Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 137: [ Xạ Nhật 2 ].



Chương 137 : [ Xạ Nhật 2 ].

"Đại ca, mẫu hậu bảo huynh vào trong." - Đế Thập đúng lúc ra tới, gương mặt hầm hầm sát khí.

Đế Hoang giật mình quay lại, đệ đệ đến lúc nào chính hắn cũng không phát hiện. "Tiểu Thập, tên này nói..."

"Đệ nói lại lần nữa, mẫu hậu đang gọi huynh!!" - Đế Thập trợn mắt đe dọa.

Hành động này lập tức có tác dụng, Đại Kim Ô bị dọa, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, không dám nói tiếp mà nhanh chóng quay lưng đi thẳng vào Thang Cốc.

Trong thoáng qua, y dường như quên mất ai là huynh trưởng của ai.

Đợi cho bóng người mất dạng, Kim Ô Thập thái tử liếc nhìn kẻ ngoại xâm, thần sắc lạnh lẽo. - "Ai phái ngươi đến đây dụ dỗ ca ca ta ra ngoài?"

"Thái tử hiểu nhầm." - Tên lạ mặt tự nhận là yêu binh kia tắt hẳn nụ cười. "Ta chỉ muốn thông báo tình hình chiến sự bên ngoài thôi. Nếu thái tử không muốn quan tâm yêu tộc thì thôi vậy."

Đế Thập hừ lạnh, hai tay khoanh trước ngực thẳng thắng nói. "Vào tận cửa Thang Cốc để thông báo tình hình chiến sự! Vị bằng hữu xuyên việt giả phe nhân tộc này thật có tâm!"

"Sao ngươi.... Ha ha ha! Hóa ra ở đây không phải chỉ có mình ta là lữ khách." - Tên yêu binh nghe xong có vẻ rất vui, y hủy đi yêu diện, hiện ra dáng vẻ của nhân tộc Tiêu Phàm tiếp cận hắn.

Tay chìa về phía Đế Thập chào hỏi, khuôn mặt mong đợi một cái bắt tay. "Huynh đệ xưng hô thế nào đây? Ngươi xuyên qua có hệ thống không?"

Nào ngờ Đế Thập vậy mà lùi lại hai bước, cả gương mặt cứng ngắt, không có chút thiện ý nào nhìn chằm chằm đối phương đầy phẫn nộ.

"Ta đương nhiên có hệ thống. Còn là chí tôn hệ thống có thể du hành vạn giới."

"Vậy hả? Hệ thống của huynh đệ thật lợi hại." - Tiêu Phàm cười gượng rút tay về, hình như hắn không muốn giao du, còn cố tình khoe khoang.



Làm như mình ngươi có hệ thống vậy!? - Y nói thầm trong bụng.

Đế Thập : "Đừng giả ngây nữa. Mục đích hôm nay ngươi đến, ta biết, ngươi biết. Yêu tộc bảo khố không có phần ngươi, Hậu Nghệ Xạ Nhật cũng không phải việc của ngươi. Để tránh rắc rối, ta thành thật khuyên ngươi đi làm gì đó có ích hơn đi."

Tiêu Phàm thở mạnh một cái, đủ thành tiếng để Đế Thập có thể nghe được. "Sao ngươi dám chắc ta không có nhiệm vụ Xạ Nhật?"

"Vì ngươi đâu phải top của cái bản đồ vị diện này.!'' - Đế Thập bật cười, y không phải, hắn cũng không, đều chỉ là lữ khách tới hồng hoang thu thập thứ mình cần rồi trở về bản đồ chính.

Tiêu Phàm im lặng không nói, ánh mắt đảo qua hoàn cảnh, hôm nay thu hoạch không ít, yêu tộc thái tử, Lục Áp tương lai chính là người xuyên qua.

Cái hồng hoang này xem ra không chỉ có một hai người xuyên việt.

Tiêu Phàm :

"Đây đúng là không phải chuyện của ta. Có điều người thúc thúc tốt của ngươi, hại c·hết thanh mai trúc mã của ta ở thế giới này, ta mà nhắm mắt coi như không có gì, há chẳng phải là người hèn nhát sao?"

Đế Thập nghiến răng. "Không làm người hèn, thì làm n·gười c·hết đi."

Trên người lăng ba lệ khí bốc lên ngùn ngụt, Trảm Tiên Phi Đao xuất kích.

"Hừm, đến đây!" - Tiêu Phàm mĩm cười phóng lên trên không, chân đạp thần kiếm hộ thân, nhanh chóng mất dạng.

Yêu tộc thái tử điên cuồng, trong lòng không nghĩ được gì ngoài mục đích g·iết người.

Tên nhân tộc này ba lần bảy lượt tiếp cận chín vị ca ca ngốc của hắn, kẻ này còn sống, sớm muộn gì cũng có chuyện.



Hắn xoay người hóa thành bản thể, mặc cho thương thế chưa lành, cưỡng ép dùng yêu tộc khí vận gia trì.

"Phá chú!"- Ngay sau đó, bức tường kết giới Đế Tuấn giăng ra vỡ nát, Thang Cốc cùng Đông Hải bên dưới dậy sóng.

Màn này làm cho đất trời rung chuyển, yêu hoàng Đế Tuấn một mảnh nguyên thần vừa trở về Thái Dương cung chưa lâu đã cảm thấy bất an.

Tim y đập nhanh, trong lòng không yên.

Nhưng sau đó lại tự trấn an mình, kết giới Đế Tuấn giăng ở Thang Cốc phải là thánh nhân mới phá giải được, Hồng Quân và đám người thiên đạo, dưới con mắt của vạn linh, chắc sẽ không công khai tới đó đòi mạng con hắn.

Hồng Quân đạo tổ ngồi ở Tử Tiêu đàm đạo cùng chư thánh, lại linh cảm Xạ Nhật kiếp cuối cùng cũng mở màn.

Nam chính, Côn Bằng và Đông Hoàng Thái Nhất, ba người tụ họp Huyết Hải xem xét tình hình chuyện Xạ Nhật Thần Cung m·ất t·ích, họ cũng cảm nhận được dị tượng nhưng mà không nghĩ xa như thế.

Tâm lý vững vàng rằng thiên địa đang phát sinh việc gì chắc nó cũng chừa mình ra.

Nghê Thường có nằm mơ cũng không nghĩ tới Đế Giang tổ vu lại chỉ chỗ pháp bảo của hắn cho Tiêu Phàm.

Không biết đối phương đã giở trò gì, thần cung không còn đáp lại kêu gọi. Giờ biết người ở đâu mà tìm.

"Đứng đây giải quyết được gì?" - Côn Bằng nói. "Ngươi không phải là thánh nhân sao? Vô dụng! Cả đồ của mình cũng để khác c·ướp."

Lý Băng Thu bên cạnh càng cười to. Nói bóng gió rằng có trách thì trách hệ thống của đối phương bỏ xa hệ thống của nam chính một trăm tám chục dặm đường, suy cho cùng, đều hơn nhau ở cái hệ thống thôi.

Hệ thống nghe thế giáng cho Côn Bằng và Thái Nhất hai cái tiểu lôi dẫn. Đánh họ đến mặt mũi đen thui như Bao Thanh Thiên, cả hai càng không vừa, liền mắng nó chỉ giỏi bắt nạt người nhà.



Nam chính cảm thấy có đạo lý, chuyển qua chỉ trích hệ thống, thử nghĩ xem! Chứng tới đại đạo thánh nhân rồi đồ vẫn bị một tên nhân tộc vô danh trộm rồi bẻ khóa luôn, thì tu hành làm quái gì.

Hệ thống : [ Đó có thể là ''nội tại'' nếu hệ thống của đối phương chuyên luyện hóa pháp bảo thì ta biết làm gì được? Các ngươi không thông cảm thì thôi. ]

"Lúc ta nâng cấp nó, thiếu một điểm tiền bối cũng có thông cảm đâu? Toàn phải chạy nhiệm vụ từ đủ tới dư." - Nam chính kể lể đầy tiếc rẻ, bản thân đã tốn gần như tám phần mười số điểm thưởng nhiệm vụ để nâng cấp thần cung.

Côn Bằng : "Mà ngươi chẳng phải tự tin nói mình là hệ thống toàn năng siêu cấp vip pro sao? Không lẽ dò la vị trí của pháp bảo do mình tạo ra cũng không thể?"

Hệ thống : [ Ta tìm không ra. Không biết tên c·hết tiệt kia dùng thủ đoạn gì nữa. ]

Nam chính bỗng nhiên cảm thấy nóng nực cực độ, mồ hôi tuôn ra như tắm, y e ngại nhìn Đông Hoàng Thái Nhất đang khoanh tay trước ngực đứng cạnh mình.

"Nhạc phụ, tự nhiên ta thấy nóng quá."

Lý Băng Thu còn định mắng thằng con rể có bệnh, huyết hải tây phương làm gì có ánh sáng mặt trời phổ chiếu nồng đậm mà bảo nóng thì sau lưng lại có tiếng mắng chửi của Minh Hà.

Minh Hà : "Đông Hoàng Thái Nhất! Ngươi cho rằng ta dễ bắt nạt sao? Hóa nhật ở địa bàn của lão tử, báo hại bọn tu la không chịu nổi ánh sáng la hét ầm ĩ. Không ai ngủ được"

Lý Băng Thu kinh ngạc chỉ tay vào chính mình. "Ta làm sao??? Minh Hà lão đầu, hai mắt của ngươi rất có vấn đề, ta đang đứng đây, hóa nhật kiểu gì?"

Minh Hà ngửa mặt lên trời hét lớn.

"Vậy tại sao lại nóng như thế? Ca ca ngươi đang ở thái dương tinh, không phải ngươi, không phải hắn, vậy ai đang hóa nhật? Sức nóng này chỉ có thể từ kim ô các ngươi mà ra."

Côn Bằng, Băng Thu và nam chính cùng nhau nhìn lên trời, ánh sáng hình như chói chang hơn thật, một phần do bầu trời huyết hải mây mù dày đặc, khó mà nhìn rõ được.

Bên tai nam chính đồng vang vẳng lên vô số tiếng nói của nhân tộc từ vạn dặm truyền tới.

Bọn họ kháo nhau trên trời dường như xuất hiện thêm một tòa đại nhật nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.