Ta Dùng Vật Lí Hàng Yêu Trừ Ma

Chương 8



Trong phòng hoàn toàn lâm vào yên tĩnh. Màn cửa đông đưa sàn sạt. Một đạo thân ảnh từ xó xỉnh bên trong nhảy lên nhưng chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.

Trần tiên sinh thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là mèo".

Lời còn chưa dứt chỉ thấy lão đạo râu bạc trong miệng phát ra âm thanh thê lương, khuôn mặt vặn vẹo hiện lên vẻ sợ hãi, hoàn toàn không có bộ dáng ổn trọng nãy giờ.

Lão ôm ngực, sắc mặt trắng bệch giống như không thở nổi.

Trần tiên sinh lo lắng hỏi: "Đạo trưởng ngài làm sao thế?"

Lão đạo râu bạc há miệng lớn nhưng không thể nói ra được lời nào. Trận âm phong vừa rồi thổi qua cặp mắt của lão. Lão không ngừng dụi dụi mắt, vừa thả tay xuống liền nhìn thấy một cái đầu người.

Kế đó, cái đầu với mặt mũi tràn đầy máu tươi, óc giống như tàu hủ rơi trên đất lộ ra một nụ cười thân thiết với lão.

Chỉ là với dáng vẻ này của nó thì cười kiểu gì cũng không nhìn ra được sự thân thiện ngược lại trông vô cùng khủng bố.

Lão đạo râu bạc ngày bình thường dựa vào bộ dáng tiên phong đạo cốt giả danh lừa bịp nhưng lão lại không phải là kẻ mê tính. Xưa nay không tin tưởng có quỷ thần nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy thì hoa ngôn xảo ngữ bình thường đều không nhả ra được, chỉ có thể phát ra những tiếng a a, nếp nhăn trên mặt co lại thành đoàn.

Con quỷ nửa đầu sờ cái đầu còn nguyên một nửa của mình nhìn lão đạo râu bạc nói:

"Xin lỗi nha đạo trưởng, ta nhảy lầu chết có chút khó coi. Vốn chỉ muốn cảm ơn đạo trưởng, các người chỉ hù dọa bọn ta, xưa nay sẽ không bắt quỷ. Những cô hồn dã quỷ như chúng ta cũng không dễ dàng, còn được các vị đạo trưởng cho ăn hương với tiền giấy.

Trần tiên sinh trực tiếp xuyên qua người của quỷ nhảy lầu tới gần lão đạo râu bạc kêu:

" Đạo trưởng.. "

Chỉ thấy lão đạo đạo râu bạc trợn tròn mắt, ngã xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy.

Trần tiên sinh muốn gọi 120 thì đột nhiên nhìn thấy một đạo bạch quang, ông nhìn sang thì thấy sau khi hào quang biến mất, đôi tay vốn dĩ trống không của Giang đại sư xuất hiện một cái lưới bắt mèo thật lớn.

Đối với diện với ánh mắt kinh ngạc của người khác, Giang Khả Nhạc chỉ nhún vai bày tỏ:

" Là một món đồ chơi nhỏ thôi. So với những đồ vật tạp kỹ kia thì hữu dụng hơn nhiều ".

Giang Khả Nhạc nắm chặt lưới, dùng sức tung về phía khoảng không nhưng vừa tung thì lưới lại nhô lên một khoảng giống như có một vật giãy giụa bên trong.

" Meo.. "

Giang Khả Nhạc đi tới, túm lưới bắt mèo lên, cậu lắc lắc cái lưới thì một con mèo toàn thân đen nhánh chậm rãi hiện ra. Con mèo có đôi con ngươi vàng óng, lúc bị bắt cũng không có chút bối rối, chỉ phát ra những âm thanh meo êm tai.

Giang Khả Nhạc vỗ đầu con mèo.

" Thu hồi chiêu này của ngươi lại đi, không có tác dụng với ta đâu ".

Trần tiên sinh ngay cả xe cứu thương cũng quên gọi trân trân nhìn Giang Khả Nhạc nhưng chủ yếu vẫn là nhìn con mèo mà cậu đang cầm chần chừ mở miệng

" Giang đại sư, đây là.. "

" Mèo kim hoa, đặc sản quê của ông ".

Giang Khả Nhạc lắc cái lưới trong tay một chút, giải thích:" Con mèo đen này biết mê hoặc lòng người. Lấy sự yêu thích cùng tinh khí làm thức ăn gặp được nam thì biến thành mỹ nữ gặp được nữ thì biến thành mỹ nam ".

Lời vừa dứt lời, Trần tiên sinh đã cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy trước mặt biến thành một nữ nhân dung mạo tuyệt trần, da trắng như tuyết nhìn ông nở nụ cười e thẹn.

Trần tiên sinh rung động, vô thức đi qua đó, cũng may còn chưa đi đến trước mặt thì nghe thấy một câu sát phong cảnh.

" Cũng không biết là mèo đực hay mèo cái ".

Con mèo bị chộp trong tay đột nhiên giãy kịch liệt, dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục làm cho ảo tưởng trước mặt cũng biến mất.

Chỉ là đã rơi vào tay ác bá, con mèo làm sao có thể tránh thoát. Ngay lúc Giang Khả Nhạc đang muốn lật người nó lại thì bị người bên cạnh túm tay lại.

Cố Văn Tông liếc nhìn mèo đen, con mèo đang giãy dụa kịch liệt lập tức trở nên yên tĩnh ngoan ngoãn núp trong tay Giang Khả Nhạc không dám cử động.

Bị cắt ngang nên Giang Khả Nhạc cũng mất đi hứng thú giám định giới tính con mèo này. Lúc này bỗng trong đầu cậu nảy lên một thắc mắc khác.

" Đúng rồi, anh trông thấy gì vậy ". Mèo kim hoa sẽ huyễn hóa ra dáng vẻ của người mà ta yêu thích nhất.

" Không thấy ai cả ".

Cố Văn Tông nhìn Giang Khả Nhạc

" Chỉ là một con mèo mà thôi ".

" Kỳ lạ ". Giang Khả Nhạc đem con mèo đen vừa bắt nhìn một lượt.

" Mất hiệu lực sao? Không phải nói là biến thành tình nhân trong mộng sao? "

Mèo đen không cách nào giải thích chỉ có thể yếu ớt meo một tiếng. Trần tiên sinh từ huyễn cảnh tỉnh táo lại, lắc lắc đầu lúc này mới hiểu được, thì ra vị Giang đại sư trước mặt này mới thật sự là chân tài thực học.

" Giang đại sư tuổi trẻ tài cao ". Ông xoa xoa đôi bàn tay, sợ hãi nhìn con mèo đen

" Không biết con mèo này nên giải quyết thế nào? Con gái của tôi khi nào thì tỉnh lại ".

" Mèo này tôi sẽ mang đi "Giang Khả Nhạc ôm mèo vào trong lòng

" Con gái của ông chắc là sắp tỉnh lại rồi ".

Cậu đi về phía cửa phòng đi tới nhưng chưa ra khỏi phòng đột nhiên quay đầu lại nói

" À đúng rồi, còn tiền thù lao ".

Trần tiên sinh:" Lúc đầu chỉ chuẩn bị 10 vạn nhưng Giang đại sư tu vi cao thâm, tôi cảm thấy 10 vạn không đủ thành ý. Đại sư chờ một lát, tôi đi chuẩn bị tiền mặt ".

" Không cần ". Giang Khả Nhạc lấy điện thoại ra, lưu loát ấn mở thanh toán, vui vẻ nói:

" Ủng hộ thanh toán chuyển khoản ".

Trần tiên sinh thập phần hào sảng chuyển khoản cho cậu một khoản tiền khá lớn.

Giang Khả Nhạc nhìn số tiền dư thì nhắc nhở một câu:" Trần tiên sinh, mèo bình thường không thể hóa thành mèo kim hoa. Là ai đã đưa cho Trần Tiểu thư con mèo này vậy? "

Trần tiên sinh rơi vào trầm tư:" Hình như là vợ sau của tôi tặng ".

Bảo vệ khu biệt thự tận trung với cương vị, bất luận Nguyễn Đồ nói như thế nào đều không nhúc nhích. Nguyễn Đồ chỉ có thể ngồi xổm ở bên ngoài chờ đợi.

" Khả Nhạc ".

Nguyễn Đồ trông mòn con mắt rốt cuộc cũng nhìn thấy được bóng người quen thuộc đi ra từ trong tiểu khu.

" Sao nhanh vậy liền ra rồi ". Nguyễn Đồ thắc mắc

" Có phải là hỏng rồi không? "

Giang Khả Nhạc mở tay để lộ ra một con mèo ôm trong ngực

" Nhìn xem đây là gì? "

Nguyễn Đồ không hiểu.

" Cậu ôm con thỏ này làm gì? "Y dừng lại một lát trong mắt liền lộ ra vẻ si mê

" Nhưng mà con thỏ này thật đáng yêu, mi thanh mục tú quả thật chính là tình thỏ trong mộng của tui. Cậu xem con mắt của ẻm vừa lớn vừa tròn ".

Giang Khả Nhạc dùng sức vỗ đầu Nguyễn Đồ một cái:" Nó là mèo ".

Nguyễn Đồ choáng váng đầu óc. Tình thỏ trong mộng không thấy nữa, trước mặt xuất hiện một con mèo đen.

" Vụ gì vậy trời? "

" Là do con mèo này quấy phá, nó là một loại yêu quái ". Giang Khả Nhạc đưa mèo cho Nguyễn Đồ.

" Cậu tự xử lý đi ".

Vừa nói vừa móc ra một xấp tiền thật dày nhét vào trong tay Nguyễn Đồ.

" Đây là thù lao. Chia cho cậu ⅓ ".

Nguyễn Đồ một tay ôm mèo, một tay ôm tiền:" Vậy còn cậu? "

Giang Khả Nhạc đưa mắt ra hiệu về phía vị Cố tổng đứng cách đó không xa.

" Tôi còn phải đi hầu hạ vị Cố tổng này ".

" Cái gì? "Nguyễn Đồ kéo cao âm điệu nhưng nhận ra bản thân quá khích y kịp phản ứng lại hạ thấp giọng nói:" Cậu được bao nuôi rồi hả? "

Giang Khả Nhạc:.

Cậu có chút câm lặng, thở dài:" Cậu nghĩ linh tinh gì vậy? "

Nguyễn Đồ vụng trộm liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cố tổng thương lượng:

" Có thể đổi cho tui không? Tui biết bán manh, trắng trắng mềm mềm còn không kén ăn ".

Giang Khả Nhạc nhìn Nguyễn Đồ, ánh mắt lạnh đi vài phần:" Cậu mơ đẹp nhỉ? "

Nguyễn Đồ hù hừ hai tiếng bất mãn:" Đúng là thấy sắc quên bạn. Tui chắc chắn là cậu coi trọng anh ta ".

Giang Khả Nhạc có chút lúng túng:" Không phải như cậu nghĩ đâu ".

Nguyễn Đồ lộ ra một bộ dáng 'mọi người đều hiểu' nhỏ giọng nói:

" Lúc nên ra tay liền ra tay, cơ hội khó tìm, Khả Nhạc cậu nhất định phải nắm lấy ".

Giang Khả Nhạc thẹn quá hóa giận:" Ngậm miệng của cậu đi ".

-Tui là dãy phân cách đáng yêu (^o^) –​

Nhưng lúc ngồi sau xe moto Giang Khả Nhạc như thần xui quỷ khiến không nhịn được hỏi:" Cố tổng, anh có bạn gái chưa? "

Cố Văn Tông dừng động tác:" Sao lại hỏi cái này? "

Hỏi xong Giang Khả Nhạc liền hối hận không biết trả lời thế nào chỉ có thể bịa đại một lý do." Chỉ là vì tò mò thôi. Cố tổng tuổi trẻ tài cao, lại giàu có, đẹp trai hẳn có rất nhiều người theo đuổi nhưng tới nay vẫn chưa nghe chút động tĩnh nào về chuyện này ".

" Chỉ là muốn nhiều chuyện chút thôi ". Thanh âm của cậu càng lúc càng nhỏ.

Cố văn Tông đội nón bảo hiểm giọng nói có chút buồn bực:" Nếu như cậu nguyện ý.. "

Giang Khả Nhạc nghe rõ nhưng vô thức giả điếc:" Anh nói cái gì? "

Cố Văn Tông cười khẽ một tiếng, lắc đầu phủ nhận:" Ôm chặt tôi ".

Giang Khả Nhạc không chút chuẩn bị thì xe moto giống như bị kích điện liền lao vút ra ngoài, cậu bật ngửa về đằng sau. Sau đó theo quán tính đưa tay ôm lấy Cố Văn Tông. Hai người dán sát lại một chỗ, Giang Khả Nhạc lại thừa cơ vụng trộm sờ sờ cơ bụng của Cố Văn Tông. Cậu thầm nghĩ: 'Xúc cảm không tệ'.

Nguyễn Đồ ôm con mèo về tới căn hộ ở thôn Thành Trung.

Trước đó dựa vào khoản tiền lời kiếm được từ việc livestream, bọn họ đã thuê lại toàn bộ khu này, tổng cộng có 5 tầng, 10 căn phòng.

Trong đó quỷ chết đói ở một phòng, Nguyễn Đồ từ khe cửa nhìn thoáng qua nó vẫn còn đang cần cù livestream. Vì để không hù người xem quỷ chết đói mỗi ngày chỉ livestream 4 tiếng. Nhân khí so với ban đầu thì tăng vọt, hiện tại hướng người xem đều ổn định, mỗi ngày đều có khen thưởng. Công ty hợp tác cũng vững vàng tiến hành, chỉ là trở ngại thân phận nên quỷ chết đói không thể ra ngoài trời livestream.

Dưới sức mạnh của đồng tiền, Nguyễn Đồ nhìn quỷ chết đói cũng thuận mắt hơn con mèo đen đang ôm trong ngực này.

" Đem mày về tầng chót nhé ". Nguyễn Đồ cùng con mèo mặt đối mặt.

Sau đó, Nguyễn Đồ lại lâm vào trầm tư.'Con mèo này thì có gì hữu dụng?'

Mèo đen gục đầu xuống bàn, liếm láp móng vuốt, bày một vẻ không quan tâm.

Nguyễn Đồ nghĩ nghĩ rồi đưa ra quyết định

" Nếu không thì đem đi làm canh hầm đi ". Nghe xong con mèo lập tức xù lông lên meo meo mấy tiếng.

Nguyễn Đồ ấy vậy mà nghe hiểu nó nói gì.

" Mày nói mày có thể livestream? "

Mèo đen gật đầu meo một tiếng.

Nguyễn Đồ ánh mắt hoài nghi nhìn con mèo trước mặt nhưng vẫn đồng ý.

" Hay là cứ thử đi đã".
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.