Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 182: Lai Lịch Lâm Vạn Hoa.



Chương 28 : Lai Lịch Lâm Vạn Hoa.

Lão đại phu bước vào gọi họ ra ăn sáng, trên bàn là ba bát cháo nóng hổi cùng một dĩa dưa muối.

Bát Tử : "Chỉ có ba bát? Phần lão đâu?"

Ông ta cười hiền từ, nói rằng mình vừa ăn xong rồi. "Các vị cứ dùng đi, ta còn việc ngoài vườn." Dứt lời, lão chiếc nón tre đội lên đầu, chống gậy bước ra sau nhà.

Dáng người lụ khụ khuất dần sau khung cửa trong buổi sáng mờ sương.

Rõ ràng là nhà ông ta vốn không dư dả gì, hôm qua lại còn mang ngô ra đãi khách.

Người già cả sống một mình ở nơi heo hút, vậy mà vẫn nhiệt tình đón tiếp lữ khách.

Bát Tử không để ý nhiều, y nhanh chóng ngồi xuống cầm bát cháo lên hít hà, vừa thổi vừa ăn. "Ta nói điện hạ, ăn xong chúng ta nên đi sớm đi."

Thằng nhóc nghe thế không dám múc ăn, nó nuốt nước bọt, khẽ nhìn bát cháo nóng hổi trước mặt.

"Ăn đi, nấu cũng đã nấu rồi, đừng phụ lòng ông ấy." - Yên Hà cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Vạn Hoa, ăn cho nó thấy để ăn theo, trong lòng còn thầm khen thằng bé lương thiện.

Bên ngoài hiên nhà, gió sớm lùa qua, mang theo hương thơm của đất trời.

Đến lão đại phu chống gậy đi vào đã chẳng còn ai, hai nén bạc trắng của Bát Tử để lại cạnh ba chén cháo đã được ăn sạch, họ đã sớm rời đi từ lúc nào.

Bước trên con đường đầy nắng, Yên Hà vuốt nhẹ chiếc vòng trên cổ tay, ngoại hình hắn thay đổi thành một gã tiều phu tóc chấm bạc. Bát Tử cũng nhanh chóng hóa mèo.

Lâm Vạn Hoa ban đầu theo phản xạ liền có hốt hoảng nhưng lại không nói gì, bàn tay nhỏ nhắn vẫn nắm chặt lấy vạt áo của hắn như thể sợ bị bỏ lại.



Sau một hồi do dự, đứa trẻ khẽ hỏi. "Ca ca, hai người là yêu tộc sao?"

Hắn cúi xuống nhìn nó. "Ngươi sợ hả?"

Bát Tử cười lớn. "Điện hạ! Có đứa trẻ nào không sợ yêu tộc chứ."

"Không hẳn!" - Lâm Vạn Hoa phủ nhận, còn kể rằng bản thân từng quen biết một con hồ ly, mỗi tối hồ yêu đều tới hát ru nó ngủ, cho nên không sợ yêu tộc lắm.

Nghe đến đây, Bát Tử nhếch mép, thằng ranh này nhớ cả mấy chuyện đó mà dám nói ngay cả tên mình lại không nhớ. "Con nít không nên nói dối đâu."

Lâm Vạn Hoa im lặng, đôi mắt trong veo cụp xuống như đang suy nghĩ gì đó rất sâu xa. Một lúc sau, nó ngẩng lên nhìn họ. "Đệ tên là Lâm Vạn Hoa."

Yên Hà thật ra cũng không có ý truy hỏi, nó không nói thì hệ thống cũng đã cho hắn biết rồi. Tuy nhiên việc một đứa bé hỉ mũi chưa sạch che giấu danh tính hình như có gì đó bất thường đằng sau.

"Lúc mới gặp, đệ cứ tưởng hai người được trưởng làng Mộc Sơn thuê để t·ruy s·át đệ." - Nó hồn nhiên đáp.

Bát Tử : "Làng Mộc Sơn? Nhà của ngươi à? Bọn bộ ă·n t·rộm tiền của trưởng làng hay sao?"

Lâm Vạn Hoa nhíu mài. "Tại đệ g·iết hơn năm mươi mạng người ấy."

Yên Hà, Bát Tử đứng c·hết trân tại chỗ. "Ngươi nói... Ngươi vừa nói gì? Giết năm mươi mạng, một thằng nhỏ như ngươi á?"

Lâm Vạn Hoa sợ họ không tin, liền chỉ tay vào miệng mình, giải thích nếu bản thân nếm vị máu sẽ hóa thành một kẻ đáng sợ.



Bát Tử bật cười sảng khoái, như thể vừa nghe chuyện hoang đường nhất đời. "Hahaha, điện hạ, xem ra đám trẻ nhân tộc bây giờ có trí tưởng tượng phong phú thật! Ngươi ăn máu xong hóa quái vật à, còn gì nữa? Có bay lượn như chim hay thở ra sấm sét luôn không?"

Nó tròn mắt nhìn họ, khăng khăng rằng chính miệng gia gia mình và toàn bộ dân làng nói như vậy,

Yên Hà : "Ăn nói bậy bạ. Ngươi chỉ bị ma vật đoạt xác thôi."

Lâm Vạn Hoa bặm môi. "Đệ cũng từng nghĩ thế, cho nên tháng trước đã tự cắn rách ngón tay và nếm máu của mình."

Yên Hà : "Kết quả bị nhiễm trùng máu phải không?"

"Đệ nói thật mà!!" - Lâm Vạn Hoa kích động. "Các huynh tìm thấy dấu vết của đệ ở đâu quên rồi à? Cả lúc đánh nhau với cái tên cầm kiếm cho tới lúc hai huynh nói chuyện với lão già tóc bạc, ta đều ở đó còn gì."

Yên Hà và Bát Tử nhìn nhau, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc. Những ký ức của trận chiến trước đó ùa về. Đúng là thằng nhóc này ở đó, nhưng họ luôn nghĩ đó là do ma vật điều khiển.

Bát Tử : "Từ từ đã... Ngươi nói như thế có nghĩa là trong thời gian bị đoạt xác, ngươi cảm nhận được?"

Lâm Vạn Hoa. "Không phải đoạt xác mà chính là đệ luôn đó."

Câu nói của nó khiến hai người bỗng chốc lùi lại vài bước, đồng thời rùng mình. Không khí dường như đọng lại ngay tại khoảnh khắc đó.

Ánh mặt trời buổi trưa giờ đây cũng khóa xua được cái lạnh buốt tận xương tủy họ.

Hắn buông vội tay Lâm Vạn Hoa ra, cố tìm ra một lời giải thích hợp lý. Còn Bát Tử thì dựng đứng bộ lông trên người.

Hóa ra suốt quãng thời gian chiến đấu với Thiên Nhất Tiếu nó hoàn toàn tỉnh táo và biết mình đang làm gì nhưng không thể ngừng lại được.

Cố tiêu hóa cho hết toàn bộ câu chuyện, sau một hồi im lặng, hắn cất giọng. "Ngươi từng thử kiểm soát bản thân hoặc là tìm hiểu coi chuyện gì đang xảy ra với chính mình chưa vậy?"



Lâm Vạn Hoa được một người thợ dệt già họ Lâm nhận nuôi, Vạn Hoa là cái tên duy nhất mà mẫu thân để lại cho y trước khi rời đi.

Trước đây y không có biểu hiện gì lạ.

Thế nhưng, năm lên năm tuổi, trong lần đùa nghịch cùng bạn thì có một đứa trẻ ngã chảy máu.

Mùi máu ấy như kích hoạt thứ gì đó khủng kh·iếp trong người Lâm Vạn Hoa. Y đột nhiên lao tới, phà ra một làn khói đen vào mặt đứa trẻ. Và rồi, trước ánh mắt kinh hãi của tất cả những đứa còn lại, cậu bé b·ị t·hương đã biến thành một cái xác khô ngay tại chỗ.

Kể từ đó, người dân trong làng coi Lâm Vạn Hoa là tai họa. Hai ông cháu bị xua đuổi phải lên núi sống qua ngày.

"Tính ra cái làng Mộc Sơn còn hiền chán..." - Bát Tử nhỏ giọng. "Nếu là nơi khác, hai ông cháu ngươi đã bị mang đi trầm lồng heo rồi."

Yên Hà quay phắt sang nhìn, ánh mắt sắc lẻm của hắn khiến Bát Tử vội lấy hai tay che miệng. "Ta không nói! Ta không nói gì hết!"

Nhưng đấy là sự thật mà. Ai lại muốn sống chung làng với quái vật.

"Tiếp theo đó thì sao?!" - Hắn hỏi.

Lâm Vạn Hoa cắn môi, kể lại bước ngoặt quan trọng nhất của đời mình, một tháng trước, mùa màng thất bát, gia gia nó quyết định mang ít củi xuống làng đổi lấy gạo. Nhưng ông đi mãi không về.

"Vậy nên ngươi xuống làng tìm, và…" - Bát Tử chen ngang. "...Hóa điên g·iết sạch cả cái làng luôn, đúng không?"

Lâm Vạn Hoa im lặng thay cho câu trả lời, cả hai cũng không tiện hỏi thêm nhưng có thể thấy bọn họ đều cảm thấy không ổn.

Sau một lúc cả ba im lặng, Lâm Vạn Hoa quỳ xuống trước mặt Yên Hà. "Ca ca, cầu xin huynh thu nhận đệ đi, đệ không còn chỗ nào để đi cả."

Khỏi cần nó mở lời thì hệ thống trước đó cũng đã giao cho hắn nhiệm vụ thu thằng nhóc này làm đệ tử, tuy nhiên việc nó ngửi mùi máu là ''hóa điên'' khiến Yên Hà có chút lo lắng, hiện tại chỉ là thằng con nít nhưng khi phát tiết lại mạnh tới mức kinh thiên động địa, liệu sau này nó trưởng thành sẽ thành loại quái vật gì.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.