràng ngôn ngữ ngoài hành tinh mà anh ấy nghe không thể hiểu nổi.
“Đều cho em hết ư? Tiền ở đâu ra mà lắm thế? Tán tỉnh một người mà chơi lớn vậy luôn sao?” Tiểu Chu thấp giọng nói với Minh Khinh Khinh, tiện tay nhặt một thỏi vàng ở trên cùng lên cắn một cái, suýt chút nữa mẻ cả răng: “Mẹ ơi, hình như là vàng thật bạc thật đấy.”
Minh Khinh Khinh giựt lấy thỏi vàng trong tay anh ấy, ném lại vào trong rương, ho khan thấp giọng nói: “Bình tĩnh chút nào, đừng để người ta nghĩ rằng chúng ta chưa nhìn thấy sự đời thế chứ. Lúc quay phim cổ trang, đâu phải chúng ta chưa từng nhìn thấy mười mấy chiếc rương đựng đĩnh vàng gì đó đâu.”
Đồng tử của Tiểu Chu như chấn động: “Nhưng đó là đồ giả mà. Tất cả đều là đạo cụ giả mà đoàn phim đã mua từ gian hàng Nghĩa Ô với giá 8 nhân dân tệ một cân, nhưng những thứ này là thật đấy!”
“Nhà Phó tiên sinh rốt cuộc làm nghề gì vậy? Nói cậu ấy có tiền anh còn tin, nhưng ở đây có rất nhiều đồ vật hoàn toàn không thể định giá được.” Tiểu Chu nhìn chằm chằm miếng ngọc thạch đỏ tươi như máu và khối đá dạ minh châu to cỡ một nắm tay, vô cùng hoài nghi về thị lực của mình.
“Ngay cả giới chơi đồ cổ cũng chưa chắc đã nhìn thấy được những vật phẩm quý hiếm này nữa đấy. Chẳng lẽ là tập đoàn xã hội đen Hong Kong? Con riêng lưu lạc bên ngoài của hoàng gia Anh?”
“Không phải anh đã nghe thấy rồi sao?” Minh Khinh Khinh thấp giọng trả lời anh ấy: “Họ kêu anh ấy là vương tử điện hạ.”
“Anh có nghe, nhưng tra trên Baidu thì không thấy quốc gia nào có hoàng tử tên là Phó Tuyết Thâm cả.” Tiểu Chu cũng cúi đầu thì thầm.
Minh Khinh Khinh đáp: “Bởi vì anh ấy là hoàng tử ngoài hành tinh mà.”
Tiểu Chu còn tưởng là cô đang nói giỡn với mình, nhịn không được bật cười thành tiếng: “Haha, giống tộc người Hobbit ấy hả? Em nhìn người tai to mặt lớn có bộ râu quai nón kia đi, thoạt nhìn cũng có chút giống chứ ha.”
Minh Khinh Khinh quay đầu nhìn anh ấy.
Tiểu Chu mở to hai mắt nhìn lại Minh Khinh Khinh.
Một chốc sau, Tiểu Chu kinh hãi đến mức đồng tử lại lần nữa kịch liệt chấn động: “....Gì?”
Minh Khinh Khinh quay đầu sang: “Em trêu anh đấy, trên đời này làm gì tồn tại người ngoài hành tinh chứ, anh nói có đúng không?”
Tiểu Chu: “....” mẹ nó chớ, thiếu chút nữa là tin rồi.
Minh Khinh Khinh và Tiểu Chu nói chuyện với nhau rất khẽ, nhưng đối với đám người Claflin có thính lực vượt xa người bình thường này mà nói, hai người chẳng khác gì là đang to tiếng nói chuyện bên lỗ tai bọn họ.
Bị Tiểu Chu gọi là ‘tai to mặt lớn’, nhất thời hạm trưởng vẫn chưa nhận ra là đang nói mình, còn vui sướng đưa mắt nhìn quanh xem thuộc hạ nào vừa bị vương tử phi điện hạ và tay sai của cô ghét bỏ.
Kết quả sau một vòng nhìn quanh, ông ấy chợt phát hiện tầm mắt của mọi người đều đang đổ dồn về mình.
Ông ấy: “....”
Hạm trưởng bất mãn nói với Tiểu Chu: “Này tay sai của vương tử phi điện hạ, đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lại đây giúp thu dọn đồ đạc?”
Tiểu Chu chỉ vào mũi mình: “Ông đang kêu tôi ư?”
“Chứ không thì ai?” Hạm trưởng chống nạnh.
Tiểu Chu: “Người Trung Quốc chúng tôi tự do bình đằng, không có cái gọi là đầy tớ tay sai gì ở đây cả.”
Hạm trưởng cười khẩy một tiếng: “Chúng tôi là người của xứ khác, thích kêu thế nào thì kêu thế đó, chẳng lẽ các người có điều luật bắt buộc người xứ khác phải nhập gia tùy tục hay gì?”
Đám người Claflin cúi đầu nhìn mặt đất, nháo nhào khen ngợi hạm trưởng, quả không hổ danh là hạm trưởng của Jormungandr! Nhất định không để người ngoài hành tinh ở trước mặt người Trái đất bị lép vế được!
Hạm trưởng: “Sao? Sao không nói gì? Đầy tớ của vương tử phi điện hạ?”
Tiểu Chu nhìn Minh Khinh Khinh lên án.
Minh Khinh Khinh nhìn về phía hạm trưởng.
Còn chưa đợi Minh Khinh Khinh mở miệng, hạm trưởng đã tự động cởi áo giáp đầu hàng, lập tức đổi giọng: “Thực xin lỗi, vương tử phi điện hạ, cậu ta là trợ lý của ngài, không phải là đầy tớ gì cả, sau này thần sẽ không gọi như vậy nữa.”
Đám người Claflin: “.....” Giận thật sự. Chẳng lẽ sau khi Trái đất trở thành nhà mẹ đẻ của vương tử phi, người Claflin bọn họ vĩnh viễn phải cúi đầu trước con người Trái đất sao?
*
Vất vả đuổi nhóm người Claflin và hạm trưởng ra về xong, Minh Khinh Khinh còn phải tất tả chạy tới đoàn làm phim để quay phim.
Trên đường lái xe đến đó, Tiểu Chu mang một bụng nhiều chuyện, hận không thể hỏi cho rõ ràng Minh Khinh Khinh và Phó Tuyết Thâm đã gặp nhau như thế nào.
Minh Khinh Khinh tất nhiên chỉ trả lời cho có lệ, chuyện gì cho qua được cô liền cho qua. Trong lòng cô cũng nghĩ thầm, thực ra anh đã gặp Tiểu Phó từ lâu rồi, chẳng qua là cái lần đến Bắc Kinh đó anh ấy vẫn còn là một quả trứng mà thôi.
Tiểu Chu làm trợ lý cho Minh Khinh Khinh đã nhiều năm, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cho nên không cần Minh Khinh Khinh dặn dò, sau khi tới đoàn phim anh ấy liền ngậm chặt miệng.
Người trong đoàn phim đều cảm thấy hôm nay tâm tình của Minh Khinh Khinh rất tốt. Lúc chuyên viên trang điểm đến trang điểm cho cô, cô thường xuyên thẫn thờ nhìn vào gương, cười ngốc nghếch.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô vượt qua ba lần NG. Mỗi lần diễn với Bùi Hồng Trác, cô có vẻ hơi khó để nhập vai.
“Sao thế, đang yêu à?” Bùi Hồng Trác tháo vải băng dính máu trên tay, ném miếng vải đạo cụ cho trợ lý, sau đó bước đến bên cạnh Minh Khinh Khinh, giả vờ vô ý hỏi.
Từ lần nằm viện ở Bắc Kinh trở về, Bùi Hồng Trác có vài lần hẹn cô nhưng không có kết quả, thế là cả hai ngầm ăn ý rút lui về khoảng cách tiền bối và hậu bối như ban đầu.
Minh Khinh Khinh đúng lúc đang uống nước, thiếu chút nữa phun hết cả ra ngoài.
Bùi Hồng Trác lật đật rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô.
Minh Khinh Khinh cúi đầu, vội vàng lau sạch vệt nước trên trang phục diễn.
Bùi Hồng Trác vốn tưởng Minh Khinh Khinh sẽ phủ nhận, vì thật sự là anh ấy không nghĩ ra được, người có thể khiến Minh Khinh Khinh phải lòng là kiểu người như thế nào. Nhưng không ngờ Minh Khinh Khinh lại ngẩng đầu lên, có chút ngại ngùng hỏi: “Rõ ràng như vậy sao?”
Bùi Hồng Trác: “.....”
Chẳng mấy chốc, chuyên viên trang điểm lại gọi Minh Khinh Khinh đi dặm phấn, Bùi Hồng Trác ngồi lại dưới tán ô, đeo kính râm lên, che đi biểu cảm của bản thân.
Thực sự mà nói thì trong lòng anh ấy cũng có chút buồn bực. Cứ mỗi lần anh ấy thử kéo gần mối quan hệ với Minh Khinh Khinh, y như rằng sẽ gặp rắc rối chồng chất. Chẳng hạn như trận mưa đá đêm hôm đó; gặp phải bóng ma trong biệt thự; rồi sau buổi lễ trao giải, chẳng hiểu thế nào tấm biển quảng cáo lại rơi xuống, rớt trúng vào người anh ấy làm gãy xương. Thế cho nên, anh ấy quả thực không có cách nào lại gần Minh Khinh Khinh thêm một bước.
Đêm qua Minh Khinh Khinh đã phá vỡ khoảng cách, cưỡng hôn Phó Tuyết Thâm, khoảnh khắc đó cô hoàn toàn không được tỉnh táo. Tất nhiên là hiện tại cô không hề hối hận, thậm chí còn cảm kích vì tối qua adrenalin đã khiến cho đầu óc cô có chút mơ màng.
Bằng không nếu chỉ dựa vào lý trí của cô, cô thực sự không biết phải kỳ kèo đến tận bao giờ.
Hiện tại đã một đêm trôi qua, cô lại một lần nữa hồi tưởng về những gì đã xảy ra tối qua. Dưới ánh đèn mờ ảo, mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm. Nhớ lại xúc giác lạnh lẽo khi hai cánh môi chạm nhau, cô lại không khỏi mặt đỏ tai hồng, chỉ muốn chui tọt vào chiếc chăn bông lăn qua lộn lại trên giường.
Nhưng bây giờ đang ở trong đoàn phim, xung quanh có rất nhiều người, cho nên cô chỉ có thể vừa duy trì dáng vẻ quý phái lạnh lùng, mặt không biểu cảm, vừa ra sức dùng tay quạt vào mặt: “Sao lại nóng thế nhỉ?”
“Vậy mà vẫn còn nóng sao?” Nhân viên đoàn phim vội vàng chạy đi tìm remote của điều hòa: “Nhiệt độ điều hòa đã được chỉnh đến mười chín độ, chị có cần chúng tôi mang quạt tới nữa không?”
“Thôi khỏi thôi khỏi.” Minh Khinh Khinh thấy nhân viên đoàn phim sắp làm to chuyện, vội vàng ngăn lại.
Bây giờ trong lòng cô không thể bình tĩnh được, có đem quạt tới cũng không có tác dụng.
Tiểu Phó biến mất từ đêm qua đến giờ vẫn chưa thấy trở lại.
Minh Khinh Khinh thỉnh thoảng nhịn không được lại liếc mắt nhìn điện thoại—— làm gì có ai như vậy chứ? Người ngoài hành tinh này tự ấm ức xác nhận ‘Bây giờ anh có phải là người của em chưa”, kết quả xác nhận xong lại biến mất không thấy bóng dáng đâu. Nhưng nghĩ đến ba chữ ‘kỳ phát sốt’, Minh Khinh Khinh lại không khỏi đỏ mặt, mắt nhắm nghiền lại.
Hiện tại mối quan hệ của hai người đã chính thức được xác nhận chưa nhỉ? Cô có thể khiến anh phát sốt, như vậy thì bất kể cô có phải là người định mệnh của anh hay không, vấn đề kỳ mẫn cảm của anh cũng đã được giải quyết.
Vậy tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Yêu đương ư?
Nhưng Minh Khinh Khinh chưa từng có mảnh tình vắt vai, phải làm thế nào đây? Hẹn hò sao?
Minh Khinh Khinh đầu óc rối bời. Mặc dù cô đã đóng khá nhiều phim thần tượng, nhưng khi đến lượt mình thì tim vẫn đập rất nhanh, tư duy cũng chậm chạp.
Bây giờ cô có nên chủ động gửi tin nhắn Wechat cho người hành tinh không nhỉ?
Nhưng tối qua cô đã chủ động hôn anh rồi, bây giờ lại chủ động liên lạc nữa, liệu có mất giá quá không?
Tình hình bây giờ đã khác hoàn toàn với việc nuôi thú cưng như trước đây. Minh Khinh Khinh chuyện khác có thể không rõ lắm, nhưng ‘trong tình yêu cần phải đưa đẩy và duy trì cảm giác mới mẻ’ thì cô lại vô cùng rõ.
Nhưng bất kể thế nào, chờ Phó Tuyết Thâm xuất hiện trở lại, cô phải khiển trách cái tật xấu cứ hở một chút lại biến mất của anh mới được.
Vừa nghĩ tới đây, di động của Minh Khinh Khinh bỗng nhiên rung lên.
Cô móc di động ra.
Là Phó Tuyết Thâm gửi tin nhắn Wechat.
“Khinh mấy giờ thì xong việc? (*/ꙍ*)”
Tưởng tượng đến cảnh Phó Tuyết Thâm vụng về bấm điện thoại tìm biểu tượng cảm xúc (không hề có), Minh Khinh Khinh nháy mắt lại ném hết những lời khiển trách vừa mới chuẩn bị xong ra sau đầu.
“Tối qua anh, chuyện đó... không sao chứ? Hôm nay chắc phải tám giờ tối em mới xong việc.” Minh Khinh Khinh cầm điện thoại, trên môi không khỏi lộ ra một nụ cười.
Dường như không cần xem xét đến vấn đề dè dặt hay chủ động nữa, trước mắt đã gấp đến độ hồi âm lại tin nhắn ngay.
Bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, cô ngẩng đầu lên thì thấy chuyên viên trang điểm đang tròn mắt nhìn mình. Cô lập tức giơ tay lên nhéo nhéo cằm mình, làm bộ như nụ cười vừa rồi chỉ là đang cử động quai hàm.
Tiểu Phó từ đỉnh núi Himalaya trở về, cơn sốt cuối cùng cũng qua đi. Anh đứng trước cửa nhà Minh Khinh Khinh, rủ bỏ lớp tuyết trên người như một con chó khổng lồ đang giũ lông, nhìn thấy chữ ‘chuyện đó’, mặt anh tức khắc lại đỏ lên.
“Không, không sao.” Tiểu Phó hận không thể ngay lập tức đến hành tinh George lấy một cốc nước xóa ký ức, để cho Minh Khinh Khinh quên hết chuyện xảy ra tối qua.
“Vậy đợi đến tám giờ em kết thúc công việc, anh có thể đến đón em được không?” Vương tử điện hạ cẩn thận gõ chữ rồi gửi đi.
Minh Khinh Khinh cười hồi âm lại: “Người ngoài hành tinh, khá đấy, biết đến đón người khác nữa.”
Đám người hạm trưởng nhìn thấy vương tử điện hạ giống như vừa nhận được lời khen, đứng trước cửa biệt thự đối diện đỏ mặt gãi gãi lỗ tai.
Phó Tuyết Thâm kìm nén sự đắc ý, trả lời: “Đây là điều cơ bản nhất mà.”
Minh Khinh Khinh liếc nhìn chiếc xe của Tiểu Trình đang đậu bên ngoài cửa sổ phòng nghĩ ngơi: “Nhưng không cần đâu. Ở đây em có xe, buổi tối Tiểu Trình sẽ đưa em về.”
Tám giờ tối là khoảng thời gian rất bất tiện, Tiểu Phó tới đón cô nên không thể ăn cơm tối trước, mà hai người cùng nhau về nhà rồi ăn cơm thì đã đến mười giờ.
Đầu ngón tay của Phó Tuyết Thâm thoáng khựng lại trên màn hình điện thoại.
Anh cố gắng kìm nén ý định muốn dịch chuyển đến bên cạnh Minh Khinh Khinh ngay lập tức.
Mặc dù tối qua Minh Khinh Khinh đã cho anh một lời hứa hẹn, nhưng trong lòng anh vẫn cất giấu vài phần thấp thỏm lo âu, sợ rằng qua một đêm, Minh Khinh Khinh sẽ quên mất chuyện hôm qua, hoặc lại nuốt lời giống như trước đây.
Hoặc có thể, tối qua chỉ là một giấc mộng của riêng anh mà thôi.
Anh cứ cảm thấy không có cảm giác chân thật... liệu Minh Khinh Khinh có thực sự thích anh không?
Minh Khinh Khinh thấy đối phương dừng lại khoảng tầm hai phút, như thể Tiểu Phó đang suy nghĩ điều gì đó. Chẳng lẽ anh lại cho rằng cô bội tình bạc nghĩa?
Cô lập tức thu hồi câu nói vừa rồi, nhắn lại cho anh một câu khác: “Vậy anh tới đón em đi. Bạn trai để không đó làm gì chứ.”
Bạn trai?!
Phó Tuyết Thâm được sủng ái mà đâm ra lo sợ, trái tim trong nháy mắt lại đập điên cuồng.
Đám người hạm trưởng thấy vương tử điện hạ cứ đứng trước cửa biệt thự đối diện chần chừ chưa bước vào, sắc mặt hết đỏ rồi lại trắng, hiện tại lại xấu hổ đến mặt đỏ tía tai.
“Vậy anh đợi em ở trong xe, không gặp không về.” Phó Tuyết Thâm chỉ sợ Minh Khinh Khinh lại rút lời, nhanh chóng gửi tin nhắn lại.
Sau đó anh nắm chặt di động, ngước mắt nhìn mặt trời, hiện tại chỉ mới ba giờ chiều, anh lập tức dịch chuyển đến đoàn phim, định ngồi ở đó chờ sẵn.
Minh Khinh Khinh hỏi: “Người ngoài hành tinh cảm thấy thế nào rồi?”
Ý Minh Khinh Khinh muốn hỏi là tình trạng thân thể của anh thế nào rồi.
Kết quả, Tiểu Phó lại hồi âm: “Người ngoài hành tinh cảm thấy rất hưng phấn!!”