Liên tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t hai ma tu, khí tức xung quanh cũng ít đi rất nhiều.
Thẩm Dao Chu lúc này mới chạy như điên, xuyên qua vùng đất bằng phẳng này, xuất hiện trước mắt nàng lại là một đường hầm hẹp giống hệt như trước đó.
Lần này, Thẩm Dao Chu không chút do dự đi vào.
Đi qua đường hầm hẹp lại là một nơi bằng phẳng, nhưng lần này ma khí trước mắt còn nặng hơn trước, ma tu cũng không ẩn núp để tập kích, còn có một hai tên nhìn thấy Thẩm Dao Chu, lộ ra vẻ tham lam, chỉ là bọn chúng dường như bị hạn chế, không thể tiến vào đường hầm hẹp kia.
Thẩm Dao Chu hiểu ra, muốn đi qua thì phải đối mặt trực diện với những ma tu này, nhưng càng đi vào sâu, ma tu càng mạnh, từng đàn từng đàn giống như kẹo hồ lô, cũng không biết đến bao giờ mới là điểm dừng.
Nhưng nàng không lùi bước, chỉ lấy ra một viên tụ linh đan từ túi trữ vật, đợi linh lực trong cơ thể từ từ khôi phục thì lại một lần nữa xông ra.
Đến nơi thứ tư, trên người Thẩm Dao Chu đã vẩy không ít m.á.u ma tu, mặc dù có tiên khí và các loại linh khí bảo vệ nhưng nàng dù sao cũng không phải là tu sĩ giỏi chiến đấu, trên người cũng bị thương, may mắn là không bị ma khí xâm nhập.
Mà lúc này, nàng cũng cuối cùng nhìn thấy người của mình.
Yến Phi và Ô Triệt của Bách Luyện Kiếm Tông đang g.i.ế.c ma tu, những ma tu này căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, bị g.i.ế.c như cắt rau cải. Nhìn thấy Thẩm Dao Chu, cả hai đều rất kinh ngạc, Yến Phi vội vàng chạy tới, nhìn thấy m.á.u trên người Thẩm Dao Chu thì sắc mặt thay đổi: "Ngươi bị thương rồi?"
Thẩm Dao Chu lắc đầu: "Ta không sao, sao các ngươi lại ở đây?"
Yến Phi nói, sau khi bọn họ bị lực lượng khổng lồ kia đẩy ra, cũng giống như Thẩm Dao Chu rơi vào khe hở vách đá, nhưng nàng ta trực tiếp xông ra g.i.ế.c sạch những ma tu này.
Nơi này linh lực không nhiêu, ma tu cũng không mạnh, cho nên trực tiếp bị nàng ta g.i.ế.c sạch, sau khi xông ra, nhìn thấy một quảng trường cực kỳ rộng lớn, nàng ta gặp Ô Triệt, Thẩm Túy An và Lạc Tiên ở đó, bọn họ mới phát hiện ra nơi này lại có rất nhiều nơi như vậy.
Để tìm Thẩm Dao Chu, bọn họ chia nhau vào các đường hầm khác nhau, vì Ô Triệt bị thương nên đi cùng Yến Phi.
Bây giờ nhìn thấy Thẩm Dao Chu an toàn, Yến Phi cũng yên tâm, nơi này linh lực quá ít, cũng không thể sử dụng linh khí như hạc giấy, chỉ có thể quay trở lại quảng trường trung tâm trước đã.
Thẩm Dao Chu nghĩ đến điều gì đó: "Các ngươi có nhìn thấy Phó Sinh Hàn không?”
Yến Phi lắc đầu: "Không có, hắn và Lâm chưởng môn đều mất tích rồi."
Phó Sinh Hàn vượt qua Cương Phong Trận, cuối cùng cũng đến được vị trí trung tâm nhất của bí cảnh.
Ma khí ở đây nồng đậm đến mức gần như hóa thành thực thể, vị trí trung tâm nhất là một trận pháp, bên trên dùng xích sắt khóa chặt một nam nhân, hắn bị treo lơ lửng giữa không trung, cúi đầu xuống làm người ta không nhìn thấy dung mạo của hắn, nhưng trên người hắn có một loại khí tức vô cùng quen thuộc với Phó Sinh Hàn.
Kể từ khi tiến vào bí cảnh, vẫn luôn có một giọng nói hấp dẫn hắn đi vào bên trong, Phó Sinh Hàn với tốc độ cực nhanh đã phá giải được mấy cửa ải bên ngoài, lại cưỡng ép vượt qua Cương Phong Trận cuối cùng.