"Tương lai ngươi g·iết c·hết mười Kim Ô thái tử. Cứ cho là nàng ta bỏ qua tiếp tục làm vợ ngươi đi, Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất cũng không để yên. Chấm dứt cái nghiệt duyên này nhanh còn kịp."
Nam chính : "Mười cái mặt trời tiền bối cho ta thấy là Kim Ô hóa thân."
Hệ thống : "Chẳng lẽ đang yên, đang lành thái dương tinh phân thành mười mảnh hay sao hả đồ ngốc? Chúng chính là mười tên nghịch tử của Đế Tuấn... Bây giờ ta xóa cô ta nhé, chúng ta đi Thái Âm tinh thêm chuyến nữa."
"Tiền bối!" - Nam chính kêu lên. "Nữ chính là công cụ để bồi dưỡng khí vận, ta gạt cô ta gả cho ta là được, mặc kệ Đế Tuấn và Đông Hoàng, trước sau gì hai người bọn hắn cũng là n·gười c·hết. Gieo lại vận mệnh chi nữ sẽ chậm trễ thêm rất nhiều thời gian."
Gieo lại vận mệnh chi nữ sẽ tốn nhiều thời gian, nghe qua thì rất có lý nhưng hệ thống nghi ngờ Nghê Thường vì muốn cứu Thái Phi mới nói vậy.
Từ những câu nói lúc nãy đã tỏ rõ quan điểm không muốn g·iết phản diện. Đùng một cái lại nói mặc kệ Thái Nhất và Đế Tuấn.
Trí tuệ AI phân tích hắn đang nói dối, nhưng mà hệ thống cũng không vạch trần, nó chỉ hỏi lại.
"Ngươi tự tin sẽ gạt được cô ấy gả cho ngươi."
"Nhất định làm được." - Hắn nói.
"Tốt nhất đừng làm cho ta thất vọng." - Hệ thống ẩn mất rồi mang trả hắn về với thực tại, ở một mình trong không gian đa chiều nó chiếu lại từng giai đoạn trưởng thành của nam chính.
Máy móc cố gắng thế nào cũng không thể hiểu nổi được tâm tư của con người.
Nam chính thoát ly hệ thống xong liền nhanh chân chạy theo tìm tiểu thê tử của hắn.
Giọng nói lạ lướt qua trong đầu.
"Tiểu công chúa vẫn ở phía trước, ngươi bật chế độ riêng tư đi. Ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi. Không muốn cho hệ thống nghe được."
"Là ai?" - Hắn hốt hoảng. Ngoài nam chính còn ai biết đến sự hiện diện của hệ thống.
"Bảo bật thì bật đi mà." - Giọng nói kia tiếp tục thuyết phục.
Nam chính làm theo, tiếp đó hiện ra một cái không gian hình cầu bao bọc nam chính, bên cạnh hắn từ bao giờ có vị tiên nhân ung dung cầm cây quạt tre, cũng không biết đang toan tính điều gì.
"Ngươi là..."
"Không nhớ à?! Ngươi làm ta buồn đấy, gặp nhau cũng trên dưới mấy lần rồi."
Côn Bằng lần lượt biến ra cái hình dạng hắc y nhân, người thần bí lúc trước cùng Đông Hoàng Thái Nhất gặp hắn trong rừng và cuối cùng là yêu sư của thiên đình.
"Yêu đình quân sư?!"
"Chính là bần đạo."
Trò chuyện qua lại một hồi với tài múa miệng của mình Côn Bằng làm cho nam chính tin tưởng hoàn toàn, y phát hiện tên nhóc thiên mệnh chi tử này không phải loại ngốc nghếch bình thường mà là ngốc đến siêu cấp.
Qua lời kể hắn luôn tuân theo mọi chỉ dẫn và sắp xếp của hệ thống. Kiểu con ngoan trò giỏi điển hình không dám cãi lại.
Hắn còn nói chuyện hệ thống muốn xóa Thái Phi và bản thân mình đã phải hết lời năn nỉ mới giữ lại được nàng ấy.
Côn Bằng : "Chuyện tỷ tỷ ngươi ta sẽ nói giúp với Thái Nhất. Đệ ấy nhất định có thể mang tỷ tỷ ngươi sống lại."
"Thật sao?!" - Mạng tỷ tỷ hắn hệ thống hẹn lên hẹn xuống không chịu giúp, bây giờ nghe nói Đông Hoàng Thái Nhất có thể giúp n·gười c·hết sống dậy nam chính rất vui mừng.
Côn Bằng :"Có qua thì có lại, chẳng giấu gì ngươi, ta và Thái Nhất không phải người của nơi đây."
Nam chính chỉ tay lên trời. "Các ngươi ở trển xuống phải không?"
Côn Bằng : "Gần như thế mà cũng không phải như thế! Ta có ngồi giải thích ba ngày ba đêm ngươi cũng chẳng hiểu. Tóm lại bọn ta được đưa đến nơi lạ lẫm này làm việc cho lão tặc thiên và tên cẩu hệ thống mà ngươi gọi là tiền bối đấy."
Nam chính : "Ta biết rồi! Hai người bị ép làm những việc bản thân không muốn làm. Hệ thống tiền bối thật quá bỉ ổi."
Mắng hay lắm, chửi rất sướng tai... Có điều trở lại chuyện chính hôm nay đã, Côn Bằng làm ra biểu cảm bi ai than thở cùng nam chính. Y lần lượt kể ra từng chuyện hệ thống ép mình và Thái Nhất phải làm.
Thành công thu được đồng cảm của đối phương.
Nam chính : "Côn Bằng huynh và yêu hoàng định thế nào? Nếu có thể ta nguyện giúp đỡ hai người."
"Có thể. Có thể chứ!!!" - Côn Bằng ngay lập tức vứt bà nó cây quạt tre, luồn tay qua bá vai nam chính. "Chỉ cần ngươi giúp chúng ta Vu Yêu chiến. Những cái khác không thành vấn đề."
"Chuyện đó..."
Vu Yêu chiến không phải loại chuyện hắn có thể can thiệp, nam chính lưỡng lự hồi lâu vẫn chọn từ chối, hắn thấy mười hai tổ vu tuy là có hung tàn nhưng mà rất trọng nghĩa khí, vu yêu chiến rất khó phán đoán ai đúng ai sai.
Thân phận hiện giờ là Đại vu Hậu Nghệ, cũng không thể vì vài câu nói của Côn Bằng mà phản bội vu tộc.
Yêu sư lấy ra một cây quạt khác vẫy vẫy trước mặt nam chính.
"Ta muốn ngươi dẫn dắt mấy tên vai u thịt bắp vu tộc theo Hậu Thổ nhập luân hồi không ra hồng hoang, sau khi Thái Nhất thành thánh ta nói hắn kiến tạo một cái thế giới mang yêu tộc đến đó. Hai tộc thoát ly bàn cờ của thiên đạo."
"Luân hồi là gì? Nghe rất huyền diệu."
Côn Bằng : "Thời cơ tới sẽ hiểu, thành công cứu được ức vạn sinh mạng vô tội, công đức vô lượng. Chưa kể đến Thái Nhất! Đệ ấy cũng có cái nhìn khác về ngươi."
Thật vậy, nghe đến có thể làm Đông Hoàng Thái Nhất nhìn mình bằng con mắt khác, ngũ quan nam chính bừng lên hy vọng. Còn vừa nói vừa đỏ mặt.
"Thật ra Đông Hoàng khi dễ ta cũng không vấn đề... Chỉ mong tới lúc đó chịu gả Thái Phi. Ta không dám hy vọng gì hơn."
Ài!! Lại một tên tiểu tử không có tiền đồ.
Đông Hoàng Thái Nhất và nam chính rất có duyên làm nhạc phụ và con rể. Một kẻ vì ăn có thể mang Hỗn Độn chung đi bán, một người vì vợ liêm sĩ cũng không thèm.
Hê hê! Dù gì đây cũng coi như chuyện tốt, biết nam chính coi trọng thứ gì, sau đó dựa vào nó mà ra điều kiện với hắn là được.
Chuyến đi này thành công tốt đẹp, kế hoạch tiếp theo chờ Thái Nhất về đã.
Trong khi đó ở ma giới. Phụ thân của tiểu Phi Phi đang trải qua quá trình luyện thể kinh khủng của La Hầu.
"... 5951, 5952, 5954, 5955..."
Ma tổ La Hầu ngồi trên một tảng đá, tảng đá đặt trên vai Đế Á. Đế Á lại đứng trên lưng Đông Hoàng Thái Nhất.
La Hầu quát lớn. "Số 5953 đâu rồi hả?!! Đếm lại từ đầu cho ta."
Thái Nhất vừa chống đẩy vừa cõng trên người hơn vạn cân. Mệt thì có mệt nhưng hiệu quả thấy rõ, lúc trước đừng nói là nâng, chỉ đẩy một tảng đá mà gồng gần một nén nhang cũng không làm nó nhúc nhích nổi.
Giờ cõng La Hầu, Đế Á mà cảm thấy cũng không tệ lắm.
Trải qua lần huấn luyện địa ngục này hắn mới nhận ra bản thân lúc trước đã lười chảy thây tới mức nào.
"11, 12, 13, ... Sư phụ .. 14, 15, ... Người có thể dạy ta cách điểu khiển ma hồn không? 16, 17, 18..."
La Hầu : "Đừng vội, muốn khiển ma hồn phải học từ cơ bản như cách hút lấy oán niệm từ cơ thể sống để chế tạo oán khí. Có rất nhiều loại oán khí khác nhau, oán khí của phổ thông sinh linh, oán khí của loài đã khai linh trí, oán khí của tu sĩ, oán khí của thần nữa... Bla.. bla...."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Thần cũng có oán khí sao?"
La Hầu : "Sao lại không, vạn vật không nằm ngoài tham, sân, si, hỉ, nộ, ái, ố muốn thu hoạch oán niệm ngươi phải biết vật chủ nhiễm cái nào nặng nhất rồi dựa vào đó mà khai thác. Như ngươi ta thấy ngươi nộ là rõ ràng nhất, còn mười hai tổ vu là si."
Đế Á : "Cái này ta biết a!! Si là ngu si, đần độn ấy."
La Hầu : "Lúc trước Đế Á hắn cũng si lắm, có điều theo ta nên đỡ nhiều rồi."
Đế Á : "Lão đại, trước mặt sư điệt ngươi không thể cho ta chút mặt mũi à."
Sau đó cả Đông Hoàng Thái Nhất và La Hầu đều cười phá lên.
Thấm thoát trăm năm qua đi. La Hầu không còn gì để dạy cho Thái Nhất, ma đạo cũng có rất nhiều con đường.
Con đường của ma tổ vạn người phỉ nhổ, vì thành đạo c·ướp đoạt khí vận của cả thiên hạ, không ngại trảm sát toàn bộ những ai ngán đường mình. Để lại cho hậu thế ma tộc tiếng xấu đời đời.
Y không mong những chuyện đó lặp lại trên người Đông Hoàng Thái Nhất. Hy vọng hắn có thể để cho người ta nhìn vào ma đạo như một cái thoát tục tiêu dao.
La Hầu :
"Thái Nhất. Ta dẫn ngươi vào ma đạo, cho ngươi thấy ma đạo nhưng ngươi chọn trở thành ai và hành xử như thế nào, không liên quan đến ta. Nhớ kỹ! Ma đạo là đào thoát khỏi chuẩn mực của thiên đạo đặt ra, không phải cứ ma tu là sẽ thành diệt thế ma đầu."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ta nhớ rõ, sư phụ. Sau này ta sẽ không để ai biết ta là đồ đệ của ma tổ, bất cứ những chuyện ta làm. Nhân quả đều không dính ngươi."
Ma tổ La Hầu lặng thinh, quay mặt đi vào trong màn đêm sâu thẳm của ma giới. Đế Á dậm chân mở ra cổng dịch chuyển màu đen, nó tựa hồ có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng cuối cùng lại không thể diễn tả bằng lời.
Cuối cùng bẻ một cái răng đưa cho hắn.
"Lão đại trước giờ lục thân không nhận, sau này xảy ra chuyện gì. Chỉ cần bóp nát thứ này, cho dù xa cách thiên sơn, vạn thủy, sư thúc cũng sẽ đến giúp ngươi."
"Đa tạ sư thúc." - Đông Hoàng Thái Nhất vừa cầm lấy cái răng của Đế Á thì một tiếng lướt sắc lạnh từ trong ma giới bay thẳng ra. Thí Thần Thương cắm phập xuống bên cạnh.
"Sư phụ."
Giọng La Hầu bên trong vang ra.
"Gọi cái gì mà gọi. Đừng tưởng ta không biết ngươi luôn dòm ngó cái thứ này. Ma văn trên đó sớm xóa đi rồi. Dù sao bổn tọa ở đây cũng chỉ dùng để phi hành, sau này cưỡi sư thúc ngươi là được."
"Sư phụ, đợi ta hoàn thành Vu Yêu kiếp sẽ mang yêu tộc khí vận và Thí Thần Thương đưa cho người."
Hắn đối với La Hầu cung kính cúi người rồi tiến vào cổng dịch chuyển trở về hồng hoang.
La Hầu : "Tiểu tử thúi, ngươi nhất định không được thua lão tặc Hồng Quân, đánh vỡ mông hắn cho ta."
Đế Á : "Lão đại, hắn đi rồi."
La Hầu thở dài. "Giữ nhà đi, lão tử đi săn thêm dị thú đây."
"Lão đại chờ ta với. Ngươi không c·ướp người thì thôi chứ ai dám đến đây c·ướp. Ta cũng đâu phải chó thật mà bắt giữ nhà."