Phàm Châu.
Lão nông ngẩng đầu nhìn sắc trời ảm đạm, dự đoán hôm nay có mưa thu, liền đặt cuốc xuống, về căn nhà tranh.
"Cha, làm sao không đi cày?"
"Hôm nay sét đánh, ngày mai hạ lửa, khắp nơi thiên tai nhân họa, triều đình cầu thần cũng vô dụng, không bằng ở nhà đi ngủ."
Ngồi trước bàn cơm, tiểu hài tử ngẩng đầu lên nói: "Cha, đêm qua địa long xoay người, cây trúc nhà chúng ta đoạn mất một chỗ."
"Vậy liền nhặt làm bánh ăn."
Tiểu hài tử nói: "Làm không được, đều nát."
Cha hắn cau mày nói: "Cây trúc đều luôn lên tốt, làm sao có thể đều nát!"
Tiểu hài tử nói: "Hôm qua con trông thấy có tiên nhân đang bay, đánh rất hung! Một đoạn chém tới đều rớt xuống sát vách nhà Cẩu Oa bên cạnh, cá đều tử quang. Cây trúc nhà ta gần ao cá cũng đều nát."
"Nói hươu nói vượn! Trên đời nào có thần tiên!"
* * *
Tử Châu.
Trúc xanh bị dây đàn cắt đứt, lộ ra đen kịt một màu trúc tâm.
Hết thảy đều là như vậy, hư vô, trống rỗng. Ai cũng chưa từng hiểu được, dưới vỏ ngoài thanh khiết cao ngạo, ẩn tàng chính là một lòng thôn phệ người.
"Huyền Tể! Tu Di thống lĩnh Yêu quốc dư đảng đã tiếp cận.."
Thanh âm lo lắng truyền vào không đến một lát liền bị linh niệm của Ứng Tắc Duy cắt đứt. Cho dù núi Huyền Không và Tử Châu chấn động không ngừng, tay cầm kiếm của hắn ta cũng không có chút nào dao động.
"Ngươi coi thường Thiên Nhân ngũ suy quá." Trên mặt bên thắng không có chút nào vui sướng, chỉ nhẹ giọng nói, "Dật Cốc, nhận rõ chênh lệch đi. Dù là ai, ngươi đều cứu không được."
Hắn nói xong, mũi kiếm chầm chậm rủ xuống, cũng đại khái là nhìn ra Nam Dịch đã tới lúc dầu hết đèn tắt. Hai mắt trải qua nhiều năm tràn ngập hỗn độn vô thần, phản chiếu ra bóng lưng buồn tẻ của Nam Dịch, cũng xuất hiện một vòng chấn động nhỏ bé không thể nhận ra.
Sau đó Ứng Tắc Duy quay người, biến mất tại núi Huyền Không.
Trước mặt Nam Dịch xuất hiện một thông đạo hư không, thanh âm Ngao Quảng Hàm từ bên kia truyền đến:
"Cảnh giới Ngũ suy, trừ Đoạn Thiết ra, khó có thể thương tổn hắn. Trở về đi! Thọ nguyên tổn thất, ta sẽ giúp ngươi bù lại."
Nam Dịch không hề động, nói: "Ta biết Đoạn Thiết sát thần diệt ma, nhưng cho dù lấy Đoạn Thiết đốt sạch nguyên thần của hắn, Xích Đế Yêu Tâm vẫn sẽ giúp hắn sống lại, không phải sao?"
".. Ta chưa từng tin trên đời có người có thể sống lại không giới hạn. Giết một lần không được, liền mười lần! Mười lần không được, trăm lần, nghìn lần.."
"Trên đời có bao nhiêu Đoạn Thiết?"
Ngao Quảng Hàm im lặng, sau đó đã thấy Nam Dịch lấy ra một lệnh bài hình rồng, trực tiếp bóp nát.
"Ngươi làm cái gì?" Ngao Quảng Hàm mơ hồ có dự cảm không lành.
Nam Dịch nói: "Ta sẽ tranh thủ thời gian mười ngày. Ngươi chiếu cố tốt A Nhan. Ta cả đời gắng gượng vô tận, cũng không thể.. Cũng không thể để ác nhân ngang nhiên lấy đi nhiều tính mạng như vậy."
Nói xong, trong tiếng Ngao Quảng Hàm gầm thét, hắn cắt đứt liên lạc.
* * *
"Tệ!"
Ngao Quảng Hàm sắc mặt âm trầm nói ra lời này, trong lòng mọi người đều siết chặt.
"Làm sao rồi?"
"Xích Đế tu vi thông thiên, đã tạo ra Xích Đế Yêu Tâm, tất có thuật pháp khắc chế. Nam Dịch trước đó ở trong lăng Xích Đế lĩnh ngộ rất lâu, ta sợ hắn đã biết được cái gì có thể khắc chế Xích Đế Yêu Tâm, lúc này không chừng đã liều mạng."
Không cần phải nói, phong ấn Xích Đế Yêu Tâm, chắc hẳn là vong mạng.
"Tứ suy đã chặn hư không, hiện tại sợ là không cách nào dịch chuyển đến Tử Châu, nhiều nhất chỉ có thể dịch chuyển đến Dần Châu rồi bay qua."
Bảo Kỳ Như Lai cũng là tâm lo không thôi, chỉ sợ bọn Nam Nhan hành sự lỗ mãng, quay đầu nhìn thấy bọn Nam Nhan đứng ở nơi đó không phản ứng chút nào.
"Chân Viên?"
Ngao Quảng Hàm bỗng nhiên phát giác cái gì, phẩy tay áo một cái, đã thấy thứ bọn họ lưu lại tại chỗ đó chẳng qua là huyễn thuật, người không biết đã đi nơi nào.
"Bọn nhỏ này đâu rồi?"
Cùng lúc đó, một Cửu Vĩ Hồ tuyết trắng cõng hai người trong hư không, cấp tốc lao vùn vụt.
Chưa đến cảnh giới Hóa Thần, ai cũng không biết rằng sau khi mở ra thông đạo, tứ bề đều là một mảnh tinh không vô cùng mênh mông. Bọn họ liền tựa như là giẫm lên tinh quang mà đi.
Đây chính là dịch chuyển tức thời trong hư không, là trọng yếu nhất của Hóa Thần.
Chẳng qua Nam Nhan không có tâm trạng nào thưởng thức cảnh đẹp, linh cảm cực kỳ không lành khiến tim của nàng đập nhanh.
"Cậu từ chối truyền tống phù của Long chủ, ta sợ cậu đã có ý tử chiến.." Nam Nhan nghiến răng nói, "Phải nhanh lên!"
Ân Gia: "Nói như vậy, các ngươi có thể xuống khỏi lưng ta để chạy cho nhanh không?"
Mục Triển Đình: "Không, hai chúng ta cộng lại có bốn chân. Một mình ngươi đã có bốn chân, còn có chín đầu chín đuôi, vẫn là ngươi nhanh!"
Ân Gia chạy rất nhanh, bỗng nhiên đụng vào cái gì, thân thể lăn hai vòng, suýt khiến hai người kia văng ra.
"Đây là?"
Nam Nhan ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước, trong hư không, từng sợi dây đàn phong bế tất cả con đường có thể thông qua phía trước.
"Đây là Hư không Phong cấm thuật, chỉ có Thiên Nhân tứ suy mới có thể làm được, sợ là dịch chuyển không được."
Trong lòng Nam Nhan càng thêm khủng hoảng. Nam Dịch nếu đã đem hư không phong cấm, nói rõ hắn không muốn người khác quấy rầy hắn hành sự.
"Giờ có vội cũng chẳng có tác dụng gì. Ngay cả đuổi tới được, mà một Thiên Nhân tứ suy muốn hy sinh, ngươi có thể làm gì?"
Ân Gia đặt hai người xuống, lại nói với Nam Nhan: "Lông của lão tử đều bỏng sắp rụng rồi, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"
Vừa mới nhất thời nóng vội, Nam Nhan không chú ý, giờ định thần lại mới phát hiện quanh thân mình trở nên cực bỏng, nhưng kiểm tra một chút lại phát hiện cỗ nhiệt độ này không phải chính nàng tỏa ra.
"Tình hình thế nào?"
Nam Nhan sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng, khoát tay vẽ ra trên không trung một khe hở không gian.
"Cậu đã từng đưa Hư Không Giới Vị của mẹ cho ta, chẳng qua là lúc đó tu vi thấp, không có năng lực giải khai, cái này.."
Lời còn chưa dứt, ở chỗ nàng mở ra Hư Không Giới Vị, một cỗ hỏa diễm phun ra. Thứ bay thẳng ra chính là một con phượng hoàng cao sáu thước.
"Là Phượng tôn?"
Phượng tôn lúc này xông ra, toàn thân mang lửa, lo lắng vỗ cánh xoay quanh mấy vòng, sau đó đâm đầu vào dây đàn phong cấm.
Lửa lớn rừng rực lập tức theo dây đàn cháy lan ra. Trong chốc lát, dây đàn liền dần dần có xu hướng chống đỡ hết nổi.
Nam Nhan thấy thế, liền tích lực, một chưởng đánh vào một mảng dây đàn, nhưng rất nhanh lại trông thấy dây đàn phong cấm này có xu thế tự khôi phục, bèn nói: "Nó sẽ tự hành phục hồi. Chúng ta nhanh lên!"
Ba người không nói nhiều, cấp tốc xuyên qua phong cấm. Mà Phượng tôn sau khi dùng hỏa diễm toàn lực, mơ hồ có chút mất tinh thần, xoay quanh một vòng rồi đáp xuống, dùng mỏ ngậm lấy góc áo Nam Nhan.
Nam Nhan khổ sở trong lòng, quay lại ôm lấy nó, "Chúng ta sẽ trở về."
Phượng tôn cúi đầu dụi vào đỉnh đầu của nàng, sau đó dùng mỏ lấy một cái lông đuôi. Lông đuôi lập tức hóa thành hai viên hỏa hồng. Nó ra hiệu cho Nam Nhan cất đi.
Nam Nhan không biết vật này làm được cái gì, nhưng thấy Phượng tôn trịnh trọng giao cho, liền cũng trân trọng cất kỹ, quay đầu nói:
"Lần này đi con đường cách trở lại dài, sợ không phải trường sinh đại đạo. Cả thế gian luân hãm, chúng ta có thể sẽ chết đầu tiên, được lưu núi xanh, về sau có lẽ có cơ duyên xoay chuyển."
Ân Gia nói: "Tham sống sợ chết mới dễ vào Luyện Ngục."
Nam Nhan nói: "Huynh cùng ta hỗn độn ở chỗ này, đồng tộc có lẽ sẽ mắng huynh."
Ân Gia: "Ngươi gặp qua hồ ly tinh nào sợ kẻ khác mắng chưa?"
"Vậy còn do dự cái gì?" Mục Chiến Đình cười hì hì, nắm lấy cả hai người kia, nói, "Không cầu sinh cùng năm cùng ngày. Cầu chính là cùng năm cùng ngày siêu sinh! Ngày khác đi chọn đất nằm còn có người quen chung đường, mua bán không lo lỗ!"
* * *
Tử Châu.
Cửu thiên lôi động, hải triều tuôn ra, nghịch huyết tinh tràn ngập mây đen, một đường phá vào bờ biển. Dân thường cùng tu sĩ cấp thấp ai oán, phẫn nộ. Nhưng tông môn mạnh nhất trên đời vốn nên thủ vệ bọn họ, lúc này lại không có một người chống trả.
"Vì sao không có người tới cứu chúng ta?"
"Bọn hắn vốn là muốn để tất cả người sống đều chết! Ngươi nhìn những châu kia đó!"
"Con của ta.. Con của ta đời này còn chưa trải qua xong, vừa mới biết chữ. Dựa vào cái gì đã phải vào luân hồi?"
Những người bề trên một lòng vĩnh sinh cũng sẽ không để ý tới sâu kiến kêu rên, mà tàn dư Yêu quốc cũng mang theo ngập tràn cừu hận mà tới.
Xuất thủy đầu tiên chính là những yêu ngư tựa như phát sáng dưới đáy biển; sau khi theo hải triều vọt lên bờ, tựa như được Vạn Nặc cờ tẩm bổ, cấp tốc mọc ra bốn chân. Trong miệng vài yêu ngư còn cắn một chút thịt người trắng bệch, con mắt tanh cuồng tìm kiếm số lượng vật sống không nhiều trên bờ.
Không người thủ hộ.
Tình báo này cấp tốc truyền về, trên mặt biển liền hiện lên mười hai toà thủy đài to lớn. Yêu tộc có cánh thuận theo thủy đài xông lên tận mây. Mà đồng thời, trên thủy đài xuất hiện từng thân ảnh to lớn. So với những yêu thú vô trí, bọn chúng phần lớn đã có hình người, mà một số có bề ngoài không khác Nhân tộc, một thân yêu lực đều nồng hậu đến kinh người.
Cuối cùng, một tòa "Hải đảo" to lớn không cách nào hình dung nổi lên, mới chỉ là xuất thủy liền vén biển gầm liên tục. Vạn yêu kinh tán.
"Đạo Thánh Thiên tông, đã thất thủ rồi sao?"
Thanh âm này quanh quẩn ở trong thiên địa, mang theo vô tận chế giễu. Nước biển chảy xuống, mơ hồ lộ ra toàn bộ Yêu quốc bị phong ấn tại đáy biển ngàn năm.
"Xem ra ta cũng không cần vội động thủ. Binh sĩ tộc ta! Giết vào Tử Châu, đồ diệt Nhân tộc trên mặt đất!"
Vạn yêu nghe lệnh. Lúc yêu ngư đang muốn giết tới một thôn xóm gần bờ biển, một đạo ánh sáng xanh xuyên qua tối tăm mờ mịt, diệt sát số lớn yêu ngư.
Một kẻ khuôn mặt tái nhợt từ bên trong đi ra, trên một tay của hắn thậm chí còn kéo theo phong linh xiềng xích thật dài, nhưng đối mặt với Tu Di dẫn đầu đại quân Yêu tộc, lại không sợ hãi chút nào.
"Tu sĩ Tử Châu ở đây!"
Mặc Hành Chính thoát khỏi đám người áp giải hắn về Tử Châu được ít ngày, trên đường đi đã đầy vết thương, khiến cả người hắn đã chết lặng, nhưng yêu ma xâm phạm biên giới, hắn vẫn đứng dậy.
Trước mắt là ngàn vạn yêu ma, hắn lẻ loi một mình, nhưng không sợ chết.
Tràng diện này khiến tàn quân Yêu quốc thấy cực kì buồn cười. Tu Di cười to, "Bản tôn vốn hiếu kỳ: Chỉ là Nguyên Anh, cũng dám như thế cuồng ngôn; không nghĩ tới là truyền nhân của lão Tuế Hàn Tử. Ta lâu không nhập thế, không nghĩ tới sau khi Tuế Hàn Tử chết, Đạo Thánh Thiên tông đã có người đi theo Quỷ đạo, thật là trò cười lớn!"
Vô số Yêu Tộc cũng cuồng tiếu không thôi, nhấc lên sóng âm tung bay nóc nhà. Mặc Hành Chính thoáng nhìn bên trong những mái nhà còn có phụ nữ, trẻ em run lẩy bẩy; đáy mắt là kiên nghị cùng bi thiết trào dâng.
"Tu sĩ Tử Châu dù còn một người, tuyệt không cho phép yêu nghiệt xâm phạm biên giới!"
Tu Di phát ra một tiếng cười lạnh, đây là một loại ngầm cho phép, yêu cầm trên không trung lập tức sà xuống, đang muốn đem hắn xé nát, thiên địa bỗng nhiên ngưng lại, hết thảy động tác của Yêu tộc đều như đồng thời ngưng kết.
Ước chừng qua một nháy mắt thời gian, Tu Di gầm lên giận dữ, trên bầu trời bỗng nhiên hạ huyết vũ.
Mặc Hành Chính trừng lớn mắt, nhìn thấy bên trong huyết vũ hiện ra bóng người, đáy lòng tuôn ra một loại chờ mong nào đó, "Sư phụ.."
"Từ Dĩ Ngoan!" Ứng Tắc Duy tựa như tâm tình vô cùng tốt, gọi ra tên của tổ linh Yêu tộc, thậm chí còn mang theo một tia cười, "Trên lưng của ngươi gánh vác Yêu quốc phế tích, quá mức đáng tiếc. Đúc Phong Đô trên đó, ngược lại là mười phần phù hợp."
Ngụ ý chính là chỉ coi tổ linh Yêu tộc như một đồ vật.
"Lớn mật!" Tu Di giận tím mặt.
Lập tức núi kêu biển gầm, tựa như mang theo Thập Vạn Đại Sơn, hướng phía Ứng Tắc Duy mà ầm vang đánh tới.
Cú đánh này, nào chỉ là uy lực của yêu thú, mà gần như chính là một phần sức mạnh thiên địa!
Sông núi khuynh đảo, dòng nước nghịch hành, hải triều gào thét theo cú đánh này, thề phải đem toàn bộ Tử Châu vào giấc ngủ ngàn thu tại đáy biển.
Khi cú đánh này cách bờ biển Tử Châu chỉ hơn một tấc, Thiên Nhân ngũ suy hiếm hoi trong thiên hạ đưa tay điểm nhẹ. Giống như vừa rồi, hết thảy trở nên yên ắng.
Sóng biển ngưng trệ, sông núi trở về vị trí cũ, dòng nước tĩnh túc.
"Ngươi.."
"Người ta thường nói người thời nay không bằng cổ nhân. Ngươi cư ngụ đáy biển nhiều năm, chẳng biết thế sự biến hóa ư? Lúc Lục tôn tại thế, ngươi còn có cơ hội xưng hùng. Ta đã thành Ngũ suy, đành phải khiến ngươi đào mệnh bại trận thôi." Ứng Tắc Duy chầm chậm cử động ngón tay.
Tu Di kinh hãi, thân thể to lớn như một lục địa của lão lại không thể khống chế được, bị chầm chậm xoay chuyển.
"Thiên Nhân ngũ suy.. Giỏi cho một Thiên Nhân ngũ suy!"
Trải qua nhiều năm ôm ấp oán hận, không nghĩ tới..
Bây giờ đã không phải thiên hạ của người già. Cường giả trẻ tuổi sớm đã quân lâm thiên hạ trong khi bọn họ chìm vào uy nghiêm cùng vinh quang ngày xưa.
Yêu tộc không thể tiếp nhận. Tổ Linh cũng không thể tiếp nhận. Nhưng nó chính là sự thật.
"Ban cho ngươi một cơ hội, thần phục đại nghiệp của ta, làm Trấn Giới thú, hoặc làm U Minh quỷ."
Từ Dĩ Ngoan từ khi ra đời liền không thể lật mình, nghiêng người, vì hết thảy trên lưng sẽ đều bị hủy diệt.. Mà phía sau lão lúc này là huyết mạch Yêu tộc còn lại.
Thanh âm của lão chớp mắt già đi rất nhiều: "Bản tôn chính là Yêu tộc Tổ Linh, thà chết không thần phục ngoại tộc. Nhưng, vì bảo toàn Yêu quốc dư mạch, bản tôn chấp nhận trả giá đắt! Nói thẳng đi!"
Ứng Tắc Duy thả tay xuống, con ngươi tràn ngập hỗn độn tỏa ra một tia điên cuồng.
"Trưởng bối các tông, tuổi tác đã cao; bọn tiểu bối không đồng đạo, quả thực làm người ta đau đầu. Ngươi xem hãn hải vô biên, chọn một châu mà ngươi thích, coi như quà gặp mặt. Những châu khác.. Đều đắm đi!"
"Sư phụ?" Mặc Hành Chính lảo đảo đứng lên, cảm giác tựa như chưa hề quen Ứng Tắc Duy, "Trong mắt ngươi, nhân mạng cho tới bây giờ đều nhẹ như vậy sao?"
Từ Dĩ Ngoan đã theo phương hướng mà Ứng Tắc Duy chỉ, bắt đầu chuyển hướng tới Dần Châu. Mà Ứng Tắc Duy cúi đầu nhìn Mặc Hành Chính, thản nhiên nói: "Hành Chính, ngươi còn ôm lấy ảo tưởng gì đối với vi sư sao? Có lẽ tiếp theo, ngươi sẽ càng thất vọng."
"Sư phụ mà ta quen biết trước đây là giả sao?"
"Trước kia?" Ứng Tắc Duy thật sự hồi tưởng một chút, đáp, "Ngươi chỉ thấy một chiếc lá, coi đó chính là toàn bộ thế gian, chỉ có thể nói rõ rằng tầm mắt của ngươi quá hẹp.. Nếu như ngươi nguyện buông xuống cái lá kia, ngươi sẽ phát hiện, vi sư so với ngươi nghĩ, đáng sợ hơn!"
Mặc Hành Chính cười thảm, nói: "Vậy ngươi vì cái gì không dứt khoát giết ta? Còn có bao nhiêu thứ muốn cho ta nhìn nữa?"
"Yên tâm.. Hết thảy đều sẽ kết thúc. Trước đó, vi sư còn muốn cùng ngươi hạ xong nước cờ cuối cùng."
Ứng Tắc Duy nói xong, nhìn Từ Dĩ Ngoan đi xa, hai trái tim trong lồng ngực an tĩnh vận hành.
Hết thảy đều rất tốt, hết thảy đều dựa theo ý của hắn, đi đến đường chính xác.
Duy nhất mê man chính là, tim của hắn không biết đi chỗ nào.
"Ngươi không xứng là sư phụ."
Tiếng Nam Dịch vang lên.
Ứng Tắc Duy đã lâu rồi mới cảm nhận được tim đau xót. Tiếp đó, Xích Đế Yêu Tâm liền cấp tốc ảm đạm xuống, bị chụp lên một tầng băng sương.
Pháp thuật, linh lực đều không thể hòa tan, tầng băng sương này là Xích Đế năm đó kết hạ nhân quả cho Yêu Tâm này. Hiến tế một Thiên Nhân tứ suy, liền có thể phong ấn Xích Đế Yêu Tâm.
Mặc Hành Chính quay đầu, liền trông thấy Nam Dịch im ắng đứng ở phía sau bọn họ.
Linh ngư màu lam từ dây đàn bơi lên ngón tay chảy máu của Nam Dịch, chuyển động vài vòng, rồi bay lên chạm nhẹ mi tâm hắn.
"Kiều Nương, nàng sợ sao?"
Lam ngư không muốn xa rời hắn, trên mặt Nam Dịch lộ ra một nụ cười tái nhợt, thân hình hóa thành quang cát.
"Ta đem hậu sự đều nhờ Long chủ, quãng đời còn lại vốn cũng không dài. Lần này, hồn phách của chúng ta hợp tan ở thiên địa.. Kiếp sau, có lẽ nàng sẽ là một cây cỏ, ta sẽ là một hòn đá. Ta sẽ nhớ kỹ nàng, mười năm, trăm năm, ngàn năm.. Nếu như tu thành hình người, nguyện cho ta không mù, nguyện cho chúng ta không rời."
Hắn dùng thời gian sau cùng cùng người yêu ước định.
Mà bị tạm thời phong ấn, Ứng Tắc Duy nhìn bạn cũ tan thành mây khói, thấp giọng lẩm bẩm:
"Dật Cốc, cần gì mười ngày chứ.. Chỉ là mười ngày, ngươi biết rõ trên đời này không ai có thể giết được ta."
Hắn ta vừa mới nói xong, nơi xa, Từ Dĩ Ngoan bỗng nhiên gầm thét một tiếng. Sau đó, ngàn dặm hãn hải, chớp mắt hóa thành tĩnh hồ.
Như thể đó là sự kết thúc của một số mệnh nào đó, Ứng Tắc Duy ngẩng đầu nhìn lại, nói: "Phật Sám Chủ! Đạo thuận theo trời, trời thuận theo tự nhiên; nghịch thiên mà đi, không phải là việc người thông minh nên làm."
Minh nguyệt mới lên. Tịch Minh một thân ánh trăng, cực kì ôn nhu nhẹ nhàng vỗ vỗ chóp mũi Từ Dĩ Ngoan rồi mới ấm giọng đáp:
"Đạo pháp tự nhiên, nhưng Phật pháp vô biên."