.
“Gaoooooooo”
Đột ngột một tiếng gầm vang dội, chấn động không gian, phát ra từ đằng xa, làm Minh giật mình tỉnh lại.
Xem quét hình thần thức không thấy gì, mà nhìn ra phía xa xa của rừng cây, âm thanh cây cối đổ vỡ vang lên liên tục, dường như có con gì vô cùng to lớn đang tiến đến hướng cậu.
Mặt trời đã lên cao, xem chừng Minh ngủ cũng được kha khá, cả người tươi tỉnh, tràn đầy sức sống, ngó qua đám lửa đã tàn từ lâu, phong ấn cùng kết giới vẫn nguyên vẹn không có ai hay thứ gì tác động vào cả.
Minh liền vội thu hồi kỹ năng, thoáng chốc thân ảnh cậu hiện ra ngay một bên suối, bên cạnh còn có đống cây chất làm củi và một vùng cháy chỉ còn lại tro tàn.
Cậu tập trung tinh thần quan sát thần thức, chỉ một lát trong phạm vi quét hình được, Minh thấy có một khối sáng rất lớn đang tiến tới phía cậu, nhìn cận vào thì là một con vượn cực kỳ to, ngay ngực nó có những vòng hoa văn đan xen hai màu trắng và vàng.
Minh liền xem bảng thông tin trạng thái của nó.
« Sinh mệnh: 300/300 »
« Năng lượng: 230/230 (Thuộc tính Thổ: 130/130, Thuộc tính Kim: 100/100) »
« Thần thức: 125/125 »
Xem qua năng lượng liền biết nó tu vi đã tương đương Trúc Cơ tầng 3, thậm chí còn cao hơn tu sĩ vừa Trúc Cơ tầng 3 một ít, chỉ là thần thức của nó lại không cao như tu sĩ cùng đẳng cấp.
Hiện giờ nó đã cách cậu khoảng gần 400 mét, Minh có sự lựa chọn là chạy trốn, hay là ở lại chiến đấu.
Suy nghĩ rất nhanh, liền quyết định, ở lại, thử sức chiến đấu cùng con vượn này.
“Ầmmmmm”
“Ầmmm”
Tiếng va chạm vang lên, càng lúc càng gần, trong thần thức cũng biết rõ con vượn đang lao đến.
Lúc này đã không suy xét được nhiều, Minh rút ra thanh kiếm gỗ, cũng vận Linh Lực Kiếm Thể và cổ văn Cắt Đứt áp bên ngoài, bước ra bộ pháp, cả người như tàn ảnh, nhảy qua con sông, xông về phía trước.
“Gàoooooo”
Cùng với tiếng gào dữ tợn, con vượn khổng lồ nhảy ra khỏi rừng cây, cả người nó cao hơn Minh gần gấp đôi, cũng to khỏe hơn rất nhiều.
Lúc này đối mặt trực tiếp, cậu mới thấy sức ép khủng khiếp từ nó.
Trông thấy Minh lao tới, con khỉ vận năng lượng từ nội hạch, phát sáng ra 2 chữ cổ văn hoàn toàn mới trong thần thức Minh, rồi nhanh chóng tụ năng lượng thành một lớp áo giáp bao bọc toàn thân nó.
Cũng ngay vừa lúc cậu dụng kiếm bộ đâm trúng vào ngực con vượn, lúc này đã bị lớp giáp bằng Thổ linh lực che chắn lại.
“Kengggg”
Tiếng vang như kim loại chạm vào nhau, thanh kiếm gỗ có phong ấn phi kiếm năng lượng cũng không đâm xuyên được lớp giáp của nó.
Ngay lập tức, con vượn xoay người, một cú dộng như trời giáng đánh từ trên xuống, nắm đấm lớn đến nổi bao cả khoảng không phía trên đầu cậu.
Minh không chần chừ, dụng bộ pháp hết tốc lực, xoay tròn một khoảng xa né tránh, cũng đúng lúc cú đấm của con vượn rơi xuống đất.
“Uỳnhhhhhh”
Mặt đất vỡ tan, chỉ nội dư chấn của nó bắn ra cũng làm cậu nghiêng ngả, phải dụng bộ pháp chuyển sang hướng khác.
Nếu cú đấm đó vào người, cậu nghĩ thầm, bản thân mình chịu đựng không nổi, cũng may là, chuyển động của con vượn không quá nhanh.
Con vượn thấy mình ra đòn hụt, tức giận nhưng vẫn không rút tay ra khỏi mặt đất, Minh thấy kỳ lạ, thì trong thần thức của cậu bắt được ý đồ của nó.
Con vượn vận dụng năng lượng Thổ thuộc tính nơi nội hạch, truyền linh lực vào tay rồi xuống đất.
Cậu thấy năng lượng thuộc tính Thổ lan ra dưới đất, về phía mình. Không dám trễ nải, liền dụng bộ pháp lui lại, rồi cũng xoay vòng chuyển hướng.
Vừa đúng lúc từ chỗ cậu đứng trước đó một cây cột đá đâm lên từ dưới mặt đất, cũng hên là cậu đã phản ứng né kịp, nếu không đã xuyên thủng người.
Liên tiếp những cột đá phóng lên từ mặt đất, mà Minh cũng xoay người chuyển đổi vị trí liên tục.
Càng lúc mặt đất càng thiếu chỗ bằng phẳng, mà thay vào là những cột bằng đá, sừng sững, hạn chế sự di chuyển của Minh.
Con vượn vô cùng thông minh, cậu nhận ra ý đồ của nó, liền tìm cơ hội ra đòn.
Lúc cậu di chuyển đến vị trí bằng phẳng duy nhất ở phía xa, vừa nhảy lên né cột đá từ bên dưới, thì con vượn như đã lường trước tình huống đó.
Nó trước đó cùng lúc vận chuyển thêm một loại năng lượng thuộc tính nơi nội hạch, mang sắc thái thuộc tính Kim.
Hút những mảnh khối kim loại nhỏ trong đất, về phía sau lưng mình tạo thành một mũi thương bằng kim loại thật sự, đã vậy còn chứa đựng thuộc tính Kim năng lượng bên trong, phóng về phía Minh, đúng tầm cậu vừa nhảy lên.
Minh đã chờ cơ hội này, dụng thần thức rút mũi tên nguyên tố từ trong túi không gian, bay đâm thẳng về phía mũi thương kim loại kia.
“Chíuuuuuu”
Mũi tên nguyên tố dễ dàng xuyên một lỗ hổng, đâm qua toàn bộ cây thương kim loại, rồi lao đến cắm phập vào bên trong lớp giáp cũng đâm qua thịt của con vượn, ngay nơi giữa ngực, trong sự ngỡ ngàng của nó.
Bị một vết thương tuy không sâu, nhưng làm nó đau đớn, một cơn đau đã lâu chưa trải qua, cảm giác đánh mất tôn nghiêm của mình, khiến nó tức giận tột độ, gầm lên.
“Gàooooooooo”
Ngay thời điểm này, Minh vừa mở miệng nói thầm.
“Phá”
Cũng cùng lúc hủy bỏ phong ấn của hai nguồn năng lượng đối nghịch nhau trong mũi tên, một sự rung động mãnh liệt kéo theo sau là một tiếng nổ kinh khủng.
“Ầmmmmm”
Mà Minh cũng vừa hay rút ra phi kiếm dự trữ từ bên trong túi không gian, thành công chém đứt mũi thương làm hai mảnh. Ngay lúc xoay người, cậu cũng không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục dụng thần thức rút ra tiếp mũi tên nguyên tố cuối cùng trong túi không gian, phóng về đám bụi mù mịt chỗ con vượn đang đứng, do hậu quả của cú nổ vừa nãy.
Trong thần thức Minh dễ dàng quan sát con vượn, cũng thuận tiện điều khiển mũi tên nguyên tố cắm vào giữa trán nó, xem qua lớp giáp, cùng dẫn nổ ngay lập tức.
“Ầmmmmmm”
Lại một nổ tiếng vang trời phát sinh.
“Rầmmm”
Tiếp theo là tiếng đổ sập của con vượn lên mặt đất, khiến mặt đất cũng rung chuyển, chấn động, cũng làm bụi mù tản ra hết xung quanh.
Minh nhìn qua, thấy xác con vượn nằm đó, phần trán và giữa ngực có 2 lỗ xuyên qua, cậu thở phào, tiến lại gần nó.
Cũng may là có thần thức giúp cậu quan sát được con vượn chuẩn bị hậu chiêu ở sau lưng, mà tính toán phản công kịp thời, cũng thầm cảm thán con vượn này quá thông minh.
Mà cũng phải nói là do vụ nổ của linh lực và nguyên lực tạo ra, cũng kích nổ bốn nguyên tố, cậu mới thành công tiêu diệt con vượn, mà cũng chỉ có thể để lại trên người nó vết thương không quá to, may là đánh trúng nơi yếu hại.
Nếu không có vụ nổ nguyên tố này, dùng mũi tên năng lượng thì chỉ khiến nó bị thương, chứ không thể lấy mệnh của nó được, điểm này cũng làm cậu mừng thầm vì lúc trước phát hiện ra sát chiêu này.
Mặc dù cậu có thể sử dụng phi kiếm để cắt nó, nhưng da dày, thêm có lớp giáp nguyên tố Thổ, lại cùng với sức mạnh vô cùng khủng bố, đoán chừng cũng không tạo được quá nhiều tổn thương với nó, không thể thắng một cách ‘an toàn’ như này được.
Nhìn đám cột đá mà con vượn tạo ra khi nãy, Minh liền vận dụng linh lực phá hủy tất cả chúng, khung cảnh vùng bên kia sông lúc này, tan nát, vỡ vụn, còn hơn lúc trước rất nhiều..
Mặt trời lên cao, chiếu soi không gian đổ nát, hoang tàn bên dưới.
Minh quan sát con vượn, lúc này đã không còn năng lượng duy trì, cho nên lớp giáp Thổ nguyên tố đã tan rã, lộ ra da thịt cùng cơ bắp cuồn cuộn của nó..
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
“Gaoooooooo”
Đột ngột một tiếng gầm vang dội, chấn động không gian, phát ra từ đằng xa, làm Minh giật mình tỉnh lại.
Xem quét hình thần thức không thấy gì, mà nhìn ra phía xa xa của rừng cây, âm thanh cây cối đổ vỡ vang lên liên tục, dường như có con gì vô cùng to lớn đang tiến đến hướng cậu.
Mặt trời đã lên cao, xem chừng Minh ngủ cũng được kha khá, cả người tươi tỉnh, tràn đầy sức sống, ngó qua đám lửa đã tàn từ lâu, phong ấn cùng kết giới vẫn nguyên vẹn không có ai hay thứ gì tác động vào cả.
Minh liền vội thu hồi kỹ năng, thoáng chốc thân ảnh cậu hiện ra ngay một bên suối, bên cạnh còn có đống cây chất làm củi và một vùng cháy chỉ còn lại tro tàn.
Cậu tập trung tinh thần quan sát thần thức, chỉ một lát trong phạm vi quét hình được, Minh thấy có một khối sáng rất lớn đang tiến tới phía cậu, nhìn cận vào thì là một con vượn cực kỳ to, ngay ngực nó có những vòng hoa văn đan xen hai màu trắng và vàng.
Minh liền xem bảng thông tin trạng thái của nó.
« Sinh mệnh: 300/300 »
« Năng lượng: 230/230 (Thuộc tính Thổ: 130/130, Thuộc tính Kim: 100/100) »
« Thần thức: 125/125 »
Xem qua năng lượng liền biết nó tu vi đã tương đương Trúc Cơ tầng 3, thậm chí còn cao hơn tu sĩ vừa Trúc Cơ tầng 3 một ít, chỉ là thần thức của nó lại không cao như tu sĩ cùng đẳng cấp.
Hiện giờ nó đã cách cậu khoảng gần 400 mét, Minh có sự lựa chọn là chạy trốn, hay là ở lại chiến đấu.
Suy nghĩ rất nhanh, liền quyết định, ở lại, thử sức chiến đấu cùng con vượn này.
“Ầmmmmm”
“Ầmmm”
Tiếng va chạm vang lên, càng lúc càng gần, trong thần thức cũng biết rõ con vượn đang lao đến.
Lúc này đã không suy xét được nhiều, Minh rút ra thanh kiếm gỗ, cũng vận Linh Lực Kiếm Thể và cổ văn Cắt Đứt áp bên ngoài, bước ra bộ pháp, cả người như tàn ảnh, nhảy qua con sông, xông về phía trước.
“Gàoooooo”
Cùng với tiếng gào dữ tợn, con vượn khổng lồ nhảy ra khỏi rừng cây, cả người nó cao hơn Minh gần gấp đôi, cũng to khỏe hơn rất nhiều.
Lúc này đối mặt trực tiếp, cậu mới thấy sức ép khủng khiếp từ nó.
Trông thấy Minh lao tới, con khỉ vận năng lượng từ nội hạch, phát sáng ra 2 chữ cổ văn hoàn toàn mới trong thần thức Minh, rồi nhanh chóng tụ năng lượng thành một lớp áo giáp bao bọc toàn thân nó.
Cũng ngay vừa lúc cậu dụng kiếm bộ đâm trúng vào ngực con vượn, lúc này đã bị lớp giáp bằng Thổ linh lực che chắn lại.
“Kengggg”
Tiếng vang như kim loại chạm vào nhau, thanh kiếm gỗ có phong ấn phi kiếm năng lượng cũng không đâm xuyên được lớp giáp của nó.
Ngay lập tức, con vượn xoay người, một cú dộng như trời giáng đánh từ trên xuống, nắm đấm lớn đến nổi bao cả khoảng không phía trên đầu cậu.
Minh không chần chừ, dụng bộ pháp hết tốc lực, xoay tròn một khoảng xa né tránh, cũng đúng lúc cú đấm của con vượn rơi xuống đất.
“Uỳnhhhhhh”
Mặt đất vỡ tan, chỉ nội dư chấn của nó bắn ra cũng làm cậu nghiêng ngả, phải dụng bộ pháp chuyển sang hướng khác.
Nếu cú đấm đó vào người, cậu nghĩ thầm, bản thân mình chịu đựng không nổi, cũng may là, chuyển động của con vượn không quá nhanh.
Con vượn thấy mình ra đòn hụt, tức giận nhưng vẫn không rút tay ra khỏi mặt đất, Minh thấy kỳ lạ, thì trong thần thức của cậu bắt được ý đồ của nó.
Con vượn vận dụng năng lượng Thổ thuộc tính nơi nội hạch, truyền linh lực vào tay rồi xuống đất.
Cậu thấy năng lượng thuộc tính Thổ lan ra dưới đất, về phía mình. Không dám trễ nải, liền dụng bộ pháp lui lại, rồi cũng xoay vòng chuyển hướng.
Vừa đúng lúc từ chỗ cậu đứng trước đó một cây cột đá đâm lên từ dưới mặt đất, cũng hên là cậu đã phản ứng né kịp, nếu không đã xuyên thủng người.
Liên tiếp những cột đá phóng lên từ mặt đất, mà Minh cũng xoay người chuyển đổi vị trí liên tục.
Càng lúc mặt đất càng thiếu chỗ bằng phẳng, mà thay vào là những cột bằng đá, sừng sững, hạn chế sự di chuyển của Minh.
Con vượn vô cùng thông minh, cậu nhận ra ý đồ của nó, liền tìm cơ hội ra đòn.
Lúc cậu di chuyển đến vị trí bằng phẳng duy nhất ở phía xa, vừa nhảy lên né cột đá từ bên dưới, thì con vượn như đã lường trước tình huống đó.
Nó trước đó cùng lúc vận chuyển thêm một loại năng lượng thuộc tính nơi nội hạch, mang sắc thái thuộc tính Kim.
Hút những mảnh khối kim loại nhỏ trong đất, về phía sau lưng mình tạo thành một mũi thương bằng kim loại thật sự, đã vậy còn chứa đựng thuộc tính Kim năng lượng bên trong, phóng về phía Minh, đúng tầm cậu vừa nhảy lên.
Minh đã chờ cơ hội này, dụng thần thức rút mũi tên nguyên tố từ trong túi không gian, bay đâm thẳng về phía mũi thương kim loại kia.
“Chíuuuuuu”
Mũi tên nguyên tố dễ dàng xuyên một lỗ hổng, đâm qua toàn bộ cây thương kim loại, rồi lao đến cắm phập vào bên trong lớp giáp cũng đâm qua thịt của con vượn, ngay nơi giữa ngực, trong sự ngỡ ngàng của nó.
Bị một vết thương tuy không sâu, nhưng làm nó đau đớn, một cơn đau đã lâu chưa trải qua, cảm giác đánh mất tôn nghiêm của mình, khiến nó tức giận tột độ, gầm lên.
“Gàooooooooo”
Ngay thời điểm này, Minh vừa mở miệng nói thầm.
“Phá”
Cũng cùng lúc hủy bỏ phong ấn của hai nguồn năng lượng đối nghịch nhau trong mũi tên, một sự rung động mãnh liệt kéo theo sau là một tiếng nổ kinh khủng.
“Ầmmmmm”
Mà Minh cũng vừa hay rút ra phi kiếm dự trữ từ bên trong túi không gian, thành công chém đứt mũi thương làm hai mảnh. Ngay lúc xoay người, cậu cũng không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục dụng thần thức rút ra tiếp mũi tên nguyên tố cuối cùng trong túi không gian, phóng về đám bụi mù mịt chỗ con vượn đang đứng, do hậu quả của cú nổ vừa nãy.
Trong thần thức Minh dễ dàng quan sát con vượn, cũng thuận tiện điều khiển mũi tên nguyên tố cắm vào giữa trán nó, xem qua lớp giáp, cùng dẫn nổ ngay lập tức.
“Ầmmmmmm”
Lại một nổ tiếng vang trời phát sinh.
“Rầmmm”
Tiếp theo là tiếng đổ sập của con vượn lên mặt đất, khiến mặt đất cũng rung chuyển, chấn động, cũng làm bụi mù tản ra hết xung quanh.
Minh nhìn qua, thấy xác con vượn nằm đó, phần trán và giữa ngực có 2 lỗ xuyên qua, cậu thở phào, tiến lại gần nó.
Cũng may là có thần thức giúp cậu quan sát được con vượn chuẩn bị hậu chiêu ở sau lưng, mà tính toán phản công kịp thời, cũng thầm cảm thán con vượn này quá thông minh.
Mà cũng phải nói là do vụ nổ của linh lực và nguyên lực tạo ra, cũng kích nổ bốn nguyên tố, cậu mới thành công tiêu diệt con vượn, mà cũng chỉ có thể để lại trên người nó vết thương không quá to, may là đánh trúng nơi yếu hại.
Nếu không có vụ nổ nguyên tố này, dùng mũi tên năng lượng thì chỉ khiến nó bị thương, chứ không thể lấy mệnh của nó được, điểm này cũng làm cậu mừng thầm vì lúc trước phát hiện ra sát chiêu này.
Mặc dù cậu có thể sử dụng phi kiếm để cắt nó, nhưng da dày, thêm có lớp giáp nguyên tố Thổ, lại cùng với sức mạnh vô cùng khủng bố, đoán chừng cũng không tạo được quá nhiều tổn thương với nó, không thể thắng một cách ‘an toàn’ như này được.
Nhìn đám cột đá mà con vượn tạo ra khi nãy, Minh liền vận dụng linh lực phá hủy tất cả chúng, khung cảnh vùng bên kia sông lúc này, tan nát, vỡ vụn, còn hơn lúc trước rất nhiều..
Mặt trời lên cao, chiếu soi không gian đổ nát, hoang tàn bên dưới.
Minh quan sát con vượn, lúc này đã không còn năng lượng duy trì, cho nên lớp giáp Thổ nguyên tố đã tan rã, lộ ra da thịt cùng cơ bắp cuồn cuộn của nó..
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?