Cho tới lúc này Đế Tuấn mới nhận ra Hi Hòa luôn biết rằng từ đầu đến cuối, tình cảm của y chỉ là một lời nói dối.
Điều bàng hoàng hơn cả là mặc dù biết rõ, nàng vẫn chọn ở lại không oán trách, nguyện ý hy sinh cả cuộc đời mình hết lần này đến lần khác, chỉ cầu Đế Tuấn hoàn thành đại nghiệp.
Sự thật này như một lưỡi dao cắt đứt lớp vỏ bọc lạnh lùng mà y đã khoác lên.
Trong cơn cuồng nộ khôn cùng, đúng sai đã không còn quan trọng. Đế Tuấn quyết định rằng nếu Đế Thập cùng Hi Hòa không thể trở lại, thì không ai khác đáng sống.
Sao trời chuyển động, sương đêm đen kịt, chỉ có ánh sáng từ những vẫn tinh xa xăm phản chiếu, kèm theo đó một cảm giác phấn khích đen tối âm thầm dần trỗi dậy.
Đế Tuấn nâng tay lên, hàng ngàn tinh tú sáng chói rung chuyển trong ánh mắt mọi người, chúng dần dần rời khỏi quỹ đạo.
Nở một nụ cười tàn nhẫn, yêu hoàng Đế Tuấn biến mất giữa tâm trận, tiếng sấm chớp vang lên cùng với tiếng rít xé toạc bầu trời khi từng ngôi sao rơi xuống, mang theo cơn phẫn nộ của trời.
Trong khoảnh khắc đó Đế Tuấn không còn là thiên đế nữa mà là kẻ điên.
Hồng Quân không thể để thế giới sụp đổ trước mắt mình. Tuy nhiên, ông ta hiểu rằng một sức mạnh b·ạo l·ực không thể đối đầu trực tiếp với cơn thịnh nộ của Đế Tuấn, mình càng không thể nhúng tay vào vũng lầy.
Ông tìm đến Đông Hoàng Thái Nhất đang đứng một bên như đóng băng. "Nếu ngươi giúp ta ngăn chặn Đế Tuấn, ta sẽ trao cho ngươi sức mạnh ngang với thiên đạo." - Hồng Quân nói với một giọng điệu đầy ma mị.
"Ngang với thiên đạo sao? Thú vị thật!" - Nam chính gần đó không khỏi bật cười. Hắn đang nghe cái gì thế này.
"Ta...." - Đông Hoàng Thái Nhất ngập ngừng nhìn ca ca.
"Ngươi không có quyền lựa chọn!!!" - Hồng Quân liền gọi ra Hồng Mông Tử khí từ sâu trong cơ thể Đông Hoàng Thái Nhất, cả không gian bỗng chốc ngưng đọng. Từ trong thân hắn một luồng khí ngũ sắc huyền bí tràn ra, uốn lượn và lan tỏa, nguyên tác cảm nhận được sức mạnh nguyên thủy không thể cưỡng lại.
Nhục thân lẫn nguyên thần hắn hấp thu Hồng Mông Tử khí, loại ánh sáng rực rỡ tỏa ra xuyên thấu cả trời sao do Đế Tuấn gọi ra.
Thương khung đột ngột tối sầm, báo hiệu sự thay đổi của vũ trụ. Những đám mây đen cuồn cuộn kéo đến, trong bóng tối ẩn hiện kiếp thiên. Từng tia sét lớn mạnh mẽ chưa từng thấy, mỗi lần đánh xuống tựa hồ rạch ngang bầu trời.
Hồng Quân trợ lực, toàn bộ lôi kiếp đánh xuống người Đông Hoàng Thái Nhất đều biến mất không lưu lại chút gì.
Nữ Oa, Tam Thanh đứng thừ người ra, đây là thiên đạo lôi kiếp mạnh nhất bọn họ từng chứng kiến vậy mà đạo tổ chỉ cần một tay có thể che ngang bầu trời, sức mạnh tuyệt đối giữa trời và đất.
Nguyên tác thánh thể dần hiện ra, vầng hào quang bao quanh không thể xóa nhòa.
Bốn phương tám hướng bay đến vô số chim chóc, bách điểu tụ hội từng đàn lớn, cũng có vô số hư ảnh kim ô hòa cùng thiên địa thần khúc. Sinh linh từ các cõi xa xăm nhất cũng cảm nhận được sự biến đổi kì diệu này.
Đế Tuấn không xem việc Đông Hoàng Thái Nhất thành thánh vào mắt, y đứng giữa trời, đôi mắt cháy bỏng cơn giận khó kiềm chế. Dưới mặt đất lúc này mười một tổ vu đã đến nhưng không phải để cứu hồng hoang mà để tận dụng cuộc hỗn chiến tiêu diệt cả Thái Nhất lẫn Đế Tuấn.
"Đến đúng lúc lắm, thù mới nợ cũ tính hết một lần đi."
Thái Nhất nguyên tác chẳng biết khuyên răn làm sao, hơn ai hết, hắn biết rõ hủy hồng hoang không giải quyết được gì cả.
"Ngươi lập tức tránh ra. - Đế Tuần đột ngột nói, đôi mắt chứa đựng cuồng loạn. "Lúc ở thái dương tinh hấp thụ cây Phù Tang, ta nhìn thấy toàn bộ những thứ không nên thấy! Những ký ức xưa cũ có thể hoặc không thể từng thuộc về chúng ta... Ta, đệ, Hi Hòa, Thường Hi, yêu tộc vòng xoáy này lặp lại hết lần này đến lần khác."
Nguyên tác tròn mắt : "Ca ca?! Ý huynh là sao?" - Huynh ấy biết hết rồi à?
Đế Tuấn : "Cho dù có làm gì cũng không thoát khỏi cái định mệnh c·hết tiệt này! Thành thánh hay không vẫn phải c·hết. Ta đã chán ngấy việc làm trò tiêu khiển cho người khác... Hôm nay ta sẽ phá hủy cái trật tự đáng nguyền rủa, tất cả trở về hỗn độn thì sẽ không còn đau khổ nữa."
Chúc Cửu Âm bước tới, tay mở ra một vùng thời gian vặn xoáy, giọng cười độc ác.
"Hủy diệt hồng hoang? Còn vu tộc ở đây, các ngươi nói hủy là hủy à? Chúng ta đã chịu đựng hai ngươi quá lâu rồi, thiên đạo ngu xuẩn không xứng đáng tồn tại, và các ngươi cũng không xứng đáng sống."
Đế Tuấn nhìn xuống vu tộc. "Đám mãng phu, chung quy chỉ là những kẻ sống dưới bóng của ta từ thời xa xưa. Nếu muốn c·hết chung với thế giới này, ta sẽ ban cho các ngươi c·ái c·hết mà các ngươi mong muốn!"
Huyền Minh : "Ai sống dưới cái bóng của ngươi? Chúng ta là huyết mạch Bàn Cổ phụ thần chánh tông, đã tồn tại từ trước cả khi ngươi còn trong trứng, mà thôi! Hôm nay vu tộc đến không phải đàm phán mà là kết thúc tất cả."
Cả 11 Vu tổ cùng Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn lao vào trận chiến. Mỗi một bước chân, mỗi một cú vung tay đều mang theo sức mạnh hủy diệt của những kẻ đã sống hàng vạn năm, trời đất, vạn vật đều tan chảy vào trận chiến kinh thiên của bọn họ.
Nam chính đứng từ xa, quan sát trận chiến kinh hoàng giữa ba phe, trong lòng đầy mâu thuẫn.
Nghê Thường không thể quyết định có nên nhúng tay vào hay không, mười một tổ vu, Đế Tuấn, Thái Nhất đang biến cả thế giới thành bãi chiến trường.
Bầu trời bị xé toạc bởi những đợt t·ấn c·ông, sấm sét của Cường Lương, ngọn lửa từ Chúc Dung v·a c·hạm với sức mạnh của Thái Nhất, tạo ra các v·ụ n·ổ khổng lồ khiến không gian nứt vỡ.
Mặt đất rung chuyển, từng mảnh đá lớn b·ị đ·ánh bay lên không trung. Đế Tuấn điều khiển những cơn mưa lửa hủy diệt.
Xung quanh Nghê Thường, những cánh đồng từng yên bình giờ chỉ còn là tro tàn. Xác của hàng vạn tộc nhân hai tộc vu yêu nhiều không tả xiếc. Không có sự phân biệt giữa kẻ mạnh hay yếu, phe vu hay yêu, khắp nơi toàn là tiếng khóc than, kêu gào của những kẻ bị nghiền nát giữa trận chiến như ám ảnh người nghe.
Hồng Quân không nhìn nổi nữa, từ từ nhắm mắt, Nữ Oa, Tam Thanh thở dài ngó đi chỗ khác.
Những ngọn núi cao ngút trời bị cày nát, mặt đất la liệt t·hi t·hể. Biển cả mênh mông giờ biến thành huyết hải, khung cảnh chẳng khác nào tận thế đang diễn ra, nơi mà toàn bộ sự sống bị xé toạc không thương tiếc.
Nghê Thường đôi mắt tối lại trong sự phân vân. Trận chiến này đã vượt xa tất cả những gì bản thân nam chính từng chứng kiến. Nó không chỉ là sự xung đột giữa hai đại tộc vu yêu, mà còn là cuộc chiến càn quét mọi thứ trong sự tồn tại, nơi mà không ai là vô can.
Nam chính nhìn hệ thống, nó lắc đầu trả lời ngắn gọn. [ Chưa phải thời điểm. ]
Gió quét qua, tiếng gào hàng ngàn linh hồn đang bị t·hiêu r·ụi, Nghê Thường nắm chặt tay, cảm nhận rõ sức mạnh đang tràn qua từng mạch máu của mình, nhưng đồng thời, cảm giác bất lực cũng ngày càng lớn.
Tại sao lần nào cũng phải nghe lời của hệ thống, những cái sinh linh vô tội này có thể cứu bây giờ tại sao lại không cứu.
"Rõ ràng có thể cứu! Tại sao lại không cứu? Thành đạo mà cái gì cũng không thể làm theo ý mình, thà làm phàm nhân có lẽ sẽ nhẹ lòng hơn." - Lời trách móc của Thái Phi lại vang lên. Và trong khoảnh khắc đó, Nghê Thường biết rằng thời gian cho sự do dự của mình đã hết.