Lý Băng Thu phi thân nhẹ nhàng lại gần chỗ vu tộc, trong bụng không ngừng hỏi thăm sức khỏe tám đời tổ tông hai tên thuộc hạ.
Sau khi quan sát bọn chúng, hắn quyết định áp sát ngay sau lưng đám tiểu vu cuối hàng đang dò dẫm mò đường.
Làn gió lạnh buốt da thổi qua, một tên trong đoàn ngã lăn xuống đất.
"Sao vậy?! Ngươi có sao không?" - Lũ đi cạnh sốt ruột xem xét.
"Có chuyện gì thế?!" - Động tĩnh cũng làm cho Chúc Cửu Âm và Xa Bỉ Thi cách đó không xa chú ý.
"Vu tổ tha mạng. Trời tối quá thuộc hạ không thấy đường ạ." - Gã tiểu vu vội vàng quơ tay xung quanh tìm v·ũ k·hí đánh rơi rồi đứng dậy, bộ dạng run cầm cập.
Cú Mang tỏ ra thương cảm : "Đại ca, hay là ngừng lại nghỉ ngơi chút đi, chúng ta thì không có vấn đề nhưng các huynh khác đi ngày đi đêm, làm sao chịu nổi."
Đế Giang chống nạnh nhìn xuống toàn bộ vu tộc đại quân, kẻ nào kẻ nấy thở không ra hơi, y đành hạ lệnh toàn quân dừng lại nghỉ ngơi đi.
Trong lúc đám người vu tộc thư giãn, Đế Giang dẫn theo một kẻ che mặt có dáng người nhỏ nhắn, hình như là nhân tộc.
Cả hai đi l·ên đ·ỉnh ngọn đồi gần đó, bàn tán về những cột linh khí khổng lồ từ đại địa xuyên thẳng lên trời.
Thực chất đó là những trận kỳ được Hi Hòa theo sự sắp xếp của Đế Tuấn cắm xuống đất từ trước, hòng biến hồng hoang thành đại trận Chu Thiên Tinh Đấu khổng lồ.
Tuy nhiên có thể quan sát bằng mắt thường trận này vẫn chưa hoàn thành, hiện tại không đủ 365 tinh thần trụ.
Bên dưới chân đồi, Chúc Dung tiến tới chỗ Phi Đản, gã b·óp c·ổ nhấc bỗng hắn lên dễ dàng như cầm một nhành cây.
"Nói! Yêu tộc các ngươi rốt cuộc là đang lẩn trốn ở đâu."
Phi Đản không trả lời, mà hắn kỳ thực cũng không biết gì để khai, từ khi cổ thiên đình sụp đổ, trừ Anh Chiêu ra thì các yêu thần, yêu vương hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những tộc đàn lớn nhỏ.
Chúc Dung : "Cứng đầu à. Ngoan ngoãn khai ra, gia cho ngươi c·hết nhẹ nhàng, bằng không sau khi ăn thịt lại mang nguyên thần ngươi bỏ vào Luyện Yêu Hồ."
Phi Đản : "Muốn g·iết thì cứ g·iết, nói nhiều làm gì. Yêu tộc tuyệt diệt thì các ngươi cuối cùng cũng thế thôi."
"Cho rằng lão tử không dám đụng tới ngươi chắc?!" - Chúc Dung giận dữ giơ nắm đấm lên.
"Dừng tay." - Đế Giang bước lại chỗ Phi Đản, gương mặt tràn ngập sát cơ nhìn hắn chằm chằm, thân hình cả hai đối lập rõ rệt.
Tuy không phải lần đầu chạm trán, song đối diện với vu tộc chuẩn thánh ở khoảng cách gần như thế khiến từng kinh mạch trong người Phi Đản run lên.
Ngoài cơ thể to như quả núi ra, sự khác biệt thực lực cảnh giới giữa hai người cũng là một trời một vực.
Đế Giang : "Gần một tuần trăng rồi hồng hoang không có dấu vết nào cho thấy sự xuất hiện của yêu tộc..."
"Hừm!! Vậy sao?" - Phi Đản bật cười dù không dám nhìn thẳng về phía vu tổ, hắn không s·ợ c·hết nhưng lại cực kỳ sợ cảm giác trở thành tâm điểm trong mắt kẻ săn mồi. "Có thể là bị các ngươi ăn sạch rồi cũng không chừng!"
Đế Giang kề sát mặt vào Phi Đản. "Thái dương bị giấu đi, yêu tộc biến mất?!... Có phải là âm mưu của Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất."
Phi Đản : "Ta không biết."
Chúc Dung : "Đại ca, huynh tránh ra, lão tử bẻ tứ chi ngươi xem có chịu nói không!!"
"Vu tổ bình tĩnh. Có thể hắn quả thật không biết gì?!" - Đám đông đằng sau tổ vu tách ra, chừa đường cho thiếu niên đi cùng Đế Giang khi nãy.
Đế Giang. "Vậy theo ý Tiêu huynh đệ chúng ta phải làm sao."
Người thiếu niên làm bộ thở dài. "Vu tổ cứ vừa hành quân vừa rao tin đồn hai trong thập yêu thần đang trong tay chúng ta, đám tiểu yêu ngu dốt không sớm thì muộn cũng tự mò tới nạp mạng. Còn chuyện thái dương tinh bốc hơi, ta nghĩ do Đế Tuấn làm, Đông Hoàng Thái Nhất đã về phe vu tộc, chuyện này hắn vô can."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?!" - Phi Đản cùng Phi Liêm tức giận gào lên. "Đông Hoàng từ khi nào phe vu tộc."
Thiếu niên bật cười.
"Các ngươi không biết hay cố tình không biết vậy? Đông Hoàng của các ngươi ngưỡng mộ Bình Tâm nương nương, sớm đã cùng vu tộc ngầm qua lại. Nếu không ngươi nghĩ vì cái gì hắn được ưu ái làm Phong Đô đại đế? Còn không phải là kiên trì ôm chân thánh nhân của vu tộc đi?"
Phi Liêm trừng mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
"Ngươi!!!... Tên c·hết bầm ăn nói hàm hồ, vu yêu không đội trời chung, yêu hoàng càng không phải loại người đó."
"Vậy tại sao yêu tộc ở đại địa nhiều lần lâm nguy nhưng thiên đình không phái chi viện?" - Thiếu niên họ Tiêu nói tiếp. "Trông các ngươi thật đáng thương, từ lúc yêu hoàng các ngươi được nương nương sắc phong đại đế, có lần nào hắn tham chiến cùng yêu tộc không? Ta nói sự thật, sao lại nổi giận chứ?"
Phi Đản rất muốn trả lời nhưng cổ họng như bị nghẹn, lời đối phương khó mà cãi được, muốn cũng không thể nghĩ ra lý do ngụy biện cho chủ tử.
"Không chỉ có vậy." - Thiếu niên tay chỉ lên trời, huyên thuyên không ngớt. "Ngươi biết những cái kia là gì không? Chính là tế đàn của yêu hoàng các ngươi, dùng chính yêu tộc làm tế phẩm, cho nên gần đây đại địa không còn bóng yêu. Hết thảy bị Đế Tuấn mang đi làm chất dinh dưỡng để con hắn, Đế Thập trùng sinh."
Phi Đản kinh sợ, tiểu thái tử thần hồn phi tán, sao có trùng sinh chuyện vô lý như y nói.
Như đi guốc trong bụng hắn, tổ vu Chúc Dung tâng bốc Đế Tuấn thành thánh, thần lực vô biên, việc hồi sinh con trai mình là chuyện bình thường. Gã cũng không quên nhắc lại sự kiện Đông Hoàng Thái Nhất t·hảm s·át hoa tộc để làm điểm nhấn cho sự độc tài của cả hai.
Đế Giang : "Mạng các ngươi trong mắt hai huynh đệ hắn là cỏ rác, mạng con cháu bọn hắn mới là mạng."
Mấy lời chí mạng này như nhát dao đâm nát lòng tin của bọn họ, Phi Đản, Phi Liêm rơi vào trầm mặc.
Mà Đế Giang cùng thiếu niên nhân tộc họ Tiêu hài lòng quay đi, đây là kết quả bọn hắn muốn thấy.
Đế Tuấn lợi hại tới đâu cũng không thể một mình triển khai toàn bộ đại trận Chu Thiên, chỉ cần yêu tộc không có lòng tin, y sẽ mất tất cả.
Nhìn gương mặt thất vọng của Phi Đản, Phi Liêm, Lý Băng Thu gần đó chỉ biết thở dài, giây đó đó hắn nhận ra mình thua rồi, là bản thân từ đầu đánh giá thấp Tiêu Phàm.
Con đường này không phải chỉ đấu thiên đạo, đấu nam chính, mà là đấu với cả thiên hạ.