Bộ xương r·ơi x·uống b·iển đã bị hòa tan vào nước chỉ còn trơ lại cái đầu cá, lợi ích nhiều nhất là đám thủy sản xung quanh vùng biển này. Chúng như được bơm thêm mấy trăm năm công lực.
Tới bữa, Côn Bằng cả đủa cũng không thèm động, y như người vô hồn ngồi bên cạnh bàn ăn ôm đầu cá voi, cơ hội dung hợp huyết mạch với Hỗn Độn Linh Côn bị chính mình làm tan thành tro bụi. Tâm trạng ăn uống gì nữa.
Chủ nhà như mất sổ gạo, cả bọn dĩ nhiên là không nuốt trôi cơm.
Anh Chiêu lấy bát múc cho y ít thịt hầm. "Yêu sư! Chỉ là mấy khúc xương thôi mà. Bỏ đi."
Côn Bằng : "Xương của ta, Hỗn Độn huyết mạch của ta..."