Tiếng nói nhu hòa không cao không thấp, mặt đất dưới chân hai vị cường giả từng đợt dư chấn nhấp nhô như đang thở, nữ tử gương mặt mộng bức đi cùng Khoa Phụ đại vu, nữ nhân thành tựu ở hồng hoang không nhiều, ngoài Nữ Oa ra nàng nổi bật nhất.
Tổ vu Hậu Thổ, mỗi một bước khiến cho địa tâm cũng rung chuyển theo.
Hắn không nhiều lời trực tiếp gọi ra Yêu Hoàng kiếm, thần khí phân thân rất nhiều kiếm hồn, cùng nhau tạo thành một vòng kiếm trận xoay vòng sau lưng Đông Hoàng Thái Nhất.
Trăm thanh kiếm lơ lửng chĩa mũi nhọn hướng vào chỗ đứng của Hậu Thổ cùng Khoa Phụ. Cảm giác chỉ cần một cái cử động liền đem cả hai trảm thành từng mảnh.
Bên tả phóng ra Thúy Quang Lưỡng Nghi Đăng lung linh, Bên hữu lại đến Hỗn Độn Chung. Dưới chân ẩn hiện Càn Khôn Giám.
Hậu Thổ thân ảnh chắn phía trước đại vu, Đông Hoàng Thái Nhất thân mang thương nặng nhưng nếu hắn thực sự muốn đánh nàng cũng không nắm chắc bao nhiêu phần thắng.
Hậu Thổ kiên định. "Đứa trẻ kia, vu tộc nhất định cứu."
Đông Hoàng Thái Nhất không tự chủ thốt ra một tiếng cười. "Nói cứu là cứu sao? Vu Tộc coi mình như trời."
Nàng dùng tay gõ nhẹ hai cái lên vai Khoa Phụ, y hiểu ý chạy thật nhanh khỏi khu rừng hướng về Bàn Cổ điện, mỗi bước chân của Khoa Phụ đều nhẹ như bay, cực kỳ nhanh nhẹn. Thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt hai vị cường giả.
Côn Bằng không chần chờ lập tức đuổi theo. Muốn tìm viện binh?! Đâu có dễ vậy được.
Chỉ còn lại Hậu Thổ và Thái Nhất đối đầu, trước khi đến sớm đã biết người phải đối mặt là yêu tộc Đông Hoàng nhưng cũng không nghĩ sẽ phải đi tới bước đường này.
Những lần chạm trán trước, Đông Hoàng Thái Nhất nhìn thấy nàng liền quay mặt bỏ đi.
Hậu Thổ :
"Hỏa thiêu phượng tê cốc. Ngươi lúc nào đã trở thành loại người bừa bãi lạm sát mà năm đó bản thân ghét nhất?"
Hắn cười lạnh. "Trước là Phượng tê cốc, sau sẽ đến Bàn Cổ điện." - Từng đợt kiếm hồn phân thành cuồng phong bão kiếm sắc lạnh cuốn lấy Hậu Thổ, nàng xoay người hóa thành bức tượng đá, kiếm hồn đâm vào đều bể nát, biến mất không còn nhìn thấy.
Nhục thân của Tổ vu quả thật rất cường đại.
"Hợp!" - Đông Hoàng Thái Nhất hô to, kiếm hồn tụ tập lại hóa ra thanh kiếm khổng lồ muốn che ngang trời. "Nguyên Hồn Pháp Tướng."
Đỉnh đầu hắn dần hiện ra một cỗ huyễn ảnh nguyên thần không biết cao bao nhiêu trượng, từ đó bạo phát một sức nóng hủy diệt sinh linh, tay phải huyễn ảnh cầm lấy Yêu Hoàng kiếm hồn, tay trái chụp Hỗn Độn Chung hung hăng chém xuống tượng Hậu Thổ.
Nàng thần thông thi triển xé mặt đất ra một đường nứt khổng lồ ngay bên dưới chân Đông Hoàng Thái Nhất nuốt chửng hắn rồi nhân cơ hội đó chạy đến giải thoát cho nam chính.
Đến khi hắn dùng Yêu Hoàng kiếm chém rách địa tâm thoát ra thì bên trên đầu lại rơi xuống ngọn núi lớn.
Lần này một góc nhỏ Bất Chu Sơn bị Hậu Thổ tách làm v·ũ k·hí. Loại đất đá hình thành từ Bàn Cổ di chỉ để lại, không dễ dàng phá ra.
Hậu Thổ : "Đi mau, đại sơn không giữ được lâu."
"Keng! Keng Keng!!!"
"Muốn đi?! Để lại cái mạng cho bổn hoàng."
Quả nhiên!
Tiếng chuông phá toái mang ngọn núi lớn nổ tung. Tiên Thiên Chí Bảo Hỗn Độn chung ở đây, Bất Chu Sơn tiểu địa bất quá cứng hơn đất đá thường một chút.
Hắn lại lần nữa thôi thúc huyễn ảnh vung tay nắm lấy Hậu Thổ ra sức bóp nát nhục thân của nàng.
Hậu Thổ dùng lực triệu thêm từng đợt đá nhọn hoắc đâm lên, nhân lúc đối phương phân tâm đối phó. Dựa vào tổ vu chi thân dùng tay tát một tát thật mạnh vào mặt Đông Hoàng Thái Nhất, thân hình hắn bay xa va đổ gãy loạt cây rừng.
Sau cú tát như trời đánh làm cho đầu óc yêu hoàng vẫn còn chưa định hình được cái quỷ gì vừa đập vào mình, xương sọ muốn vỡ vụn, tiên huyết theo tai và mũi chảy ra ngoài.
Bàn tay Hậu Thổ trông có vẻ mềm mại kỳ thực ẩn chứa một lực mạnh như vạn trượng núi cao. Nếu ăn thêm vài cái tát nữa sợ là lúc về ca ca hắn Đế Tuấn cũng nhìn không ra đệ đệ mình.
Mà lúc này khóe môi Hậu Thổ lại nhúc nhích, cơ thể Đông Hoàng Thái Nhất bất thình lình bị đất đá xâu xé ra nhiều mảnh, sót lại rơi rớt trên mặt đất một nắm cát vàng.
Hậu Thổ thở dốc ngồi bệch xuống. Một Đại La Kim Tiên viên mãn độc đấu với chuẩn thánh trung kỳ kiên trì tới lúc này đã đến cực hạn.
Thái Nhất nguyên thần trọng thương mà thực lực còn kinh khủng ngần này, nếu hắn đạt đỉnh phong chiến lực khó tưởng tượng được sẽ như thế nào.
Vu yêu chiến nổ ra, vu tộc với thực lực hiện tại có thể làm gì yêu đình.
"Không cần lo cho ta! Hắn sẽ không g·iết ta" - Nàng hướng về nam chính thuyết phục, đứa nhỏ đang cố sức muốn dìu nàng về.
"Là ta hại người. Chúng ta cùng đi" - Nam chính hối hận nói ra.
Hậu Thổ : "Ta phải ở đây giữ chân hắn, còn không đi một lát nữa ta không thể cứu được ngươi đâu."
Đòn vừa rồi chỉ hủy nhục thân diễn hóa chứ không phải chân chính nhục thân Kim Ô, đợi lát nữa khôi phục linh khí Thái Nhất tự nhiên sẽ kết thành cơ thể.
Từ nãy đến giờ hắn chỉ thôi diễn ra nguyên thần pháp tướng, còn chưa có chính thức ra tay với Hậu Thổ.
"Ngươi rất mạnh, thậm chí còn hơn cả Đế Giang! Đáng tiếc chỉ đến đây thôi." - Thái Nhất cảm thán thực lực của cô ta, không hổ là tương lai thánh nhân. Mạnh! Thật mạnh.
Bàn tay rực lửa nắm lấy đầu Hậu Thổ nhấc lên. Đông Hoàng Thái Nhất sau lưng hiện lên một vòng diệu nhật.
Nam chính bi phẫn cầm cung tên hướng vào người Đông Hoàng Thái Nhất. "Yêu hoàng, ngươi chẳng phải muốn ta c·hết sao? Có bản lĩnh cứ nhắm vào ta."
Hệ thống không có trợ giúp, sẵn dịp dạy cho nam chính một bài học, để y chịu trách nhiệm cho mỗi hành động ngu đần của mình. Muốn báo thù phải nhìn lại xem có bản lĩnh đó hay không.
Chỉ giỏi liên lụy đến người thân, thiếu niên ăn một chút đả kích mới có thể trưởng thành.
Đông Hoàng Thái Nhất buông tha Hậu Thổ mà tiến lại chỗ Nghê Thường, một tông giọng trầm đáng sợ vang lên trong đầu nam chính.
"Hôm nay tha cho cô ta, ngươi liền nợ ta một mạng, sau này ngươi trở thành ai và làm cái gì ta đều không muốn quản nhưng động đến người của ta, ta sẽ tìm g·iết hết bằng hữu của ngươi rồi mang thần hồn bọn hắn giam cầm vĩnh cửu trong lửa mặt trời. Một người cũng không tha."
Hậu Thổ : "Ngươi rõ ràng có thể lựa chọn mà." - Nàng nhìn hắn hồi tưởng lại một đoạn ký ức.
"Ta chọn làm yêu hoàng còn gì. Ngươi cũng tỉnh táo đi. Chúng ta hiện tại là tử địch. Lần sau không nhẹ nhàng như vậy đâu."
Đông Hoàng Thái Nhất nhìn xuyên qua tầng tầng mây phủ, Tử Tiêu cung cửa lớn, một thải ngũ sắc thần quang chói rọi chư thiên cũng đang nhìn lại hắn.
"Lần này giảng đạo kết thúc, ta lấy thân cùng thiên đạo hợp thành, từ nay về sau Hồng Quân là thiên đạo, Thiên đạo không là Hồng Quân."
Đạo tổ vừa hay an bài xong nam tiên và nữ tiên đứng đầu, cốt truyện tuy có nhiều biến hóa nhưng không thay đổi được các vị thánh nhân theo lộ tuyến trở thành Hồng Quân đệ tử.
Sau lần ba giảng đạo, con đường chứng hỗn nguyên đạo quả mịt mờ ẩn hiện trong thần thức các vị đại năng bên trong Tử Tiêu cung, tuy nhiên ngộ là một chuyện, đi đến cùng được hay không lại là chuyện khác.
Đế Tuấn nhìn hai chỗ ngồi hàng thứ hai bỏ trống, to lớn cơ duyên như vậy mà Thái Nhất với Côn Bằng bỏ lỡ. Y đâu biết những cái này chỉ là một phần rất nhỏ trong biển lớn vô tận mà thiên đạo xào nấu.
Hồng Quân cũng không thực sự mang thánh nhân lộ bày ra đầy đủ trước mặt chúng đại năng.
Còn nói cái gì mà dựa vào cơ duyên và công đức từng người, Đế Tuấn có công khai mở thiên đình, dọn dẹp tam tộc tàn cuộc, mở ra trật tự tam giới, cuối cùng Hồng Mông tử khí không có phần.
Ra đến ngoài cửa Tử Tiêu cung, đoàn người tranh nhau đến Phân Bảo Nhai chia phần, Thập đại yêu thần cũng góp mặt thử vận may, riêng yêu tộc thiên đế không có tâm trạng đi.
"Đế Tuấn đạo hữu xin dừng bước."
Sau lưng y, Hồng Vân đạp trên ngũ sắc tường vân cùng Trấn Nguyên Tử đi tới, ánh mắt không ngừng tìm kiếm.
"Đạo hữu có chuyện gì?"
Hồng Vân :"Côn Bằng đạo hữu cùng Thái Nhất đạo hữu vì sao không đi nghe đạo."
Đế Tuấn :
"Yêu sư và hoàng đệ nói là có việc quan trọng phải làm, ta có khuyên bọn hắn nhưng lại kiên quyết không đi."
"Ca ca, bọn ta đến rồi!"
Thái Nhất mang theo Côn Bằng mặt mài rạng rỡ đến, Đế Tuấn phải dằn xuống tâm tình để không mắng họ một trận, đạo tổ giảng cũng đã giảng xong rồi, Phân Bảo Nhai thì chúng cường giả đã khởi hành tranh giành từ nãy giờ.
Trấn Nguyên Tử nhìn Hồng Vân gật đầu, sau đó Hồng Vân liền lấy ra sợi Hồng Mông Tử Khí tiến đến gần chỗ Côn Bằng.
Hồng Mông tử khí chìm nổi trôi đến trước mặt, Côn Bằng kích động toàn thân, ánh mắt không rời Hồng Mông tử khí, hắn chờ không được liền hút vào cơ thể.
Đế Tuấn và chúng tiên xung quanh khuôn mặt mộng bức nhìn nhau. Cơ duyên lớn như vậy mang cho Côn Bằng, Hồng Vân não hỏng rồi chăng?
Hồng Vân nở lên nụ cười hiền hòa. "Lần trước đạo hữu nhường chỗ ngồi tây phương nhị thánh, mất đi một hồi cơ duyên lớn lao, Hồng Vân ta cả đời chỉ cầu tiêu dao tại thế, thứ này nên là của Côn Bằng đạo hữu."
"Nếu đạo hữu đã nói vậy! Ta chỉ đành nghe theo a." - Côn Bằng mặt mài thăng hoa.
Phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Hắn lúc này nội tâm bắn từng đợt pháo hoa ăn mừng, đây cũng là đích đến của việc chủ động nhường chỗ Tiếp Dẫn Chuẩn Đề, hai con lừa trọc lần đó diễn đến nước mắt nước mũi đầm đìa, Hồng Vân đứng lên nhường, Côn Bằng bên này cũng chủ động nhường theo. Để lại một hồi ấn tượng tốt trong lòng chúng cường giả.
Giảng đạo trở về Côn Bằng tiếp cận gợi ý vị trí tiên thiên hồ lô xuất thế cho Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử, chưa hết còn mặt dày thường xuyên lui tới chỗ hai người, hắn nói mình nhìn được thiên cơ cảnh báo thời gian tới kiếp nạn sẽ ập lên đầu Hồng Vân, đại cơ duyên trên trời rơi xuống, là họa không phải phúc.
Hôm nay nhận được Hồng Mông Tử Khí nhưng không có duyên trở thành đạo tổ đệ tử, Hồng Vân cảm nhận được hết thảy sát tâm của chúng thần nhắm vào mình. Cộng thêm lời tẩy não của Côn Bằng y minh bạch bản thân có thể sẽ c·hết trước khi thành thánh, sau khi bàn lại với Trấn Nguyên Tử đành cắn răng mang cái này đại cơ duyên nhường cho Côn Bằng.
Hồng Mông tử khí được người chủ động dâng lên, hắn không có c·ướp đoạt, hệ thống không hiện cảnh cáo, Hồng Quân cũng không thể làm gì.
"Tên nghiệp chướng này, vậy mà phụ số trời mang cơ duyên cho người khác... " - Hồng Quân lắc đầu chậm rãi biến mất.
Trên đường trở về Đế Tuấn vẫn liếc ngang liếc dọc Côn Bằng, kì thực cái kia Hồng Mông Tử Khí hắn rất muốn có. Sau đó quay sang đệ đệ buộc miệng thốt ra.
"Đáng tiếc cái này cơ duyên, thiên đạo không có phần chúng ta."
Đông Hoàng Thái Nhất nhìn xa xăm, Đế Tuấn làm sao ngờ được cơ duyên không có phần bọn họ mà còn tính sẵn tử lộ cho hai người.
"Yêu sư nhất định phải khao đó, ngươi khí vận tốt như vậy! Bọn ta đến pháp bảo cũng không có phần." - Thập đại yêu thần đứng sau lưng tiếc rẻ, phân bảo nhai không phải ai cũng có thể tùy tiện lấy được. Đều là pháp khí chọn chủ nhân, dĩ nhiên không có nhìn trúng bọn họ.
Khâm Nguyên : "Phải đó, một món cũng không lấy được."
Cửu Anh, Bạch Trạch : "Bọn ta thật đáng thương."
Côn Bằng liếc mắt tới đằng trước. "Sao lại không có được! Đông Hoàng sớm đã kiếm chỗ tốt cho các ngươi, điện hạ! Ta nói phải không?"
Thập đại yêu thần ánh mắt mong chờ hướng đến bóng lưng Đông Hoàng.
Thái Nhất thở dài, từ trên người bắn ra rất nhiều kiện tiên thiên linh bảo, cùng hậu thiên linh bảo không ngừng bay lượn trước mặt chúng yêu. Bọn họ đua nhau bắt lấy cảm tạ rối riết.
Thiên đế Đế Tuấn bấy giờ mới phát giác Côn Bằng và Thái Nhất đến trễ vì trước đó cả hai đã đến Phân Bảo Nhai động tay động chân.
Lần lượt từng đoàn đại năng đi qua, ba ngàn hồng trần khách nhìn đến đống pháp bảo Đông Hoàng thu về cho yêu tộc hâm mộ đến phát điên nhưng chỉ đành nhìn nhau câm lặng, ai dám chọc vào yêu tộc đâu.
Theo đó số lượng pháp bảo từ người Đông Hoàng Thái Nhất tuôn ra vẫn không có dấu hiệu dừng lại, theo phỏng đoán của người qua đường ít nhất vị yêu hoàng này lấy đến bảy phần Phân Bảo Nhai.
Thường Hi cùng Hi Hòa đi ngang, Đế Tuấn ánh mắt mơ màng nhìn theo, Hi Hòa cơn giận đã sớm tan đi tuy nhiên vẫn làm mặt lạnh không thèm nhìn hắn.
Đông Hoàng Thái Nhất tiện tay cầm lấy ba kiện tiên thiên linh bảo đẩy qua chỗ Thường Hi.
"Nha đầu, cái này cho ngươi và tẩu tẩu."
Thái Âm Thường Hi mỉm cười bắt lấy. Hi Hòa đỏ mặt, nàng đối với Đế Tuấn mở lời : "Tý nữa còn mời hai vị thiên đế ghé Quảng Hàn cung, ta có thứ này muốn cho các ngươi xem." Sau đó cả hai vị nữ thần tăng tốc lướt khỏi tầm mắt yêu tộc.