"Nếu là Nghê Thường thì cứ để hắn ăn đi, không có thiệt đâu, tên nhóc đó ăn của huynh một sẽ trả lễ mười." - Thái Nhất dùng tay vỗ lên vai an ủi Côn Bằng.
Yêu sư vừa nghe đến trả lễ thì lại nhớ vụ bộ xương không trọn vẹn của Hỗn Độn Linh Côn mà bản thân khó khăn lắm mới quên được, gương mặt sầu thảm, tay đấm mạnh vào lưng Thái Nhất như muốn khóc đến nơi.
Hắn nhìn lão ca mình thái độ mà ái ngại vô cùng, chắc chắn thằng con rể đi tay không tới nhưng một chút đồ ăn cũng đâu cần thiết phải làm Côn Bằng suy sụp... Hay là bên ngoài đang có n·ạn đ·ói?
Nếu vậy nam chính thật là quá đáng.
"Nhạc phụ, Phi nhi đi chưa?" - Đúng lúc Nghê Thường hai mắt láo liên nhìn ra ngoài, không thấy tiểu thê tử, y mới ung dung kẹp nách nải chuối đi ra.