Trước cổng hoàng thành, yêu vân vần vũ, Anh Chiêu lấy bản thể nửa thân người ngựa quấn chiến y da hổ đạp gió hoành không. Chiến kỳ hòa cùng trống trận tấu lên dồn dập. Sau lưng hắn, hơn một vạn yêu tộc thiên binh, thiên tướng dàn hàng đứng đợi lệnh.
Ban đầu nghe nói nhân tộc quật khởi, Anh Chiêu vô cùng mong chờ, tuy nhiên khoảng khắc Hiên Viên từ trong điện bước ra, hắn sém chút cười thành tiếng. Nhìn kiểu gì cũng là một thằng oắt con mới lớn mặc hoàng bào.
"Ngươi là hoàng đế nhân tộc?" - Anh Chiêu cười khinh.
"Ta Công Tôn Hiên Viên, không biết thiên giới vì sao lại kéo đại quân đến nhân tộc vậy?"
Anh Chiêu lao tới, thần quang từng đạo hiện lên Hỗn Thiết Côn. "Công Tôn Hiên Viên phải không? Bổn thần nhất định bẩm lên thiên đế khắc một bài vị thật đẹp cho ngươi."
"Đánh thật sao?" - Hiên Viên nâng lên tay phải, Không Động Ấn hiện ra mang theo tầng tầng vương giả chân khí tạo một tấm khiên phòng ngự chống đỡ công kích của Hỗn Thiết Côn, hai pháp bảo va vào nhau lay động làn sóng năng lượng quét qua hoàng thành.
Sắc mặt Anh Chiêu ngay khi liền tối sầm lại. Cái này không phải bảo bối của Thái Thanh thánh nhân sao? Tên hoàng đế này là cái gì của ông ta?
Đối phương dao động, hoàng đế nhân tộc nụ cười lộ ra. Còn biết sợ vật này? Có mắt nhìn đấy. Y chớp lấy cơ hội, ngàn vạn nội lực tụ lại tung ra một quyền, đánh bay Anh Chiêu lùi xa một đoạn.
Hoàng đế thở dài. "Thiên thần, có gì từ từ nói. Ta vẫn chưa biết lý do thiên đình trách phạt, ít nhất cũng để Hiên Viên làm con ma minh bạch."
Khốn kiếp! Là Chuẩn thánh cảnh.
Chảnh thánh không thể nghi ngờ. - Anh Chiêu nội tâm chấn động lớn, bên ngoài thiên binh thiên tướng không biết gì chỉ thấy hoàng đế tư thế phòng thủ, tiện tay vung một đấm nhẹ đẩy Anh Chiêu ra, nhưng mà đích thân yêu thần trực tiếp đỡ đòn, hắn có thể cảm nhận được vừa rồi đối thủ nương tay, nếu không sợ một đòn đó đã đánh mình nguyên thần chấn động.
Thực lực Anh Chiêu vừa đạt Đại La Kim Tiên đỉnh phong, rõ ràng là kém hơn người ta một cái đại cảnh giới, tuy nhiên hắn đã nhận lệnh Đông Hoàng Thái Nhất, không thể cứ như vậy muối mặt trở về.
"Đã vậy.... Lên cho ta. Một mạng cũng không được bỏ sót." - Hắn khoác tay ra hiệu, thiên binh thiên tướng tràn xuống nhân tộc như ong vỡ tổ. Yêu tộc thiên bình gặp sinh linh chạy nhảy đều thẳng tay chém g·iết, người già, trẻ con một mạng không chừa.
Hoàng đế lúc này đã cười không nổi nữa. Y cứ nghĩ lấy thực lực ra so hắn sẽ biết khó mà lui.
"Bày trận hộ thành." - Bên cạnh Hiên Viên có mấy vị cường giả đã không thể ngồi yên, mười sáu người thân ảnh tại chỗ mờ nhạt biến mất. Phút sau bọn họ xuất hiện rải rác bốn cổng thành, từng người phóng thích linh lực, cuồn cuồn chảy vào Không Động Ấn bên trên.
Một tấm lưới kim quang kết bằng linh khí bắt đầu định hình.
Kết giới đè xuống yêu tộc đại binh, lại thêm Hiên Viên thôi phát Không Động Ấn.
Hào quang khí vận bao phát vạn tượng, trận chuyển động cũng là lúc thiên binh, thần tướng nhìn thấy thời gian lướt qua, bọn họ cảm thấy toàn bộ sức lực vơi đi một nửa.
Hôm nay yêu tộc đánh tới cửa, Hiên Viên vốn không muốn đi quá xa vì ý thức được địa vị của nhân tộc và giờ cũng chẳng phải thời cơ chín mùi để nổi dậy. Tuy nhiên nhìn máu con dân nhuộm đỏ tường thành, y quyết định Anh Chiêu phải c·hết.
Hiên Viên tụ khí đến, hoàng hà ánh sáng mênh mông chảy về hình thành một thanh kim quang bảo kiếm, lần này y không nương tay, mỗi đạo kiếm chém về phía Anh Chiêu đều có ý đoạt mạng.
Hắn biết mình không là đối thủ của hoàng đế, trước sau ra sức chống đỡ. Nhưng né được một chiêu lại trúng một chiêu, nếu không phải ngày thường chăm chỉ luyện tập cộng thêm da thô thịt dày, sợ là bị cắt thành 180 khúc.
Hiên Viên nhẩm đọc pháp chú, lưỡi kiếm hiện thiên địa linh khí, hòa thành một tia cực sáng kiếm ý chém xuống.
Đòn này mà trúng thì khó bảo toàn, Anh Chiêu sử dụng toàn lực gia trì bản thân, động tác của đối thủ quá nhanh, hắn không theo nổi.
"Sát."
Theo sau tiếng rít của Hiên Viên, hắn kịp thời bung ra đôi cánh nhảy lùi về sau.
Hoàng đế vẫn đuổi tới, lập tức giáng thêm đòn nữa từ trên cao, Hỗn Thiết Côn liền được mang chắn ở trước ngực. Phù văn trên binh khí khuấy động dữ dội, phải nói lúc chiến đấu với vu tộc Anh Chiêu cũng không sợ bằng lúc này.
Hiên Viên tay còn lại vung lên, dồn lực đấm mạnh vào đầu Anh Chiêu, nhục thân của hắn vỡ ra. Y chớp lấy thờ cơ dùng kiếm cắt phăng đầu hắn giơ lên thị uy với yêu tộc.
"Chỉ huy của các ngươi ở đây? Còn không mau dừng tay?"
"Tiếp tục cho bổn thần! Kẻ nào dừng tay, xử theo thiên pháp." - Cái đầu trơ trụi của Anh Chiêu hét lớn.
Dưới sự chứng kiến của quân lính hai bên, phần đầu và thân của hắn tan chảy ra rồi lại tự động kết dính với nhau, yêu thần tệ gì cũng là hồng hoang cường giả, kiếm của hoàng đế không phải loại pháp bảo có thể để lại v·ết t·hương hủy diệt sinh cơ.
"Hay lắm! Ta coi ngươi có thể hồi phục bao nhiêu lần." - Hiên Viên rống giận, Không Động Ấn được thánh nhân căn dặn đừng để dính qua huyết nhục, nếu không thì Anh Chiêu khó toàn mạng với y.
"Khoan đã! Hoàng đế nhân tộc, chuyện đâu còn có đó... Các ngươi mau dừng tay đi."
Hiên Viên định ra tay thì bị một nam tử nho nhã dáng người, cầm Mao Vũ Phiến chấp tay đi tới. Người này tiên phong đạo cốt, khuôn mặt tươi cười, rất có khí chất. Hoàn toàn trái ngược Anh Chiêu hung dữ, bặm trợn.
Đối phương vừa lên tiếng thì thiên binh thiên tướng liền buông bỏ v·ũ k·hí, biến mất tại chỗ.
Có thể thấy địa vị của hắn không tầm thường.
Hiên Viên : "Ngươi là...?"
"Tại hạ Bạch Trạch, người khác gọi yêu thần, còn ngươi muốn kêu thế nào cũng được." - Bạch y nam tử vui vẻ nói.
Hiên Viên : "Hóa ra là Bạch Trạch thiên thần, ta từng có nghe danh."
"Hân hạnh, hân hạnh..." - Bạch Trạch vỗ vai Anh Chiêu mấy cái an ủi. Cũng không quên truyền âm trách hắn không biết lượng sức, thấy người ta mạnh hơn thì thôi đi, mắc gì đánh cho cố. Đó không gọi là can đảm, mà gọi là đần độn.
Hiên Viên đối Bạch Trạch không có ác cảm, tiếng lành của hắn người dân ca tụng rất nhiều, là kẻ ít khi nhúng tay vào quá nhiều việc tranh đấu của yêu tộc, lúc còn ở Côn Luân thi thoảng còn chỉ dẫn các bộ tộc nhỏ bé lạc đường.
Hoàng đế liếc về phía người dân của y thây chất thành núi, máu đổ thành sông. "Dám hỏi thiên thần, nhân tộc đã phạm tội gì?"
Bạch Trạch : "Hoàng đế cả việc mình làm cũng không biết sao?"
"Hiên Viên tự thấy bản thân không có làm ra chuyện gì hổ thẹn với lòng." - Y chắp hai tay ra sau, ung dung ngửa mặt lên nhìn trời. Mưu đồ Kim Ô chưa có tiến hành, tự nhiên ghép tội cho y sao mà được.
Bạch Trạch : "Nhân tộc phỉ thần bán thánh là một, mạo phạm thiên uy là hai, m·ưu đ·ồ hành thích thái tử là ba. Còn có... Hừm! Còn có cấu kết vu tộc, toát đoạt hồng hoang sơn địa của thiên đình, âm mưu nhân hoàng chi danh. Ta nói có phải không hoàng đế? Ngươi vẫn chưa hài lòng với vị trí hiện tại nhỉ?"
Hiên Viên bị nói trúng tim đen liền không tự chủ mà liếc Bạch Trạch, chuyện y cùng vu tộc hợp tác lợi ích từ lâu. Mong muốn chiếm cứ thật nhiều địa vực để gia tăng nhân tộc khí vận, trở thành nhân hoàng vậy mà bị đối phương nhìn thấu.
Hoàng đế : "Nhân tộc chưa bao giờ phỉ báng thần phật, chùa tự, đền đài, miếu văn lớn nhỏ đều có hương khói, còn việc mạo phạm thiên uy, chẳng qua là thái tử gia của mấy người gây nên cảnh sinh linh lầm than, bất quá hồng hoang không ai dám lên tiếng bọn ta mới mạo hiểm nói hộ tiếng lòng thôi."
Y tiếp. "Còn m·ưu đ·ồ hành thích thái tử là do ai nói vậy? Ta và phượng tộc thái tử chưa từng gặp nhau, thiên thần không tin có thể dùng thuật đọc tâm tra là rõ."