Truyền thuyết kể rằng sau Long Hán Sơ Kiếp ba đại tộc lớn lui về quy ẩn, hồng hoang bước vào giai đoạn phát triển cực thịnh của yêu tộc với hơn trăm vạn tộc khác nhau tranh đấu không ngừng.
Đến khi có hai vị tiên thiên thần thánh mang theo thái dương chân hỏa từ thiên thượng đến thế gian, loạn lạc mới được dẹp yên.
Tương truyền thái dương tinh thai nghén một cặp tam túc kim ô, người anh tên Thái Huyền, người em Thái Nhất, Thái Huyền nắm trong tay Hà Đồ Lạc Thư, đặc biệt Thái Nhất đỉnh đầu treo theo Hỗn Độn Chung.
Đời sau gọi là chuông Đông Hoàng hay là Đông Hoàng chung, trong các điển tích là loại thần khí nghịch thiên đứng đầu trong ba kiện tiên thiên chí bảo, công thủ toàn diện. Bóp nát thời gian.
Hai huynh đệ mang theo thiên mệnh giáng thế, dựa vào thực lực trấn áp bát phương, thống nhất vạn tộc quy về một mối gọi chung là Yêu. Yêu tộc dựa vào Hà Đồ Lạc Thư tìm được một khoảng thiên không rộng lớn phía trên đỉnh Bất Chu Sơn lập ra thượng cổ thiên đình, thiên đình đầu tiên của thời viễn cổ.
Sau khi khai mở thiên giới gồm ba mươi ba tầng trời Thái Huyền xưng thiên đế lấy danh Đế Tuấn, hiệu lệnh chư thiên, đặt ra thiên quy.
Người em cũng trở thành Đông cung thiên đế gọi là Đông Hoàng Thái Nhất. Cùng nhau chấp chưởng thiên đình. Thái Nhất tiếp tục chinh nam dẹp bắc, đánh khắp bát hoang mở rộng thế lực.
Dưới quyền thiên đế có Thập Đại Yêu Thần : Cửu Anh Anh Chiêu, Bạch Trạch, Khâm Nguyên, Phi Đản, Phi Liêm, Thương Dương, Kế Mông. Thử Thiết, Quỷ Xa.
Dưới yêu thần lần lượt có ba trăm sáu mươi lăm vị yêu vương, các vị này mỗi người đồng thời chưởng quản thêm rất nhiều yêu tướng, mỗi yêu tướng lại đứng đầu vô số yêu binh, mỗi yêu binh đều sẽ quản lý các tộc đàn yêu tộc khác nhau.
Liệt kê bấy nhiêu đủ để tưởng tượng ra số lượng yêu tộc con dân khủng bố bậc nào.
Chúng ta bắt đầu câu chuyện ở đây! Thời kì hưng thịnh nhất của cổ thiên đình.
Tam thập, tam thiên đỉnh phong - Đại Nhật Thần cung điện lớn.
Thiên Khung dày đặc yêu khí. Cảnh vật thiên đình như một bức tranh thiên sương vạn thủy, chim muôn bay lượn, bách hoa khoe sắc nơi nơi.
Toàn bộ thế giới hồng hoang ở ngoài không một nơi nào có thể sánh bằng.
Từ trong ra ngoài đều có rất nhiều yêu tộc binh lính canh gác luân phiên đêm ngày.
Bên trong điện ngọc hai vị thiên đế ngồi trên vương tọa. Sau lưng hư ảnh Tam Túc Kim Ô xòe cánh, giống như một vòng diệu nhật rực rỡ.
Thiên đế Đế Tuấn, mỹ diện như ngọc, thần thái như tranh, dung mạo thế gian khó tìm.
Y căng mắt xem qua tấu chương của yêu tộc thành viên dâng lên. Mười bản thì là hết chín bản cầu thiên đình kéo quân đánh Vu tộc.
Hồng hoang hiện giờ có một thế lực lớn mới nổi không ngừng bàng trướng gọi là Vu tộc. Bọn này ỷ thân thể to lớn đè ép các sinh linh khác làm thức ăn, bao gồm cả yêu tộc cũng không thoát khỏi thực đơn.
Trong lòng Đế Tuấn rất muốn xuất binh thảo phạt Vu tộc nhưng qua mấy cái lần thượng triều vẫn đâu vào đó không tiến triển, một phần do không nắm rõ đối phương một phần khác vì Đông Hoàng Thái Nhất không chịu khởi binh.
Cũng vì chuyện này y vô cùng phiền muộn. Đế Tuấn với thực lực chuẩn thánh sơ kì nói trắng ra chỉ có thể đối phó với tầm hai đến ba vị tổ vu Đại La Kim Tiên viên mãn là cùng, đằng này tận mười hai tên.
Vu tộc toàn là mãng phu không nói võ đức. Đánh nhau là sẽ xúm vào đánh hội đồng.
Chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất cầm theo Hỗn Độn Chung thì may ra lời nói có trọng lượng.
Cách đây mấy hôm Nữ Oa nương nương có ghé qua cổ thiên đình bàn về chuyện mai mối Đế Tuấn và Thái Âm tinh chủ Hi Hòa, chuyện càng thêm chuyện.
"Thái Nhất! Đệ thấy sao?" - Đế Tuấn hỏi.
Mà Đông Hoàng Thái Nhất lúc này đang lo chuyện khác, hắn cùng yêu thần nhóm truyền âm bàn tán về loại rượu hôm qua đã uống ngon như thế nào.
Nghe thiên đế gọi Đông Hoàng, yêu thần nhóm liền lập tức im lặng.
Đế Tuấn nhìn qua. "Thái Nhất đệ có ý kiến gì về vu tộc không?"
"Cái gì? Vu tộc làm sao?!"
Nãy giờ có nghe gì đâu, Thái Nhất đối diện với khuôn mặt khó ở của ca ca bị dọa đến xanh mặt, hắn bối rối nhìn xuống đám yêu thần cầu cứu.
Thông thường những chuyện chính sự nhàm chán đều không muốn góp mặt, hầu hết thời gian của hắn nếu không đánh người sẽ dành để bế quan.
Bế quan xong du ngoạn hồng hoang ngắm nhìn sơn thủy núi non.
"Cửu Anh nãy giờ ca ca nói cái gì vu tộc?" - Đông Hoàng Thái Nhất che miệng truyền âm xuống dưới.
"Điện hạ, ta cũng không có nghe!"
Cư nhiên yêu thần nhóm cũng không khác, lời thiên đế từ lỗ tai bên này lọt qua lỗ tai bên kia, biết cái gì đâu mà nhắc.
Đế Tuấn trừng mắt thập đại yêu thần, đồng thời mùi rượu từ miệng Thái Nhất theo tiếng nấc xông ra ngoài. Yêu vương yêu soái có mặt trong đại điện không dám lên tiếng.
Hôm qua Thái Nhất xuất quan tìm đến Cửu Anh, Bạch Trạch xuống đại địa uống rượu thâu đêm suốt sáng, đến khi vừa lết trở về Đông Hoàng điện đã bị Đế Tuấn gọi đến nghị sự nên thần sắc có nét uể oải.
Đế Tuấn :
"Hoàng đệ, ngươi cũng nên san sẻ chuyện triều chính với vi huynh, ta gần đây đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có."
"Huynh trưởng có phải nên cân nhắc chức vị quân sư, như thế sẽ đỡ phần nào công việc."
Đông Hoàng Thái Nhất vừa nói vừa nháy mắt với Bạch Trạch.
Bạch Trạch vội vàng ngẩng cao đầu đứng thẳng lên gián tiếp đề cử bản thân. Xét về mưu trí thì hắn đứng đầu, cộng thêm lời này của Đông Hoàng tin chắc chức vị yêu sư kia đã trong tầm tay.
Đế Tuấn gật gù :
"Có lý, thiên đình nên có một cái yêu sư cùng ta đàm luận việc triều chính... Bạch Trạch yêu thần bước lên tiếp chỉ."
"Chúc mừng Bạch Trạch yêu thần!"
Toàn bộ yêu binh yêu tướng trong điện hô vang, Đông Hoàng Thái Nhất gương mặt cũng vô cùng hài lòng. Cuối cùng cũng đã thay đổi được tình tiết chính của hồng hoang rồi.
Bạch Trạch ung dung bước ra trước mặt Đế Tuấn quỳ xuống lĩnh chỉ.
"Tạ thiên đế bệ hạ, Bạch Trạch nguyện vì thiên đình xông vào núi đao biển lửa."
Tuy nhiên sau đó Đế Tuấn buông xuống :
"Lần này xuất chinh mang theo Cửu Anh cùng Anh Chiêu đối với Bắc Minh chi chủ lựa lời mềm mỏng thuyết phục hắn. Còn không được lập tức trở về báo cáo, ta sẽ cho Đông Hoàng đến tiếp hắn."
Bạch Trạch cười khổ, vậy không phải sắc phong làm yêu sư mà bảo mình đến Bắc Minh thuyết phục Côn Bằng đầu nhập thiên đình.
Lần trước đến bị Côn Bằng bày trận đánh thừa sống thiếu c·hết rồi bây giờ còn muốn đi nữa sợ là bổng lộc tháng sau không còn mạng để nhận.
Cửu Anh, Anh Chiêu giương mắt nhìn Đông Hoàng. Không cần bọn họ cầu cứu hắn cũng ra mặt. Đông Hoàng Thái Nhất là người xuyên việt, hồng hoang tiểu thuyết đọc không ít.
Kẻ muốn loại bỏ nhất chính là Côn Bằng.
Bất kể đọc tiểu thuyết nào cũng có ghi lại Côn Bằng là tên phản đồ không tận lực trợ giúp yêu tộc trong trận chiến cuối cùng còn c·ướp đi Hà Đồ Lạc Thư của Đế Tuấn bỏ chạy.
Loại tiểu nhân bỉ ổi này không thể để y trở thành yêu sư. Chưa kể đám ái khanh của mình bị đối phương treo lên đánh.
"Ca ca, vì cái gì huynh coi trọng Bắc Minh chi chủ kia?"
Thái Nhất đáy mắt sinh ra tia lửa hướng Đế Tuấn phản đối. Hắn thật khó hiểu cách nhìn người của ca ca, Bạch Trạch đối với Côn Bằng thua kém chỗ nào, sao có thể coi trọng một kẻ chưa từng tiếp xúc qua.
Thật ra trước khi đưa ra quyết định thiên đế Đế Tuấn đã cân nhắc rất nhiều. Xét về thực lực Bạch Trạch chỉ vỏn vẹn Đại La Kim Tiên, Côn Bằng thì đã chuẩn thánh.
Yêu tộc thực lực vi tôn, nhập thiên đình sẽ bị cưỡng chế tiến nhập một phần chân linh vào Chiêu Yêu Phiên nên không sợ đối phương phản bội.
Tuy nhiên Bạch Trạch đối với Thái Nhất giao tình rất tốt, Đế Tuấn cũng không muốn bẻ gãy mặt mũi đệ đệ mình ở đây.
Đế Tuấn :
"Bạch Trạch yêu thần vi huynh đã an bày một vị trí khác quan trọng hơn. Thiên đình bảo khố là tối trọng của yêu tộc không thể giao cho người ngoài, Đệ thấy để y làm chức vụ này thế nào?"
"Theo ý huynh là được."
Đông Hoàng Thái Nhất nói xong liền trực tiếp triển khai Kim Ô hóa hồng thuật bay khỏi Đại Nhật thần cung trở về Đông Hoàng điện.
"Nhị đệ... Ta vẫn chưa hỏi xong chuyện đánh Vu tộc mà?!"
Đế Tuấn thất thần nhìn theo bóng dáng Kim Ô bay đi, đây là lần đầu tiên Thái Nhất mở miệng phản ứng lại quyết định của mình.
Thái Nhất sở dĩ không muốn ngồi yên vì hôm qua trong lúc bế quan ở Thái Dương tinh cảm ứng sao trời dịch chuyển một thiên thế sáng rực lướt ngang phá hủy trận pháp hắn lập để trấn trụ phúc vận yêu tộc.
Linh cảm mách bảo kẻ thù lớn nhất ở thế giới này của hắn, thiên mệnh chi tử đã lộ diện.
Rất lâu về trước.
Lý Băng Thu ngoài ý muốn xuyên qua hồng hoang làm một cái trứng chim, không ngờ đến bản thân vậy mà trở thành Tam Túc Kim Ô - Thái Nhất.
Tương lai lượng kiếp phía trước.
Lúc thuận lợi hóa hình nhìn thấy hệ thống đã mừng như bắt được vàng, vốn dĩ cho là từ nay có bàn tay vàng. Con đường lập hậu cung nghịch thiên sẽ trãi đầy hoa hồng.
Nào ngờ bị dội ngay một xô nước lạnh.
Vai trò của hắn là phản diện, cái loại nhân vật dù cho chí cao vô thượng quyền hành thế phiệt trên mây nhưng không hiểu kiểu gì lại đâm đầu đi chọc giận một tên ất ơ vô danh nào đó rồi một ngày đẹp trời bị tên năm xưa mình khinh thường đ·ánh c·hết.
Hoặc là kiểu mạnh, mạnh khủng kh·iếp.. Mạnh không sách vở nào tả được nhưng rồi lại bị nam chính kém mình cả chục cảnh giới đánh cho nằm lăn lộn.
Vừa hay Lý Băng Thu lại rơi vào cả hai hoàn cảnh ở trên. Hệ thống khốn nạn cũng chỉ hướng dẫn hắn một cách sơ sài rồi lặn mất tăm.
Dựa vào cái gì đã vất vả xuyên không còn bắt hắn ngồi yên chờ c·hết?
"Mình không thể thua cẩu hệ thống được!" - Hắn nói lớn.
Có điều lấy gì để thắng nó?
Thời gian đầu hắn còn hăng hái bỏ công đi tìm khắp nơi tìm nam chính nhưng tới tên cùng mặt mũi đối tượng ra sao cũng không rõ.
Cứ vậy hết mấy cái nguyên hội sống trong trạng thái thấp thỏm lo âu, tận bây giờ cổ thiên đình đã đi vào quỹ đạo vốn có, xem như dư giả chút thời gian tập trung tìm kiếm.
Đông Hoàng Thái Nhất huýt gió, từ ngoài điện lớn Chu Tước thần điểu kéo theo xa giá Đại Nhật thần dư bay vào bên trong.
"Thiên đế gọi ta." - Chu Tước khom người.
Hắn tiến đến chỗ Đại Nhật thần dư ngồi lên, hai mắt hướng về đại địa bên dưới.
Thái Nhất vỗ lên xa giá, hướng ánh mắt nhìn vào khoảng trời sáng hực.
Chu Tước nhận lệnh vỗ cánh bay đi, thiên vân rung chuyển, kéo theo xa giá của Đông Hoàng Thái Nhất rời khỏi cung. Ánh sáng từ Thái dương tinh chiếu vào thần xe, xung quanh hiện ra hộ pháp đại trận, trùng trùng điệp điệp hình ảnh Kim Ô bay lượn.
Nam thiên môn, yêu vương trông coi quỳ bái hành lễ. "Đông Hoàng tuần tra nơi nào để thần thông báo đến toàn bộ tộc nhân."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Hướng về đại địa hồng hoang, đến chỗ nhân tộc địa phương."
Cấm vệ binh đứng gác xung quanh thiên môn thấy xa giá thiên đế liền nổi trống, tiếng kèn rền vang khắp tam thập, tam thiên truyền đi đại địa mỗi một sinh linh đều nghe thấy.
"Đông Hoàng tuần du. Nhân tộc tổ địa đích đến."
"Đông Hoàng tuần du. Nhân tộc tổ địa đích đến."
Đế Tuấn khoát tay ra hiệu cho Cửu Anh, Anh Chiêu cùng Bạch Trạch theo hầu xa giá. Cả ba lúc này liền biến mất khỏi đại điện không lưu lại chút khí tức.
Xa giá của Đông Hoàng Thái Nhất rời khỏi thiên môn, phía sau lập tức có năm vạn yêu binh hợp trận tháp tùng.
Mượn nhờ ánh sáng kim quang, tốc độ phi hành của Chu Tước vượt qua thời không hạn chế.
Thái dương chân hỏa nóng bỏng lưu lại tia lửa dài xẻ ngang bầu trời.
Chu Tước bay khỏi không phận thiên đình tiến nhập hồng hoang bên dưới, sông ngòi, núi non lần lượt hiện ra, cảnh tượng nhân gian sơ khai dần dần thấy rõ, bất kể nơi nào đều phảng phất từng đạo Yêu tộc khí vận.
Thiên hạ đại đồng, rộng lớn bao nhiêu, đều là lệ thuộc thiên đình yêu tộc.
Hồng Hoang trãi qua Tam Tộc phân tranh, thiên địa hoang phế, vạn vật tàn lụi. Loạn lạc khắp nơi. Đế Tuấn cùng Thái Nhất lập chí dựng cờ hiệu triệu, bình định các tộc, thả xuống nhân quả thù hận.
Đi qua vô số năm phấn đấu, thương khung xoay vần, yêu tộc thành lập.
Cỏ cây, muôn thú, vạn vật có linh, đều có thể thừa nhận mình là yêu tộc, tiếp nhận yêu tộc khí vận.
Từng cái tiểu tiên nhỏ nhoi nhất cũng cảm ứng được thiên đế diễu phúc tuần tra, bọn họ đồng loạt hướng về đường đi của thần giá lễ bái.
Tam Túc Kim Ô sinh ra đã là thần tiên. Có lời đồn ánh sáng từ kim quang công đức trên thân Kim Ô nhất tộc có tác dụng tịnh hóa tà niệm, thậm chí có thể mở ra con đường tu tiên cho người có duyên.
Cho nên đời sau rất nhiều kẻ phàm phu truyền tai nhau ôm mộng đi tìm cây Phù Tang, một lần trông thấy Tam Túc Kim Ô liền khai thông tam nguyên cửu vận. Nghịch chuyển thành tiên.
Rất nhanh xa giá đã đến gần nhân tộc tổ địa.
Lúc còn cách mặt đất một khoảng tương đối. Mười mấy tên yêu tướng đã quỳ bái tiếp đón. Hàng dài đoàn người trùng điệp phía sau là nhân tộc đang đội trên đầu rất nhiều tế vật.
Nhân tộc về sau trong thiên địa định sẵn sẽ thay thế yêu tộc.
Theo như tám vạn tiểu thuyết từng đọc qua lúc thất nghiệp, loại kịch bản nào có thần tiên yêu quái thì y như rằng nhân vật chính là phàm nhân rồi gặp cơ duyên một tay che trời.
Đoán chừng rác rưởi hệ thống này rơi vào những cái lối mòn đó hết chín phần.
"Cung thỉnh Đông Hoàng Thái Nhất thiên đế, chúc điện hạ thiên tuế! Thiên thiên tuế."
"Miễn lễ!" - Vừa nói cặp kim nhãn vừa lướt xem toàn bộ nhân tộc bộ mặt vô cùng run rẫy bên dưới.
Nhân tộc lúc này bất quá chỉ đồng dạng một loại nhỏ bé chủng tộc trong số trăm vạn chủng tộc hồng hoang. Một đám người yếu đuối tùy ý để những chủng tộc khác chà đạp không hơn không kém.
Trong lúc hắn lướt qua đám đông nhìn xem nơi nào có dấu hiệu của nam chính thì trong biển người hàng đầu tiên, mỹ nhân đội trên đầu rỗ trái cây tế vật lăn ra ngất xỉu, mọi người xung quanh đều lo lắng cho cô ấy nhưng trước mặt hắn không ai dám động.
Yêu tướng nhìn thấy lễ vật được dâng tặng rơi vãi ra đất, chúng sợ phạm tội bất kính liền cắn răng sợ hãi.
Nàng ta xinh đẹp vượt xa những người xung quanh, hắn theo phản xạ của đàn ông rất muốn chạy đến đỡ lấy nhưng mà xét lại thì... Đẹp như thế không thể là quần chúng được.
Nhân vật nữ xinh đẹp trong mấy loại sách ngựa đực không là quần chúng thì chỉ có thể là hậu cung của nam chính hoặc là mẫu thân, bà dì, chị dâu, em gái nuôi hoặc là chị gái họ...
Trong đoàn người nhân tộc xuất hiện một ông già cầm gậy bước lên.
"Bẩm thiên đế, chúng tiểu nhân nghe tin thiên đế giáng lâm, quỳ dâng lễ cũng đã hơn một canh giờ. Dù sao nàng ta cũng là nhi nữ. Thân thể yếu nhược, xin thiên đế khai ân."
"Hề hề...!! Chúng thần nghe nói điện hạ rất thích ăn trái cây cho nên.... - Mấy tên yêu tướng cười ngoác mồm ra.
Bắt người già và trẻ con quỳ một canh giờ giữa trời nắng chang chang thế này để dâng lễ, Đông Hoàng Thái Nhất trông đống trái cây héo rũ do nắng đến mức cháy cả vỏ mà rất muốn vỗ tay tán thưởng.
Các vị không hổ danh là tay sai của nhân vật phản diện, làm vậy không c·hết uổng lắm.
Tuy nhiên lại vô tình làm hắn nghĩ ra một cách rất tốt để biết ai là nam chính, nếu mỹ nữ này có liên hệ với cái tên nam chính kia thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi.
Hắn rút ra Yêu Hoàng kiếm giơ lên mặt mỹ nhân định hành quyết nàng tại chỗ, rồi ngưng lại với ánh mắt đầy chờ đợi quan sát biển người im lặng nhìn mình trong lòng đầy hoài nghi.
Cái mẹ nó! Nam chính đâu? Ai đó lao ra cản đường kiếm đi chứ?!
Theo mấy cái motip tiểu thuyết hẳn là nam chính sẽ xuất hiện ngay lúc này rồi mắng chửi phản diện các thứ. Chẳng lẽ nam chính ngủ chưa dậy?
Y không ra thì hắn thật sự phải g·iết mỹ nhân xinh đẹp này à?
"Xin dừng tay!!!"
Đúng như dự đoán, thiếu niên gương mặt búng ra sữa chạy đến, thân người nhỏ bé chắn trước mặt Thái Nhất. Đứa nhóc thở dốc, trên người mặc đạo y, ánh mắt kiên quyết không chút sợ sệt.
"Có thế chứ!"
Hắn mỉm cười hài lòng. Ngoài mấy tên nam chính trong văn ngựa đực ra thì làm gì có nhân vật quần chúng nào có bệnh đứng ra chống lại phản diện.
"Hỗn xược, sao ngươi dám hiên ngang chắn trước mặt thiên đế." - Yêu tướng đôi mắt đỏ lên.
"Đông Hoàng thủ hạ lưu tình." - Phía xa đi đến Đạo bào đạo nhân bạch y, mỗi bước chân đều phát ra ánh sáng tinh hà bạch quang.