Ta Dùng Vật Lí Hàng Yêu Trừ Ma

Chương 3



"50 đồng một xiên, đồ nướng, lẩu, thịt bò, thịt dê, hải sản.. Cái gì cũng có, Quán ăn tự phục vụ Đại Vị Vương xin kính chào quý khách."

Nguyễn Đồ bất mãn: "Không phải chứ, mới kiếm chút tiền lời từ phí bịt miệng, sao chúng ta lại ăn cái này?"

Giang Khả Nhạc rót một ly coca: "Hiện tại không tranh thủ, đợi Tam Niên đến, lúc đó cái gì cũng không có"

Nguyễn Đồ nhếch mép: "Đừng giả vờ giả vịt, chúng ta không phải đã sớm tham ô thành thói rồi sao?"

Giang Khả Nhạc biểu tình nghiêm chỉnh nhanh chóng biến thành bất lực: "Tiền phòng tháng này tôi còn chưa trả.."

Nguyễn Đồ cũng thở dài: "Tháng sau tui cũng phải nộp tiền phòng.."

Hai người mặt đối mặt, đồng loạt thở dài.

Nguyễn Đồ kẹp miếng thịt bò, bỏ lên vỉ nướng trên bàn, trong tiếng xèo xèo của thịt nướng, y lên tiếng: "Cậu nói coi, cậu thân đầy bản lĩnh, sao còn phải chui rúc trong cái công ty nhỏ xíu đó làm nhân viên văn phòng chứ?"

Giang Khả Nhạc nhấp một ngụm coca, chậm rãi nói: "Bỏi vì.. Tôi là người nha!"

Nguyễn Đồ nghĩ nghĩ một hồi: "Ý cậu là, cậu muốn làm người bình thường?"

"Không" Giang Khả Nhạc dựng ngón trỏ lên, lắc qua lắc lại biểu lộ sự phản đối, "Bởi vì tôi là người, cho nên cần ăn cơm"

"Mấy công việc này thì giúp ích được gì? Đại đa số mọi người đều theo chủ nghĩa duy vật, lần trước trừ tà cho người ta còn bị nói là thần côn, nói muốn gãy lưỡi mới thu được 500 đồng, còn bị người ta ý kiến là ăn tiền mắc hơn cả bà đồng."

"Những người có quyền thế hiện nay, đều tin tưởng mấy gã làm màu, tôi không làm giống họ được, từ đó suy ra người khác sao mà tin chúng ta được."

Uống hai ngụm coca vào bụng, Giang Khả Nhạc bắt đầu ca thán nhân sinh khổ đau, vất vả của một con đỗ nghèo khỉ.

Nguyễn Đồ không phải người làm công ăn lương như Giang Khả Nhạc nên lúc đầu còn có thể gật gật đầu đồng ý, lúc sau thì tâm hồn không biết đã treo cao bao nhiêu rồi.

"Khả Nhạc.." Nguyễn Đồ ngắt lời cậu, chỉ về phía TV treo trên vách tường, "Hình như người này nhìn quen quen?"

Giang Khả Nhạc xoay người lại nhìn, trên TV là hình ảnh một vị nữ MC xinh đẹp đang phỏng vấn người nào đó nhưng quang cảnh buổi tiệc đứng khá ồn ào, căn bản không nghe rõ cô ấy hỏi gì.

"Tôi không thích nữ nhân" Giang Khả Nhạc liếc nhìn, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

"Không phải cô ấy!" Nguyễn Đồ vội nói, "Cậu nhìn lại xem!"

Giang Khả Nhạc lần nữa quay đầu nhìn, lần này camera đang quay một người đàn ông mặc vest, dáng vẻ lạnh lùng, áo sơmi cài nghiêm chỉnh, gọn gàng, vô thức lộ ra vẻ cấm dục, lãnh đạm.

"Đây không phải người cậu mới cứu lúc nãy sao?" Giang Khả Nhạc quan sát tỉ mỉ, đọc thành tiếng dòng chữ chú thích dưới màn hình TV 'Chào mừng tổng tài của Cố thị đến thăm thành phố của chúng ta.. Triển khai nhiều hạng mục đầu tư..'

Nguyễn Đồ đùa giỡn nháy mắt: "Là tổng tài đó, cậu nói coi, bây giờ chúng ta quay lại ôm đùi còn kịp không?"

"Không kịp nữa." Giang Khả Nhạc kẹp thịt bò đã nướng chín bỏ vào chén của y, "Ăn cơm của cậu đi"

"Nhưng mà.."

Giang Khả Nhạc hỏi lại: "Anh ta có thể đầu tư cho chúng ta sao?"

Nguyễn Đồ lắc đầu.

Giang Khả Nhạc lại hỏi: "Anh ta sẽ tự nhiên cho chúng ta tiền sao?"

Nguyễn Đồ lắc lắc đầu.

"Vậy thì mắc mớ gì đến chúng ta?" Giang Khả Nhạc nói câu chí lí, "Làm việc nghĩa mà cầu báo đáp là không nên, sẽ dây vào nhân quả, biết chưa hả?"

Nguyễn Đồ nghĩ một hồi: "Cậu cảm thấy anh ta sẽ để ý đến tôi không?" Nói rồi bày ra một động tác bán manh.

Giang Khả Nhạc đánh giá từ trên xuống dưới y một hồi: "Tôi cảm thấy không có ai là không thích thỏ đâu.."

Nguyễn Đồ còn chưa kịp vui vẻ, thì nghe cậu bồi thêm một câu: "Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, nhất định phải đem đi kho tàu, đập thêm mấy trái ớt vào nữa, ngon số dzách!"

Nguyễn Đồ: "..."

Bị đả kích sâu sắc, y chỉ có thể lưu luyến mà liếc nhìn màn hình TV, chọc chọc thịt bò trong chén, không vui không buồn nói: "Nếu tháng sau mà còn không có tiền đóng tiền nhà, tui sẽ vô vườn bách thú kiếm ăn."

Giang Khả Nhạc không nhịn được nói: "Thỏ trắng ở quốc gia còn có vài ba loại, trong đó có thỏ lấy thịt, dùng để làm thực phẩm, cậu có biết chuyện này không?"

Nguyễn Đồ uể oải nói: "Không cho người ta mơ mộng chút sao."

"Bỏ đi." Giang Khả Nhạc an ủi, "Nếu quả thật cậu biến thành con thỏ vô gia cư thì cứ đến nhà tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một chiếc lồng ấm áp."

Nguyễn Đồ cảm thấy thật cảm lạnh sau màn an ủi vừa rồi: "..."

Nguyễn Đồ giống như bị đả kích, dáng vẻ rầu rĩ không vui, không thèm nói thêm tiếng nào chỉ vùi đầu vào ăn, chồng dĩa trước mặt thanh niên mảnh khảnh này càng ngày càng cao.

Nếu là lúc trước, cảnh tượng hoành tráng này sẽ bị không ít người vây xem, nhưng hôm nay.. Còn có người ăn mạnh hơn cả Nguyễn Đồ.

"Người này sao có thể ăn nhiều như vậy?"

"Ta thấy bụng hắn như sắp vỡ ra đến nơi, vậy mà còn ăn không ngừng."

"Chẳng lẽ là quỷ đói đầu thai?"

Thực khách đi ngang qua cái bàn đó đều không nhịn được mà xì xào, bàn tán.

Giang Khả Nhạc theo phương hướng của mọi người nhìn về phía cái bàn đó, chồng dĩa xếp cao đến nỗi che khuất hết cả người, nhưng mà với đôi mắt tinh tường của mình, Giang Khả Nhạc vẫn thấy quỷ khí vẫn còn vương lại lên mấy chồng dĩa đồ ăn.

"Nguyễn Đồ, đừng ăn nữa." Giang Khả Nhạc đem người kéo lên, đi tới chỗ quỷ đói.

Lần này nhìn rõ hình dáng của người đó, một nam nhân dáng người cao, ưu nhìn nhưng hai mắt của hắn hiện tại đờ đẫn, vô hồn, trên mặt lộ vẻ điên cuồng, hai tay không ngừng bóc lấy bóc để đồ ăn mà nhét thẳng vào miệng nhai ngồm ngoàm, cảnh tượng mười phần quỷ dị.

Bạn gái ngồi đối diện hắn thấy vậy thì lên tiếng trách móc: "Anh có biết xấu hổ hay không? Ăn gì mà ăn hoài vậy, còn không mau đi về!"

Nhưng nam nhân một chút cũng không phản ứng, chỉ tập trung ăn, phần bụng nhô to ra cứ như đang mang thai bốn, năm tháng.

Hắn đã ăn rất no rồi nhưng tay vẫn máy móc mà cầm đồ ăn. Hai người phục vụ bên cạnh nhìn thoáng qua.

"Nghe nói bây giờ rất thịnh hành cái gì mà livestream dạ dày vương, tiểu tử này không phải là một dạ dày vương đó chứ?"

"Rất có thể, chứ người bình thường sao ăn hết nhiêu đây đồ ăn được."

Nữ nhân ăn mặc tỉ mỉ bắt đầu nổi giận: "Chỉ biết ăn ăn ăn, anh có phải là bị chết đói tám đời rồi hay không?"

Nghe được chữ 'chết đói', nam nhân kia có phản ứng, tròng mắt chuyển một chút, miệng lẩm bẩm: "Đói, đói quá.."

"Anh đói cái quỷ gì mà đói!" Nữ nhân đứng lên muốn kéo hắn ra khỏi bàn ăn.

Đúng vào lúc này, Giang Khả Nhạc và Nguyễn Đồ, hai người bên trái bên phải, ấn vai nam nhân xuống, ngăn không cho hắn ăn đến chết.

Rõ ràng bụng của nam nhân đã no căng nhìn như thể muốn nổ tung nhưng ánh mắt vẫn tham lam nhìn vào đồ ăn trên bàn, giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế của hai người.

Nữ nhân cầm túi xách, cảnh giác nhìn hai người lạ mặt: "Các anh muốn làm gì?"

Nguyễn Đồ cười nhẹ với cô: "Không có gì to tát, chỉ là bạn trai của cô bị quỷ đói nhập vào thôi."

Nữ nhân căn bản không tin: "Quỷ đói gì mà quỷ đói? Mấy người bị bệnh thần kinh à!"

Giang Khả Nhạc nhún vai, dáng vẻ như đoán trước 'đã nói cô ấy sẽ không tin mà'

Sau đó thay đổi biện pháp với nữ nhân: "Bạn trai cô phát bệnh, tôi có một vị thân thích cũng mắc bệnh tương tự, tôi biết cách trị."

Nữ nhân thấy biểu hiện của bạn trai quả thật không bình thường, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Không có lấy tiền chứ?"

"Miễn phí."

"Vậy được." Nữ nhân ôm tâm trạng còn nước còn tát, lui về sau một bước, "Vậy các anh.."

Còn chưa nói dứt câu, thì thấy thanh niên nhã nhặn mặc âu phục chỉnh tề kéo bạn trai cô lên, dùng lực mạnh tát thẳng vào mặt bạn trai cô.

"Bốp, bốp" hai tiếng như tiếng mìn nổ, trên mặt nam nhân lập tức xuất hiện hai cái dấu tay.

"Ngươi, các ngươi sao lại đánh người!" Nữ nhân thấy bạn trai bị đánh thì liền xông tới, đưa tay muốn nện hai người kia một trận ra trò, miệng không ngừng mắng chửi: "Một đám bệnh thần kinh!"

Nam nhân mới bị tát hai cái tức thì tỉnh táo lại, liền bị đẩy ra làm tấm chắn, ăn thêm hai phát đến từ vị trí của bạn gái.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Nam nhân giống như bị mất trí, không nhớ rõ chuyện vừa nãy, "Bụng của ta sao lại trướng như vậy.."

Nữ nhân giữ chặt nam nhân, sờ lên gương mặt in dấu tay của hắn, đau lòng nói: "Anh lúc nãy ăn cứ như hổ đói, bụng cũng xém chút nổ tung, rồi có hai thằng điên lại tự nhiên tát anh hai phát, đúng là cái đồ.."

Nữ nhân như nhớ lại, muốn đi tìm người tính sổ, ai dè hai người họ đã sớm không thấy bóng dáng đâu, cô tức giận dậm chân: "Đừng để tôi gặp lại các người!"

Nam nhân ngăn cản bạn gái, như có điều gì suy ngẫm: "Vừa nãy anh mơ mơ màng màng thấy được hình như có vật gì đó từ trong cơ thể đi ra.. Cũng may nhờ có hai cú tát đó anh mới tỉnh táo lại, nếu không bụng thật sự sẽ nổ tung."

Nữ nhân cũng bình tĩnh lại: "Bọn họ nói anh bị quỷ đói nhập xác, em còn tưởng bọn họ là kẻ lừa đảo."

Hai người hai mắt nhìn nhau: "Chẳng lẽ.. trên đời này thật sự có quỷ?"

-Tui là dãy phân cách đáng yêu (^o^) -​

Nguyễn Đồ: "Tui còn chưa ăn no mà."

Quỷ bị Giang Khả Nhạc nắm trong tay cũng lên tiếng bất mãn: "Ta cũng ăn chưa no."

Giang Khả Nhạc giải thích: "Trong mắt cô gái lúc nãy, chúng ta là hai kẻ vô duyên vô cớ đánh bạn trai của cô ấy, nếu không chạy nhanh chẳng lẽ còn muốn ở lại bị đánh."

Nguyễn Đồ thở dài: "Đã nói là quỷ mà sao không ai chịu tin vậy trời.."

Nói đến quỷ, cả hai đồng loạt nhìn về phái con quỷ chết đói. Quỷ chết đói mang dáng vẻ của một thanh niên, thân hình hơi gầy, nổi bật là chiếc bụng phình to ra như phụ nữ có mang. Nó đang bị Giang Khả Nhạc xách trong tay, không thể không tỏ vẻ đáng thương: "Tiểu nhân chỉ là mượn thân xác để ăn một chút, chỉ muốn ăn no bụng, hai vị đại nhân xin giơ cao đánh khẽ, thương xót cho tiểu nhân đi mà.."

"Ăn no bụng?" Nguyễn Đồ đánh gãy lời nó, "Nếu không phải bọn ta tới kịp thì người đó chỉ sợ sẽ ăn no đến bể bụng mà chết!"

Quỷ đói vẫn cố cãi cùn: "Không phải cậu ta vẫn còn chưa chết hay sao?"

"Ngươi còn giảo biện" Nguyễn Đồ trừng mắt, liếc nó một cái, "Khả Nhạc, mau siêu độ cho nó đi."

Giang Khả Nhạc 'chậc' một tiếng: "Muốn siêu độ quỷ đói thì phải cho nó ăn no, nếu không tôi cũng không có cách."

Nói rồi đem quỷ đói nhét vào trong ngực Nguyễn Đồ: "Cậu tự xử lí đi."

Nguyễn Đồ cùng quỷ đói mẳt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên một ý tưởng bỗng nảy ra trong đầu Nguyễn Đồ: "Khả Nhạc, không phải lúc nãy người ta nói nghề livestream dạ dày vương rất hot sao?"

-Tui là dãy phân cách đáng yêu (^o^) -​

Tiểu Trương là một nhân viên văn phòng bình thường, công việc không có gì rắc rối, khó khăn nên cô cũng nhàn rỗi lên xem livestream để giải trí.

Hôm nay là nghỉ lễ trung thu, cô cũng lười ra khỏi nhà, nhàn hạ nằm trên giường mở app livestream 'Cà Chua' ra định tìm gì đó xem cho đỡ chán. Không may lắm, mấy chương trình mà cô yêu thích đều không có phát, chỉ đành thoát trang định tìm mấy trang làm đẹp xem giết thời gian, thì một trang livestream đập vào mắt cô.

Livestream giờ này không có gì lạ, người mới là một dạ dày vương, nhìn không có gì nổi bật lắm nhưng nhân khí ngược lại rất cao.

Tiểu Trương nói thầm một tiếng: "Nhất định là mua nhân khí rồi."

Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng cô vẫn không nén nổi tò mò mà click vào, vừa vào phòng đã thấy cơn mưa bình luận thổi đầy cả màn hình.

[Chủ phòng ta tặng cậu con cá kình, ăn nhiều một chút]

[Nếu chủ phòng dám ăn nước ớt nóng, tui sẽ tặng cậu con tôm hùm!]

[Ăn mạnh như vậy, xem ra lát nữa nhất định ghé chỗ khuất nào đó ép nôn ra đây]

[Lầu trên đừng nói linh tinh, tui đã xem chủ phòng hai tiếng rồi, hắn ngay cả động cũng không có chỉ tập trung ăn, ai mà rảnh đi ép nôn chứ!]

Tiểu Trương đọc lướt qua đống bình luận, lúc này mới nhìn tới chủ phòng livestream.

Một thanh niên dáng người gầy, ngồi trước bàn, đối diện camera, chỉ lộ nửa thân trên. Trước mặt hắn bày một chậu đồ ăn, xem ra đã ăn rất lâu mà đồ ăn thì còn lại không ít.

Hắn khác biệt so với mấy video dạ dày vương cắt ghép trên mạng, cậu ta là trực tiếp livestream, ăn một khắc đều không ngừng. Nào là gà rán, bánh ngọt, xiên nướng.. thay nhau lên mâm, đến giờ nghỉ giải lao cũng không có.

Chỉ là cậu ta không có vẻ miễn cưỡng gì mấy, ăn đến mười phần hưởng thụ.

Tiểu Trương nuốt ngụm nước bọt, nhìn chủ phòng ăn ngon như vậy, bụng cô cũng biểu tình đánh trống liên hồi.

"Nhìn ngon quá đi mất.."

Tiểu Trương một bên lẩm bẩm, một bên thưởng cho chủ phòng một phần phật nhảy tường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.