Trong ngoài cung thiên binh thiên tướng tập trung khá đông. Ai không biết còn tưởng thiên đình mở yến, nhìn thấy Đông Hoàng Thái Nhất trở về bọn họ đều vui mừng ra mặt.
"Chịu về rồi."
Ngoài mặt tỏ vẻ hững hờ. Kỳ thực trong lòng Đế Tuấn như vừa vác xong một ngọn núi.
Hi Hòa bên cạnh nâng Nguyệt Phiến thầm khen y đóng kịch thật hay, vừa nãy lo cho đệ đệ chạy vô chạy ra như gà mái muốn đẻ.
"Lần sau đi đâu nhớ bảo với ca ca đệ một tiếng. Vị thiên đế đại nhân này sợ hai tỷ muội ta giấu đệ đệ của ngài ấy đến nổi muốn lật cả Thái Âm tinh lên."
Đế Tuấn bị nói trúng tim đen liền nói lãng sang chuyện khác.
"Cửu Anh, nghe nói thê tử ngươi hạ sinh rồi, hài tử là con trai hay con gái. Đã đặt tên chưa?"
Cửu Anh : "Bẩm thiên đế là một cặp long phụng. Nương tử của thần đã đặt tên rồi."
"Đã sinh rồi sao?!! Chúc mừng hai ngươi." - Hi Hòa tiên tử sắc mặt ưu phiền.
Đế Tuấn mang ra một bộ vòng tay đính rất nhiều linh thạch cao cấp, bên trên còn có ít công đức kim quang ban tặng Cửu Anh làm quà cho hài tử.
Cường giả tu vi càng cường cao càng khó có con. Hi Hòa mấy lần dùng nguyên âm của mình và nguyên dương của Đế Tuấn kết hợp, thành công cũng có nhưng hài tử không thể sống được.
Nghe đến người khác có con nàng rất để bụng.
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Tẩu tẩu không cần lo, ngươi và ca ca làm lễ cưới về sau có khí vận của yêu tộc phù trợ, sớm muộn gì cũng có tin vui thôi."
Hi Hòa thở dài. "Hy vọng thế."
Chẳng biết ai khiến tự dưng Đế Tuấn choàng vai phu nhân nói nàng không sinh được thì còn Thái Nhất và Thường Hi. Hi Hòa bị câu này đâm một nhát chí mạng.
Đế Tuấn! Tên đầu gỗ này muốn mọi người biết nàng là nữ nhân không thể sinh con sao.
"A Tuấn! Ngươi không yêu ta."
Đế Tuấn : "Ngươi là thiên hậu do thiên đạo chỉ định sao ta lại không yêu ngươi được."
Thập đại yêu thần tranh nhau mở miệng nói giúp. Cư nhiên tất cả đều không khéo lựa lời. Càng nói càng khiến Hi Hòa tức đến điên.
Anh Chiêu : "Thiên đế có bao nhiêu nữ nhân bên cạnh cũng chỉ chọn mình tiên tử."
Thương Dương : "Sao tiên tử lại nói vậy, Bệ hạ không yêu tiên tử thì đã cưới Thanh Khâu nữ đế rồi."
Kế Mông : "Nếu là ta, ta cũng cưới Bạch Linh. Đằng này thiên đế lấy tiên tử chắc chắn là yêu."
Cái này là cũng được gọi là an ủi sao?! Đông Hoàng Thái Nhất và Thường Hi nghe qua còn muốn đánh người chứ đừng nói là Hi Hòa. Nói ít một chút ai bảo bọn họ câm đâu.
Hi Hòa không cam tâm, véo Đế Tuấn một cái thật đau. "Ta hỏi ngươi, lỡ như ta và Thái Nhất bị vu tộc bắt ngươi cứu ai."
Đối mặt cái loại câu hỏi chuyên dùng dày vò người khác, Đế Tuấn thực chống đỡ không nổi, y liếc qua đệ đệ. Thái Nhất tay ôm Thường Hi tiên tử giả mù nhìn chỗ khác.
Chuyện gì hắn có thể gánh hộ ca ca, riêng chuyện này thê tử của ai người đó dỗ.
"Việc này không cần ta quyết định, cả hai bị nhốt một chỗ Thái Nhất chắc chắn dùng Đông Hoàng chung cứu nàng."
Hi Hòa : "Rồi Thái Nhất không mang Đông Hoàng Chung thì sao hả?"
Nàng từng bước chân giận dữ tiến về phía y. Đế Tuấn chưa hiểu rõ ý người đẹp, Đông Hoàng Chung là đồng sinh linh bảo, xa vạn dặm cũng có thể xé không gian bay đến. Cái này ai chả biết, sao có chuyện quên được.
Thường Hi gợi ý. "Còn phải hỏi sao?! Tỷ phu đương nhiên là cứu tỷ rồi phải không tỷ phu?!"
Hi Hòa : "Ta không hỏi muội."
Đế Tuấn : "Cứu Thái Nhất trước. Bất quá hai huynh đệ ta trợ nàng hóa hình tu lại từ đầu, còn Thái Nhất có chuyện gì toàn bộ chúng ta chỉ nước c·hết hết."
Thái Nhất, Thường Hi : "..."
"Ngươi!!! Tức c·hết ta rồi."
Quá thất vọng, không ngờ nam nhân bản thân hết mực yêu thương lại mặc kệ mình sống c·hết. Hay cho một cái huynh đệ tình thâm. Mỹ nữ tuyên bố trong vòng một cái nguyên hội nữa Đế Tuấn cũng đừng hòng bước chân vào thái âm tinh nửa bước rồi đùng đùng bỏ về.
Đông Hoàng Thái Nhất vỗ trán. "Ca ca ngươi bảo cứu nàng cho nàng vui. Lại đi nói cứu ta làm gì?"
Đế Tuấn :
"Hoàng đệ, Hi Hòa ngốc không đủ lại đến ngươi? Vi huynh cứu ngươi. Sau đó ngươi dựa vào Đông Hoàng chung cứu nàng, ta không hiểu mình trả lời sai ở đâu."
Đúng là không sai nhưng nói phũ phàng như thế sẽ làm người ta c·hết tâm.
Đế Tuấn vội vàng ném lại Chiêu Yêu Phiên cho Thái Nhất rồi đuổi theo Hi Hòa.
Thường Hi :
"Tỷ phu cũng thật là... Thái Nhất! Ngươi có như vậy không? Đổi lại ta và ca ca ngươi bị vây khốn, ngươi cứu ai?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Còn phải hỏi, ta chắc chắn cứu ngươi. Ca ca ngốc như thế, cứu về lại chọc tức c·hết đại tẩu."
"Cái miệng thật tốt... Ta về thái âm tinh dỗ tỷ tỷ đây."
Thường Hi đỏ mặt, cái nam nhân chính mình chọn quả nhiên đáng tin hơn.
Bóng người rời đi phía sau, Bạch Trạch yêu thần đến gần đề cập chuyện quân doanh.
"Năm nay tuyển quân, thiên đế muốn điện hạ chủ trì đại cục. Yêu tộc lần này thiệt hại quá nhiều, có mặt người sẽ trấn an lòng quân."
"Được."
Thiên đình chiếu cáo, phàm là Chân Tiên cảnh tu sĩ có thể đến báo danh dự tuyển, phúc lợi thiên đình đưa ra đủ hấp dẫn.
Linh khí và tài nguyên tu luyện của yêu đình chính là tốt nhất. Trước đây yêu tộc tuyển quân đặt cảnh giới tối thiểu là Huyền Tiên, lần này hạ xuống Chân Tiên khiến ai nấy đều vui mừng.
Hạ cảnh : Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa. Sau đó là cửa quan Độ Kiếp.
Độ kiếp thành công bước vào tiên cảnh hoàn thiện đúc thành tiên thể có Địa Tiên, Thiên Tiên, Chân Tiên, Huyền Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên.
Đại La viên mãn có thể đi tiếp đến cảnh giới Chuẩn Thánh.
Theo lời Hồng Quân, Chuẩn Thánh có trăm cách, vạn con đường để thành tựu Thánh nhân. Nhưng mỗi con đường vô cùng khó đi, nếu không có người dẫn dắt sẽ giống như lạc vào mê cung, mãi mãi bị kẹt lại.
Cho nên ông ta đứng ra dẫn dắt chúng sinh tam thi trảm pháp.
Đông Hoàng Thái Nhất không phải ngu muội. Từ lâu đã nhìn ra Tam thi phương pháp là một cái bẫy không hơn không kém.
Thiện niệm, ác niệm, chấp niệm bản thân đem chém ra, thực lực tăng thì có tăng nhưng dẫn đến bản nguyên không hoàn chỉnh.
Làm theo cách này này muốn chứng đạo chỉ có thể dựa vào Hồng Mông tử khí.
Với lại chỉ một đường đi là Thiên đạo thánh nhân. Đến đây Hồng Quân muốn cho ngươi thành thánh thì ngươi mới được thành thánh.
Bằng không thì cả đời cũng đừng hòng với tay vào thánh vị.
Tam Thi Trảm pháp không chỉ chặt ba cái niệm, mà còn tự chặt đứt con đường Hỗn Nguyên Đại La.
Nói thêu hoa dệt gấm rằng thiên đạo thánh nhân kí thác nguyên thần vào thiên đạo, thiên đạo bất tử, thánh nhân bất diệt.
Đều gạt người, thiên đạo thánh nhân là chó săn không hơn không kém của thiên đạo.
Chẳng mấy chốc đông đảo tán tu đã tập trung ở cổng Tây Thiên môn.
Lần này thu hút tương đối nhiều người báo danh.
Người được chọn sẽ do Bạch Trạch yêu thần sắp xếp vị trí và khu vực công tác, bất kể ai hay tu vi cao thấp gì cũng phải bắt đầu từ việc làm yêu binh, về sau tham gia các cuộc tỉ thí cá nhân trên Chiến Tiên đài để leo lên vị trí cao hơn.
Yêu tộc thực vi tôn, mỗi yêu chúng có quyền khiêu chiến cấp trên của mình, thắng sẽ đạt được vị trí của người đó, còn thua : Nặng thì c·hết, nhẹ tàn phế.
Rất nhiều vị yêu soái từ yêu binh đi lên, chỉ cần có thực lực sẽ được yêu đình trọng dụng.
Tán tu vượt trội đạt cảnh giới Thái Ất Kim Tiên được đưa đến trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất. Nhóm này cổ thiên đình sẽ bồi dưỡng thành Đại La Kim Tiên, đổi lại phải đưa một tia chân linh vào Chiêu Yêu Phiên để đảm bảo tương lai làm việc cho thiên đình.
Tài nguyên và chỗ tốt dâng đến tận miệng.
Khâm Nguyên hướng dẫn mọi người truyền linh lực vào một viên dạ minh châu đặt trên tản đá Cổ Kim Thạch để kiểm tra tu vi. Ánh sáng màu đỏ tức là không đủ cảnh giới. Màu xanh mới xem là đạt.
Sau một hồi kiểm tra toàn là màu đỏ thì Khâm Nguyên khó chịu ra mặt.
"Ngươi chỉ là Địa Tiên đến làm gì? Người tiếp theo."
Thái Nhất nhìn đoàn người chen nhau nhẩm đếm cảnh giới cao chưa đến đầu ngón tay. Nhiều thì có nhiều nhưng chất lượng không có, tối thiểu Chân Tiên quá ít ỏi chứ đừng nói đến Thái Ất Kim Tiên.
Yêu tộc khí vận dưới đại địa cũng không ít, hắn không hiểu sao đám người này lại phế vật như vậy.
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Ai không đạt cảnh giới Chân Tiên tự giác trở về đi, tý nữa khảo nghiệm cũng không qua được lại ảnh hưởng thời gian của kẻ khác."
Bọn họ nghe thế nhiều người thất vọng rời hàng, song cũng có những kẻ cứng đầu không muốn đi.
Hắn đi thẳng đến nơi báo danh quát vào mặt một tên tiểu yêu Thiên Tiên cảnh.
"Ngươi không nghe bổn hoàng nói à? Bản thân không đủ thực lực đừng ở đây tốn thời gian của ta."
"Đông Hoàng van xin người hãy thu nhận bọn ta đi, không nhập được thiên đình sớm muộn gì cũng c·hết."
Tiểu yêu quỳ xuống khóc lóc, thấy vậy đoàn người nối đuôi nhau dài đằng đẳng phía sau cũng lên tiếng.
Không đủ tiêu chuẩn lại dùng nước mắt, Đông Hoàng Thái Nhất ghét nhất loại người này. Yêu Hoàng kiếm lập tức kề vào cổ tên tiểu yêu huyên náo.
"Lũ phế vật không chịu khó tu hành còn dám ở đây nhiễu loạn lòng người."
"Thiên đế tại thượng, không phải chúng ta không chịu tu hành mà vu tộc gần đây không những săn g·iết còn c·ướp đoạt toàn bộ tài nguyên vốn rất ít ỏi. Tộc đàn của ta bị diệt chỉ còn sót lại vài đứa trẻ nhỏ. Nghe tin thiên đình mở cửa mới cả gan đến nương nhờ."
"Đông Hoàng chẳng bằng người g·iết bọn ta đi, ít nhất còn lưu được nguyên thần ở Vạn Cốt Thiên sơn, trở về đại địa bị vu tộc ăn thịt thì hồn phách cũng không giữ được."
Hắn sững sờ thu kiếm về. "Bạch Trạch những lời bọn chúng nói thật không?"
Bạch Trạch gật đầu, yêu tộc dưới hồng hoang bị diệt hơn mấy trăm tộc đàn các loại. Những cái tin tức này đều báo lại cho Đế Tuấn. Do hắn mấy ngày nay không có thượng triều nên không biết.
Khâm Nguyên cũng nói thêm, năm nay sở dĩ yêu tu không đạt chỉ tiêu là do những người tu luyện đến Thái Ất đều bị vu tộc ưu tiên săn bắt ăn thịt cả rồi.
Thái Nhất rất muốn vì yêu tộc xông đến đại địa đòi công đạo nhưng tu vi không cho phép, tạm thời đành câm nín cho qua.
Nếu cứ tiếp tục như thế, yêu tộc có thể trụ được bao lâu nữa?
Đông Hoàng Thái Nhất : "Hạ tiêu chuẩn xuống, Địa Tiên nhận hết, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ đi."
"Đông Hoàng thiên tuế."
"Đông Hoàng thiên tuế."
Bạch Trạch nghe xong liền muốn tắc thở. Thu hết đám tiểu yêu Địa Tiên thì chỗ đâu mà chứa nổi, Tam Thập Tam Thiên đúng là rất rộng nhưng đám yêu chúng này tệ gì cũng mấy chục vạn.
Bất Chu Sơn.
Trong điện thờ, tổ vu làm cái động tĩnh lớn như thế chủ yếu để Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn tức giận kéo quân. Đại vu bây giờ đủ mặt, thời gian này lại luyện được Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận, vu tộc không ngán gì nữa.
Bọn hắn chỉ cần một cái lý do để khởi binh thôi.
Mỗi ngày Chúc Dung đều đứng ở dưới này chửi đổng hướng lên tam thập tam thiên. Tuy nhiên một cái tiểu yêu cũng không thèm phản ứng. Bất quá cũng đâm ra chán.
"Hai con chim ngốc kia bị ta mắng đến như vậy cũng không hiện thân, thật không giống bọn hắn chút nào. Hay là không đủ nhỉ? Ta đi g·iết yêu tộc tiếp đây."
Chúc Cửu Âm : "Giết cũng vừa phải thôi! Chừa lại mỗi tộc đàn vài tên tiểu yêu để bọn chúng sinh con đẻ cái, nếu không sợ là sau này không còn gì để ăn nữa."
Tổ vu thời gian này ăn nhiều quá yêu tộc, các địa phương xung quanh hiện giờ chỉ nghe tiếng bước chân đủ làm sinh linh trốn xa.
Nam chính lần trước giao Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát cho Đông Hoàng Thái Nhất cứ tưởng hắn sẽ phá hủy nhưng bây giờ nó lại hoàn về Vu tộc, trong lòng không khỏi hoài nghi.
"Hệ thống tiền bối, ngươi nói tại sao Đông Hoàng Thái Nhất lại giữ lại cái sát trận này?"
Hệ Thống : "Hắn phá cũng vậy thôi, không có thập nhị đô thiên thì có thập nhị đô thị, thập nhị đô vật... Vu tộc nhất định phải cái một cái át chủ bài để đối phó với cổ thiên đình. Nếu không vu yêu làm sao cân bằng... Mà ngươi quan tâm vu yêu chiến làm gì? Mau tìm thiên mệnh chi nữ đi chứ?"
Nam chính : "Đạo lộ chưa thành, nữ nhân phiền phức."
Hệ thống : "Nữ nhân??? Phiền phức?"
Cái mẹ nó, hệ thống nghe xong liền kiểm tra lại nam chính, y được thiết lập có vô số hậu cung giai lệ. Bây giờ nói nữ nhân phiền phức. Sai quá sai.
Hệ thống : "Nghê Thường ngươi nói thật cho ta biết... Ngươi có thích nữ nhân không vậy?"
"Tiền bối nói gì thế? Ta đương nhiên thích nữ."
Hệ thống : "Tốt! Vậy mau xách mông tìm thiên mệnh chi nữ đi, cô ta mang thiên địa phúc vận. Chắc chắn sẽ giúp ích cho ngươi.""