Tam thập tam thiên tương đương ba mươi ba tiểu thiên thế giới. Đủ sức dung nạp số lượng khổng lồ yêu chúng.
Tầng thứ ba mươi ba chí cao vô thượng là Đại Nhật Thần điện, Yêu Đế cung. Nơi ở của Đế Tuấn. Tầng thứ ba mươi hai là Đông Hoàng cung.
Tầng thứ ba mươi mốt là địa phương của Thập Đại yêu thần, tầng ba mươi trở xuống gồm có ba trăm sáu mươi lăm yêu vương, cùng tỉ tỉ yêu soái, yêu tướng, yêu binh và trăm vạn động phủ bộ lạc của bọn họ.
Yêu thần biệt phủ đủ mặt tề tựu, bên trong giọng nói líu lo của mười vị đại năng yêu tộc thay phiên nhau vang lên.
"Lão đệ, mạnh xíu! Ngươi chưa ăn cơm à?"
Thương Dương nói ra, y nằm dài trên cái ghế đá, Khâm Nguyên phía sau đang bóp vai.
Trông bộ dạng gợi đòn của Thương Dương khiến Khâm Nguyên tức đến nổ đom đốm mắt vẫn phải ngoan ngoãn thực thi. Hẳn đã bị người ta bắt thóp chuyện gì mới hạ mình đến vậy.
Mắt hắn chú ý đống giấy tờ trên bàn đá, chi chít những chữ viết lằng nhằng xiêu vẹo còn hơn cua bò, bên dưới ba dấu máu đào điểm chỉ.
"Đông Hoàng thiên tuế!" - Yêu thần đồng loạt cúi người.
"Điện hạ, người nhất định phải làm chủ cho bọn ta."
Khâm Nguyên nhìn thấy Thái Nhất liền hất ngã Thương Dương từ trên ghế lăn xuống chạy đến.
Chuyện Thanh Khâu náo loạn hôm trước tới tai thiên đế. Bây giờ cả đám đều bị cắt giảm bổng lộc mang ra chia cho chúng yêu binh yêu tướng.
Ngoài Anh Chiêu yêu thần kỉ cương pháp tắc đặt lên đầu, tự chấp nhận chịu phạt thì ba tên còn lại ai cũng đều không muốn sống nữa.
Chưa hết, mấy cái tên bạch nhãn lang hằng ngày vỗ vai xưng hô gọi đệ đụng chuyện muốn vay tài nguyên thì bắt chẹt nhau lập khế ước.
Khâm Nguyên vô cùng bức xúc kể lể.
"Bọn hắn ức h·iếp chúng ta. Còn bắt bọn ta đấm lưng mới cho mượn... Điện hạ hỏi Cửu Anh là biết!"
Cửu Anh :
"Thần gần đây có cảm giác muốn đột phá, không có tài nguyên sẽ trì trệ tiến độ, lúc đó lỡ như vu tộc xuất chinh không thể vì thiên đình chiếm thế thượng phong, có lỗi với nhị vị điện hạ.... Vậy mà Thương Dương, Quỷ Xa, hai cái tên này nỡ nào yêu sách làm khó đủ kiểu."
Thương Dương : "Nè! Lúc nãy đòi vay tài nguyên của ta hai ngươi đâu có nói như thế. Điện hạ đừng tin họ, ta thấy bọn họ viện cớ. Cái gì mà đột phá chứ?"
Cửu Anh rít lưỡi bẻ khớp tay nghe răng rắc thành tiếng. "Thế nào? Ta nói sắp đột phá chính là sắp đột phá?! Quy tắc cũ : Không phục liền luận đạo đi."
"Đấy đấy đấy! Điện hạ xem, hắn đang trọng thương còn hung dữ như thế."
Nghe đến luận đạo đám người Thương Dương liền nhượng bộ, trong thập đại yêu thần xét về thần lực, đứng đầu chính là Cửu Anh.
"Coi các ngươi kìa, chỉ vì chút tài nguyên đã như vậy, thôi được rồi để ta tính."
Chỉ là tài nguyên tu luyện có gì khó đâu.
Lúc trước thiên đình bảo khố những cá nhân có địa vị như thập đại yêu thần cùng các yêu vương có thể đến và lấy bất cứ cái gì, dẫn đến tình trạng bọn họ lấy nhiều hơn mức cần thiết và các yêu tướng yêu binh thấp hơn không dám tranh đoạt.
Vì vậy để nâng cao tính cạnh tranh trong nội bộ yêu tộc Đế Tuấn ra quy định ban thưởng tài nguyên theo công trạng, bất cứ yêu tướng, yêu soái nào cống hiến nhiều được nhiều hưởng không chỉ riêng yêu thần.
Để làm gương, Thái Nhất xung phong đứng ra ghi tên mình vào bảng danh sách hưởng tài nguyên theo công lao đó.
"Ta nuôi các ngươi." - Hắn nói.
Khâm Nguyên, Cửu Anh trào ra vô thượng sùng kính.
"Ấy! Điện hạ! Có phải nên coi qua sổ sách rồi mới quyết định nuôi bọn hắn không hả?"
Kế Mông liền hướng Thái Nhất can ngăn. Liền đó một quyển họa thư ghi chép chiến công và bổng lộc được ném lên bàn.
Ghi rõ bổng lộc Đông Hoàng Thái Nhất bị trừ một cái nguyên hội. Đây là quyết định của Đế Tuấn, yêu đế thủ bút. Viết rõ từng chữ một.
Cắt giảm Đông Hoàng bổng lộc một năm.
"Cái gì?"
Hắn tưởng ca ca chỉ nói chơi. Cái này cắt thật, Đông Hoàng Thái Nhất ngũ quan đồng loạt rơi xuống đáy vực.
Đông Hoàng cung không ít nhân khẩu. Chu Tước thần điểu, Ngao Nguyệt thần long, mười tám thiên nữ trông coi quét dọn Đông cung. Đấy là chưa tính đến những tiểu thiên nữ chuyên thu nhặt Kim Ô lông dệt áo.
Thiên phiên, linh thảo, thiên tửu, thiên đan... Cả trăm vạn tài nguyên khác kèm theo. Hắn ngày thường đối với những cái này tiêu dùng không chùn tay, có bao nhiêu xài bấy nhiêu dẫn đến trong kho không còn đồ trữ.
Đối với việc phải bao nuôi thêm Cửu Anh, Khâm Nguyên có lẽ nên suy nghĩ lại. Ba tên này đều là Đại La Kim Tiên cảnh, nuôi họ tiêu tốn tài nguyên không ít.
Thương Dương đến cạnh gác tay lên vai Khâm Nguyên.
"Đông Hoàng có rất nhiều thứ phải lo, các ngươi đừng làm khó điện hạ."
Cửu Anh, Khâm Nguyên liền ôm thật chặt chén cơm mà gào thét.
"Điện hạ! Quân bất hí ngôn. Người đã nói nuôi bọn ta không được nuốt lời."
Thái Nhất nhìn đống sổ sách, tình huynh đệ cái gì đó tạm thời gác một bên thôi. Bao nuôi hai tên này đồng dạng cắt giảm tài nguyên của Chu Tước với Ngao Nguyệt. Hai thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, còn vất vả làm tọa kỵ cho hắn.
Nghĩ là thế bèn nhanh chóng điều hướng câu chuyện qua vấn đề khác. Hắn quay sang hỏi thăm Bạch Trạch về nam chính.
Bạch Trạch chợt nhớ lại :
"Tên tiểu tử điện hạ mang về c·hết rồi, Cửu Anh vừa mang đi vứt lúc nãy."
"C·hết rồi?! Hắn là nam chính mà!" - Đông Hoàng Thái Nhất ngỡ ngàng.
Yêu thần nhóm gãi đầu, có gì lạ ư? Nhân tộc yếu đuối mang thương thế kiểu đó làm gì có chuyện tự nhiên mà khỏi được.
Cửu Anh :
"Là chính tay ta ném xác hắn vào Vạn Cốt Thiên sơn. Xác định là c·hết rồi."
Khâm Nguyên :
"Nhân tộc thấp hèn sao ngươi lại ném vào Vạn Cốt Thiên Sơn?! Tiện nghi cho thằng nhóc đó rồi, chỉ có chiến sĩ yêu tộc chúng ta mới được phép lưu lại nguyên thần ở đó thôi."
Thiên mệnh chi tử trong truyện c·hết ắt hẳn sẽ phát sinh rất nhiều dị biến, hệ thống chắc chắn sẽ tới tìm hắn hỏi tội nhưng hiện tại lại không có chuyện gì xảy ra.
Cái khí chất của y làm hắn đinh ninh đứa bé đó là nam chính, nếu ngẫm kỹ lại bất cứ một thiếu niên trẻ nào cũng sẽ có một chút ngông cuồng và hiếu thắng như vậy.
Đông Hoàng Thái Nhất nghĩ có khi nào do hắn nhận nhầm, nếu đứa bé vốn không phải nam chính, nó giúp hắn bao nhiêu chuyện, bản thân mình lại bỏ mặc không cứu. Thoắt cái biến mất tại ba mươi trọng thiên thẳng hướng Vạn Cốt Thiên sơn mà đi.
Bên dưới Vạn Cốt Thiên sơn, một linh hồn nhỏ đang được bao bọc bởi ngũ sắc thần quang. Làm cho lệ khí xung quanh không sao đến gần.
Thiếu niên Nghê Thường ngồi thiền bên trên thể xác của chính mình. Hướng đôi mắt nhìn lên sương mù trên cao, tứ bề đều là t·hi t·hể chồng chất.
Vạn Cốt Thiên sơn là mồ chôn tập thể của yêu tộc chiến sĩ.
Bởi vì luân hồi lúc này chưa ra, yêu binh t·ử t·rận được Thập Đại yêu thần thu thập thể xác hoặc hồn phách tập trung lại, bỏ mặc ở bên ngoài sau một thời gian trôi dạt vô định sẽ tha hóa thành ác linh gây họa khắp nơi.
Máu thịt xương cốt tích tụ hóa thành tiểu huyết hải tanh hôi. Tử khí ngút trời.
Nghê Thường cảm giác c·ái c·hết gần kề. Y bắt đầu ngẫm lại cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Tất cả mọi việc tốt đều không được đền đáp, như thế nào gọi là thiện giả thiện lai?
Phụ mẫu Nghê Thường cũng vì mạo hiểm lên núi cao hái linh dược dâng cho thần mà bỏ mạng để lại hai tỷ muội nương tựa nhau.
Mẫu thân dạy yêu tộc giáo chủ Nữ Oa nương nương sáng tạo ra nhân loại, nàng chính là thần linh tối cao nhất trong lòng nhân tộc nhưng sau khi chứng đạo thành thánh cũng chưa một lần trở lại thăm nhân tộc.
Chỉ có nhân tộc ở đây vẫn một lòng tín ngưỡng thờ phụng, yêu tộc trong lòng nhân tộc chính là thần linh, bọn họ bái thần, tôn thờ thần, còn thần đối với họ quá mức vô tình.
Nghê Thường không ít lần cứu yêu tộc binh lính thậm chí còn cứu cả nữ nhân của Đông Hoàng Thái Nhất, hắn lại mang y vứt bỏ ở nơi này.
Nhân tộc nhỏ bé cố gắng thế nào trong mắt thần tiên đều bị coi như một hạt bụi không hơn không kém.
Thiếu niên Nghê Thường cười nhạo chính mình. Từ nay về sau hắn sẽ không tin vào thần không tin vào trời nữa.
"Yêu tộc... Thật đáng hận!"
"Thật đáng hận nhỉ? Ta chờ câu này của ngươi. Chờ cũng đã mười mấy năm rồi."
Bên cạnh linh hồn Nghê Thường, tiểu tinh linh nhỏ bé màu vàng có hai cánh sung sướng bay lượn qua lại.
"Ngươi là ai?"
Tinh linh nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, đã mười mấy năm qua, trễ hơn tiến độ dự tính rất nhiều, đáng lẽ Nghê Thường phải sinh hận với yêu tộc vào lúc ba mẹ y c·hết, nhưng không sao, dù gì với thế giới hồng hoang mà nói cũng chỉ là cái chớp mắt.
"Ta là hệ thống, người sẽ giúp ngươi đạt thành những thứ bản thân ngươi ao ước."
Nghê Thường : "Một kẻ đ·ã c·hết như ta sớm muộn cũng biến mất trong u minh bóng tối. Ngươi có thể giúp được gì."
Hệ thống :
"Ta làm được nhiều thứ hơn ngươi tưởng!"
Nam chính liền bị vào không gian hệ thống. Tại đây nó giải thích tường tận về mọi thứ, về tương lai huy hoàng được định sẵn.
Trở thánh bá chủ tam giới, nữ nhân tha hồ lựa chọn. Bất cứ nữ nhân nào yêu thích đều có thể bồi dưỡng thân mật thu vào hậu cung.
Nam chính : "Có thật là tốt đẹp như thế không?! Con đường tu luyện lại có thể trải đầy hoa hồng?"
Hệ thống nghệch mặt ra : "Thật ra cũng có chút chông gai nhưng không thành vấn đề, người duy nhất ngươi phải đối phó là Đông Hoàng Thái Nhất cùng yêu hoàng Đế Tuấn."
Nghê Thường : "Tiền bối, ngươi đùa sao? Ta thật sự có thể đối phó với họ?!"
"Ta nói được là được!" - Hệ thống khẳng định.
Bên ngoài vang tiếng gào thét, ánh sáng từng tia một chiếu xuyên qua sương đen, lấp lóe đến cả không gian hệ thống. Kim Ô đại nhật xuất hiện phía chân trời, toàn bộ ánh sáng bao phủ.
Dương quang càng lúc càng nhiều, quỷ thần bị dọa sợ rút hết xuống bên dưới t·hi t·hể. Nhiệt lượng tăng lên chóng mặt.
Đông Hoàng Thái Nhất bản thể Kim Ô bay lượn giáng xuống vô tận kim quang công đức. Nhờ vậy đều mang âm hồn lệ quỷ tịnh hóa khỏi đau khổ dày vò, ý thức họ trở nên sáng rõ.
Từng sinh linh ở nơi đây đều là yêu binh yêu tướng bỏ mạng trong lúc chiến đấu. Cư nhiên bọn họ liền nhận ra Đông Hoàng Thái Nhất, tất cả đồng loạt quỳ bái như thuở xưa cùng hắn xông pha hồng hoang.
"Thái Nhất tôn thượng đến thăm chúng ta!"
"Thái Nhất tôn thượng!"
Kim Ô nhìn xuống Vạn Cốt Thiên sơn, huynh đệ ngày xưa sát cánh chiến đấu, hắn thả xuống giọt lệ hóa thành trăm đóa hoa lửa dẫn lối trong sương mù.
Thần điểu biến hóa thành nam nhân tóc trắng tung bay, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt bao hàm nhìn vạn trượng càn khôn, bạch y thêu hoa ôm sát thân người, giữa trán hiện ra thiên nhật ấn kí.
"Yêu tộc đại nghiệp đã thành. Thái Nhất vi Đông Hoàng, Thái Huyền vi Thiên đế. Thiên hạ đại đồng hiện giờ đã là của yêu tộc chúng ta. Bộ lạc và người thân của các ngươi còn sống đều đã chuyển tới tam thập tam thiên trên đỉnh Bất Chu sơn trú ngụ."
"Tốt quá! Đông Hoàng thiên tuế. Thiên đế thiên tuế!"
"Cuối cùng chúng ta yêu tộc cũng có ngày này."
"Chúc mừng nhị vị điện hạ."
"Chúc mừng điện hạ đại nghiệp đáo thành."
Bên dưới Vạn Cốt Thiên sơn linh hồn yêu tộc chiến sĩ kích động hô hoán, bọn họ một phần xương máu đổ ra đã không hề uổng phí.
Thái Nhất :
"Chờ thêm một đoạn thời gian. Lúc đó thiên đạo vận chuyển, luân hồi ra. Bổn hoàng mang các ngươi lần nữa tái sinh. Không cần ở nơi này chịu khổ."
"Đội ơn điện hạ."
Hắn nhìn qua núi xác chi chít thịt da, vẫn không cảm giác một chút sinh khí nào tồn tại. Đứa trẻ kia quả nhiên là c·hết thật rồi.
Đông Hoàng Thái Nhất hướng xuống : "Các ngươi nơi này có thấy qua xác nhân tộc."
"Nhân tộc?! Đó là chủng tộc nào?" - Bọn họ nhìn nhau, xác định lúc c·hết nhân tộc vẫn chưa được Nữ Oa tạo ra, chẳng rõ nhân tộc hình dáng thế nào.
Một đạo hồn chỉ tay vào cái xác còn mới của Nghê Thường : "Điện hạ nói y? Y vừa được ném xuống đây không lâu."
"Đúng là y!'' - Thái Nhất giơ tay thu đến thể xác của nam chính.
Nghê Thường cùng hệ thống ở góc nhìn người quan sát. Trên mỏm đá, Đông Hoàng Thái Nhất đặt tay lên lồng ngực bầm tím của cỗ t·hi t·hể không còn sức sống thở dài.
"Bổn hoàng nợ ngươi một mạng. Chờ luân hồi ra ta mang ngươi đi chuyển thế."
Hệ thống nhìn bóng lưng hắn rời đi vô cùng vui mừng, nó còn đang không biết làm sao ngăn được hắn tìm nam chính gây chuyện.
Dù sao bây giờ nguyên thần nam chính đã ở đây, Thái Nhất có lấy đi cái xác cũng không ảnh hưởng thế cục.
"Đông Hoàng Thái Nhất mạnh như vậy ta làm sao đánh bại hắn?" - Nghê Thường hỏi.
Hệ Thống :
"Bây giờ hắn có bảo hộ của thiên đạo. Nhưng càng về sau bảo hộ càng giảm theo nghiệp lực tạo ra. Đến thời cơ chín mùi, đối phương không còn khí vận gia thân, ngươi ra tay nhất định sẽ đánh bại được hắn."