Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 73: Kẻ có tiền chết tiệt



"Bugatti Chiron thì hay lắm sao??”

Cô gái eo nhỏ nghe thấy Trịnh Khải Toàn nói thế thì thở phì phì nói: “Xe của chúng ta cũng là Ferrari GT đấy! Em…”

Còn chưa dứt lời, Trịnh Khải Toàn đã vội vàng che miệng cô ta lại, nóng nảy nói: “Bà cố nội ơi, em nhỏ giọng chút đi, một chiếc Bugatti Chiron của người ta mua được ba mươi cái xe Ferrari ghẻ này của chúng ta đấy! Biệt thự đắt nhất trong khu này chưa chắc đã bằng một chiếc xe này của anh ta đâu!”

Người có thể lái siêu xe vài chục tỷ, cậu ta không chọc vào nổi.

Một khi bị đối phương nghe thấy lời của cô gái eo nhỏ này, người đó tức giận lên, thì cậu ta muốn khóc cũng không khóc nổi.

“A?”

Cô gái eo nhỏ trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy sự khó tin.

Trong mắt cô ta, Ferrari GT ba triệu đã vô cùng ghê gớm rồi, xe đắt hơn nữa hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của cô ta!

Kết quả chiếc xe vừa đi qua thừa đủ mua ba mươi chiếc Ferrari GT?

Mẹ nó, xe đó chế tạo từ vàng à?

“Đi nhanh lên, đi nhanh lên.”

Trịnh Khải Toàn kéo cô gái eo nhỏ kia đi, cậu ta sợ ở lại thêm lúc nữa, cô gái eo nhỏ này sẽ lại thốt ra từ ngữ không hay gì đó.

Cô gái eo nhỏ tức giận trừng mắt nhìn xe của Hà Thời Minh, hùng hùng hổ hổ nói: “Kẻ có tiền chết tiệt!”

Trịnh Khải Toàn âm thầm lau mồ hôi lạnh, vội vàng chui vào xe rời đi.



Hà Thời Minh lái xe, chậm rãi đi dạo bên trong Nhất Phẩm Các.

Không thể không nói, chỗ này khác hẳn so với các tiểu khu khác.

Thẳng thắn mà nói, đây là lần đâu tiên anh tới một tiểu khu xa hoa như thế này.

Tiểu khu này không giống mấy chỗ xây biệt thự kiểu Âu, trong Nhất Phẩm Các, toàn bộ đều là kiến trúc cổ đại.

Ở hiện tại đang thịnh hành phong cách châu Âu, thậm chí ở nông thôn cũng thiết kế nhà mặt đất theo kiểu Âu tối giản, thì các biệt thự dạng cổ như thế này lại có vẻ khác người.

Mái hiên uốn cong, lan can khắc hoa, ngói bướm, cục gạch xám khói, còn có cầu nhỏ bắc qua dòng chảy nhỏ róc rách!

Phong cách này… chậc chậc.

Không lâu sau, Hà Thời Minh đã tới trước biệt thự mình chọn.

Anh chọn căn biệt thự số sáu, vốn muốn chọn căn số một, nhưng tài chính không cho phép. Muốn mua được căn đó phải tốn tròn tám mươi triệu, cho dù là đặt cọc cũng cần hai mươi lăm triệu rồi.

Cho nên chỉ có thể lùi mấy bước, chọn căn biệt thự số 6.

Với anh mà nói, gì mà số một với số sau, khác nhau cũng không quá lớn, chung quy cũng chỉ là chỗ ở mà thôi, chỉ cần thoải mái hơn chỗ tầng hầm anh đang ở là được.

Quan sát số 6 một lượt thấy không có vấn đề gì, Hà Thời Minh bèn lái xe ra ngoài.

Lúc đi ra cổng cũng như vậy, không hề có ai ngăn cản, bảo vệ vẫn chỉ nhìn anh một cái, mở cửa cho anh, chào theo kiểu nhà binh, sau đó sẽ mặc kệ anh.

Khí chất như thế này, khiến bảo vệ của Nhất Phẩm Các cũng phải lau mồ hôi.



Ở văn phòng bán căn hộ Nhất Phẩm Các bên cạnh, Hà Thời Minh đi vào trong, phát hiện bên trong không có nhiều người, chỉ có chừng mười nhân viên, cùng với bốn vị khách mà thôi.

Chỉ là suy nghĩ kĩ chút thì cũng dễ hiểu.

Nơi này là Nhất Phẩm Các, tùy tiện chọn một căn nhà rẻ nhất cũng phải ba chục triệu rồi, số tiền đó đúng là không phải ai cũng có thể bỏ ra chỉ để mua nhà, coi như là mấy hộ đột nhiên phất lên nhờ tiền đền bù di dời và phá dỡ cũng chỉ có thể suy nghĩ.

Người dám để ý đến nhà ở đây, trên cơ bản đều không giàu cũng quý, cái này cũng khiến cho văn phòng bán nhà của Nhất Phẩm Các cũng không giống mấy chỗ bán nhà khác, đông người qua lại.

Lúc này, nhân viên công tác đang bu lại họp, một người đàn ông ba mươi tuổi đứng trước mặt những nhân viên này, nghiêm túc dặn dò cái gì.

Hà Thời Minh đứng bên cạnh nhìn cuộc họp lớn này, thấy bọn họ không đinh dừng lại, bèn hô lên: “Này, làm phiền chút, có ai nhàn rỗi không?”

Người đàn ông đầu đinh liếc nhìn Hà Thời Minh, đáp: “Rất xin lỗi anh, chúng tôi đang họp, ở bên kia có mô hình thu nhỏ của tiểu khu, anh xem trước đi.”

Nói xong, anh ta lại tiếp tục nghiêm túc nói với nhân viên của mình: “Đợi lát nữa khi chủ tịch đến, nếu như ai phạm sai lầm trước mặt chủ tịch, đừng trách tôi không khách khí! Còn nữa, chỉnh trang lại quần áo đi, làm việc phải gọn gàng! Phải…”

Chỉ là chưa dứt lời, anh ta đột nhiên phát hiện, những cô gái bán hàng xinh đẹp đang nghe anh ta dặn dò đột nhiên cùng nhìn vào Hà Thời Minh, hoàn toàn không nghe xem anh ta đang nói gì, trong mắt tràn đầy vẻ si mê.

Vương Chí Thừa: “…”

Hà Thời Minh: “??”

Sao lại đột nhiên nhìn mình lạ thế?

Chẳng lẽ là vì cứ đến mười giờ sức quyến rũ của mình lại được tăng lên?

Trời ạ!

Cái sức quyến rũ chết tiệt không có chỗ để này!

“Làm cái gì thế! nhìn tôi đây này!” Vương Chí Thừa quát lạnh một tiếng, những nhân viên bán hàng này mới khôi phục tinh thần, vội nhìn về phía Vương Chí Thừa.

Cách đó không xa, có bốn người đang vây quanh mô hình thu nhỏ của tiểu khu.

Hai người trong đó có Trịnh Khải Toàn và cô gái eo nhỏ.

Trịnh Khải Toàn nhìn về phía Hà Thời Minh bị lơ đẹp, tự dưng lắc đầu cười, nói với cô gái eo nhỏ bên cạnh: “Nhìn thằng nhóc kia xem, chúng ta đều đứng ở đây ngoan ngoãn đợi ông ta họp xong, đáng lẽ anh ta không nên làm ra vẻ như thế, giờ thì hay rồi, ăn bơ ngon lành.”

Cô gái eo nhỏ gật đầu đap: “Đúng! Thế này có phải là không biết trời cao đất rộng gì không? Cho rằng đến văn phòng bán nhà rồi, thì nhân viên cũng phải vây xung quanh anh ta sao? Coi mình là trung tâm chắc? Không nhìn lại xem mình được mấy cân lượng.”

Trịnh Khải Toàn khen ngợi: “Hay…”

Bây giờ thính lực của Hà Thời Minh rất tốt.

Nội dung nó chuyện của hai người kia, rơi vào tai anh không sót một chữ nào, anh lập tức đen mặt.

Không phải anh cố ý muốn cắt ngang cuộc họp của mấy người này, chỉ là đã chọn nhà xong rồi, anh có nhu cầu cần làm là đưa tiền, nên mới hỏi xem có ai rảnh không thôi.

Kết quả qua miệng hai người này, sao lại biến thành không biết trời cao đất rộng?

Chỉ là, anh cũng lười đôi co với bọn họ.

Bởi vì chút chuyện cỏn con như vậy mà phải  cay cú làm lớn lên, thì hoàn toàn không cần thiết…

Trải qua sự thay đổi trong hai ngày nay, suy nghĩ của Hà Thời Minh đã khác với trước kia, xảy ra biến hóa rất lớn, tư duy cũng hoàn toàn khác.

Anh đi qua một bên ngồi nghỉ ngơi.

Chốc lát sau, cuộc họp kết thúc, mấy người bán hàng cũng đi tới trước mô hình thu nhỏ, giới thiệu cho khách tới xem.

Cũng có một cô gái xinh đẹp đi tới trước mặt Hà Thời Minh, hỏi: “Chào anh, anh đến xem căn nhà nào ở đây? Định lúc nào mua?”

Hà Thời Minh liếc nhìn nhân viên bán hàng xinh đẹp trước mặt. Dáng người không tồi, bộ đồng phục váy ngắn công sở màu xanh nhạt càng khiến cho vóc dáng nhu mì của cô ấy được phác họa rõ nét hơn. Lúc này cô ấy đứng trước mặt Hà Thời Minh, dáng vẻ uyển chuyển hiểu lòng người, người khác liếc mắt một cái tâm trạng cũng tốt hơn.

Không thể không nói, đây chính là hình tượng điển hình ở các văn phòng giao dịch bất động sản, phục vụ cũng tận tình.

Hà Thời Minh liếc nhìn bảng tên cài trước bộ ngực đầy đặn của cô ấy.

Lương Giai Tuyết.

Hà Thời Minh đứng dậy, đi tới trước mô hình thu nhỏ, ngón tay chỉ vào một căn biệt thự trong đó: “Căn biệt thự này, hiện tại có giá bao nhiêu?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.