".. Đạo hữu là ca ca của nàng ấy, sao không đi giúp nàng ấy?"
"Ta chính là đang giúp đỡ rồi. Hãy đi đến cấm tháp phía sau Chính Pháp điện. Muội muội ta cứng đầu, có thể cầm cự rất lâu."
".. Hai người thực sự là huynh muội sao?"
"Chúng ta thực sự thân thiết hơn cả ruột thịt."
Lợi dụng sự hỗn loạn trong điện Chính Pháp, Mộng Oánh ôm con cáo trắng do Ân Gia biến hình, chạy nhanh về phía hậu sảnh của Chính Pháp điện, vượt qua rất nhiều cấm chế, bởi sau khi đôi mắt của con cáo trắng sáng lên, hầu hết những cấm chế đó đã tự động biến mất để cho họ qua.
Không lâu sau, dưới bí pháp của Ân Gia, họ đã đột phá một cấm chế cực kỳ tinh vi và nhìn thấy một hòn đảo lơ lửng phía sau điện Chính Pháp, trên đảo có một tòa tháp đá xanh khổng lồ cao hàng trăm thước, tòa tháp này có chín tầng, mỗi tầng có một phù văn thần bí, mỗi phù văn đó nếu bay ra ngoài và dung hợp lại với nhau sẽ tạo thành một trận pháp dịch chuyển cực lớn dưới tháp.
"Đây là.. Tử Cấm tháp." Mộng Oánh nuốt khan, vừa sợ hãi vừa phấn khích nói: "Nơi quan trọng nhất trên thế giới, kiểm soát việc mở và đóng tất cả các bí cảnh thuộc thẩm quyền của Chính Pháp điện."
Chính Pháp điện không chỉ là tòa án cao nhất trong thế giới tu luyện, nó còn kiểm soát nhiều sự kiện lớn trong thế giới tu luyện. Việc mở ra các cõi bí địa rộng lớn ở nhiều châu lục khác nhau, chẳng hạn như Sơn Hải Cấm Quyết hay Uế Cốc các loại đều do Chính Pháp điện kiểm soát khi nào đóng mở, mà cấm tháp này đang vận hành việc đó.
Thậm chí, tòa tháp cấm này còn có thể ảnh hưởng đến hoạt động của phong ấn yêu.
Mộng Oánh nhìn từ xa, không dám lại gần, bởi vì dưới tháp cấm có ba sợi xích sắt buộc chặt, cuối mỗi sợi xích sắt có một con quái thú nhập thể, có khí tức đáng sợ.
"Đó có phải là.. Phì Di cổ yêu không?"
Ba con quái thú này đều cao mấy thước. Trong đó, một con có đầu rồng, mình cá sấu, giáp có gai nhọn, là Phì Di cổ yêu chỉ có thể nghe nói trong truyền thuyết.
"Nó đúng là hậu duệ của Phì Di cổ yêu, nhưng loài người ở đây vẫn chưa thức tỉnh huyết mạch của Yêu tộc trong nó. Trông có vẻ hung dữ nhưng dù sao cũng chỉ là một con yêu thú mà thôi. Trí thông minh của nó còn chưa phát triển. Thả ta xuống, ta sẽ có cách xử lý của mình." Con cáo trắng từ trong ngực Mộng Oánh nhảy xuống, giũ tung bộ lông trên người, những cái đuôi dài lần lượt xuất hiện.
Linh lực của nó cũng không ngừng tăng lên. Đến lúc cái đuôi thứ tám xuất hiện, khí tức của nó đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.
"Tiểu thư có tấm lòng bao dung. Nhưng ta là yêu tộc, chỉ cần ta thành công phá hủy cấm chế của tháp, phần lớn cấm khu trên thế giới này sẽ bị suy yếu rất nhiều, nhân loại sẽ bị kết liễu." Ân Gia hung hăng nói.
Truyện được đăng tại zTruyenmoi.com!
Mộng Oánh đáp: "Ta không sợ."
Ân Gia: "Tại sao? Ngươi không sợ chết à?"
Mộng Oánh: "Ta sợ chết, nhưng ta quan sát ngươi đã lâu. Thế giới tu luyện đã thay đổi, tất cả người chết sẽ không được đầu thai, mà sẽ bị ném vào cửu ngục, trở thành con tốt của ngục chủ. Nếu chết ở Tử Châu, sẽ trở thành hồn ma ở Tử Châu này.. à, nó nên được gọi là Minh Tuyền. Và ngươi cũng là một chủ ngục, nhưng khu vực ngươi có thể kiểm soát nhất định không phải ở Tử Châu. Cho dù ngươi dẫn đầu Yêu tộc bắt đầu giết người, ngươi cũng sẽ không lựa chọn nơi này, sẽ hao tổn rất lớn."
Ân Gia: "..."
Mộng Oánh: "Ngươi hẳn là sợ quỷ, đúng không? Ngươi có biết, nữ quỷ chết hận sẽ hung ác hơn nam quỷ nhiều không?"
Cáo trắng lắc đầu.
Mộng Oánh: "Ngươi giết ta, ta liền đi theo ngươi. Ngươi không muốn mở tủ, nhấc chăn đều nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu của nữ quỷ chứ!"
Ân Gia không khỏi nhớ tới năm đó, Bảo Kỳ Như Lai đã vuốt ve đuôi của hắn và dạy hắn rằng: Trên đời, thứ đáng sợ nhất thường không phải là tà ma, mà là trái tim con người.
Mộng Oánh: "Phía trước hình như đang có đánh nhau. Đạo hữu, xin hãy nhanh chóng bắt tay vào công việc."
Con cáo trắng bề ngoài không có phản ứng gì, nhưng cái đuôi vốn đã giương cao của nó lại từ từ co lại, và nó đi về phía cấm tháp với tâm trí mông lung.
Thời điểm Ân Gia đến gần, ba con quái vật dưới tháp đồng thời mở mắt ra, con thú Phì Di rướn chiếc cổ dài lên, há cái miệng khổng lồ đầy răng nanh và gầm lên.
Sóng âm lập tức phát ra, khiến linh thức của Mộng Oánh muốn nổ tung, hai tai đau nhức dữ dội, nàng phải lui về rìa hòn đảo lơ lửng.
Nhưng điều kỳ lạ là sóng âm đó không lan ra khỏi hòn đảo mà đột nhiên biến mất sau khi va vào rào cản trên đảo. Khi nhận thấy điều này, Phì Di càng tức giận hơn. Nó hét lên lần nữa. Và khi Ân Gia đến gần, hai con thú khác là đại bàng và báo hoa mai lao ra.
Đại bàng đen sải cánh, lông dựng đứng như những mũi tên dày đặc, sẵn sàng bắn mục tiêu thành tổ ong.
Con báo càng hung dữ hơn, chiếc lưỡi trong cái miệng đầy máu của nó hóa ra là một con mãng xà khổng lồ, muốn nuốt chửng Ân Gia như một tia chớp.
Ân Gia không hề né tránh, con cáo trắng như tuyết ngửa mặt lên trời gầm lên, lập tức một đôi mắt cáo khổng lồ như thạch anh tím xuất hiện sau lưng.
"Các ngươi là yêu thú sao?"
Đôi mắt của con cáo dường như tràn ngập một sự cám dỗ cực kỳ mạnh mẽ, con đại bàng và con báo đứng sững một lúc trước khi Ân Gia lại nói:
"Đã là yêu thú, sao không quỳ xuống thần phục hoàng thất Yêu tộc!"
Yêu thú, trong huyết mạch có áp chế giai cấp. Đặc biệt là sau khi Ân Gia triệu hồi một lá cờ yêu khổng lồ, hai con cự thú ở cảnh giới Hóa Thần mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không dám lộ ra ý định tấn công lần nữa.
Chỉ có Phì Di là thân hình to lớn đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào lá cờ do Ân Gia triệu hồi, hồi lâu mới thốt ra lời nói của con người:
"Yêu tộc có bốn lá cờ Vạn Nặc, thuộc về bốn tổ linh là Cửu Sắc, Tu Di, Trùng Minh và Ác Mộng Hồ. Ngươi lẽ ra thuộc dòng dõi Ác Mộng Hồ trong Thiên Hồ tộc, nhưng lá cờ này đến từ tộc rùa Tu Di, ngươi muốn làm gì vậy?"
"Ồ?" Ân Gia kinh ngạc nhìn Phì Di, vốn cho rằng nó chỉ là một con quái vật đã được thuần hóa, nhưng không ngờ trong huyết mạch của nó vẫn còn một tia linh trí, "Ta muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Phì Di dùng hai chân trước giẫm xuống đất, một dòng điện từ sợi xích quanh cổ tỏa ra, nó run rẩy nói: "Chúng ta có trách nhiệm canh giữ cấm tháp, không cho phép bất cứ ai đến gần. Không có chỉ dụ của hoàng đế, muốn giải trừ phong ấn Yêu trận là tuyệt đối không thể."
Ân Gia nói: "Nếu ta có thì sao?"
"Không thể nào!" Trong đôi mắt của Phì Di dường như có chút mong đợi nào đó, nhưng nó vẫn hoàn thành nhiệm vụ của mình và nói: "Ngay cả hoàng đế cũng cần phải học tập trong cấm tháp vài năm mới có thể học được cách điều khiển nó. Hoàng đế hiện tại sẽ kế vị trong vài ngày nữa. Trừ khi, tiên hoàng.. Ồ?"
Trong mắt Ân Gia lóe lên hắc quang, trước mặt xuất hiện một lá bùa. Lá bùa này được vẽ bằng máu, phù văn trên đó rất kỳ quái, khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy choáng váng.
"Ta có chiếu chỉ của hoàng đế, nhưng là của tiền hoàng đế. Chúng ta đều là yêu, nếu ngươi để ta vào, ta sẽ thả ngươi đi. Thế nào?"
* * *
Chính Pháp điện, sảnh trước.
Tiếng gầm vang vọng khắp thế giới. Đạo ấn đen trắng và Quan Âm hai mặt giống như kẻ thù không đội trời chung, quyết sống chết một mất một còn.
"Nếu không phải nghịch đạo thì thật đáng khen ngợi."
Không gian gần Chính Pháp Thiên Đạo đài bị chia cắt. Ứng Tắc Duy búng tay, trời và đất đột nhiên biến thành màu đen trắng. Bất cứ nơi nào bút mực chạm tới, những người không kịp chạy trốn đều biến thành nét mực, và tất cả họ đều bị giữ trong cuộn giấy, những khuôn mặt đông cứng và sợ hãi trên cuộn giấy hòa vào nhau.
"Đây là.. loại thần thông gì vậy.." Người bên ngoài sảnh kinh hãi quay nhìn lại.
Họ biết đây không chỉ là cuộc chiến giữa các thần thông, mà là cuộc tranh giành giữa hai phe.
Áp lực hủy diệt tràn ngập, Nam Nhan có thể nghe thấy từng chút linh lực mà nàng có được kể từ khi bắt đầu tu luyện Đạo giáo đang run rẩy than khóc trước người đàn ông này.
Chỉ có Phật Cốt Thiền Tâm vẫn chống đỡ cho nàng đứng vững, không bị họa bản xâm chiếm.
Nàng bướng bỉnh ngẩng đầu hỏi: "Có điều ta không hiểu, xin hỏi Đạo Thánh Thiên tông chủ, thế nào là nghịch đạo?"
Ứng Tắc Duy bình tĩnh nói: "Đi ngược lại trời và đất, làm xáo trộn ý nghĩa của hàng trăm trường phái tư tưởng, là nghịch đạo."
Nam Nhan lại hỏi: "Thất Phật Nghiệp Thư tiêu diệt cái ác. Sao có thể gọi là nghịch đạo?"
"Nắm giữ được Phật Cốt Thiền Tâm thì có thể giữ tâm mình ngay thẳng. Tuy nhiên, con người ở thế gian không thể kiềm chế được thất tình lục dục của mình. Ai thực hành theo cách của ngươi chắc chắn sẽ trở thành một con quỷ phá hại thế gian."
Nam Nhan chăm chú nhìn hắn, "Cho nên, Đạo chỉ có ở ta, Đạo của ta không truyền cho người khác. Còn Đạo Thánh Thiên tông thâu tóm nhân tâm, ngươi có phải là quỷ phá hại không?"
Đúng là nàng chưa bao giờ thuyết giảng cho người khác. Hay nói cách khác, những gì nàng thuyết giảng cho người khác là tinh thần của Thất Phật Nghiệp Thư chứ không phải phương pháp, điều đó sẽ khiến các tu sĩ vừa bị thu hút kia mở rộng trạng thái tâm trí, tầm hiểu biết của họ, thay vì mải mê tiêu diệt tà ma.
Dường như đã nhận ra đúng như lời nàng nói, khuôn mặt vốn không vui cũng không buồn của Ứng Tắc Duy hiện lên một chút kỳ lạ, hắn mở môi như muốn nói điều gì, cuối cùng lại chuyển sang vẻ mặt mỉa mai.
"Nghe nói, Phật đều thiện độ, không biết cách tu tập của ngươi có thể độ được yêu quái hay không?"
"Độ."
"Có thể độ linh hồn ma quỷ?"
"Độ."
"Nếu có vô số ma thì sao?"
"Biển khổ vô biên cũng là tu hành."
"Được lắm!"
Không biết hắn ngưỡng mộ bản tính điềm tĩnh của nàng hay cười nhạo sự dũng cảm của nàng. Trên bầu trời phía trên cuộn giấy đột nhiên xuất hiện một cây bút tre. Trong phút chốc, thế giới bị phong ấn biến thành cảnh địa ngục, với vô số ác quỷ gầm thét về phía Bồ Tát hai mặt.
Thực sự có quỷ ma vô tận..
Nam Nhan cảm thấy hắn không phải đối địch với nàng, mà là vì Tịch Minh tạo ra Thất Phật Nghiệp Thư, khiến hắn bị kích động bởi sự tranh chấp giữa các đại đạo.
Mà thực lực của Ứng Tắc Duy chắc chắn còn hơn thế.. Chưa kể, hắn không phải là một ngục chủ nhưng hiện tại hắn có thể thu hút tà khí. Người trước mặt không phải là thân thể thật của hắn, mà nhất định là linh thức tạo thành.
"Xin thỉnh giáo." Nam Nhan để lại một câu, nhẹ nhàng chắp hai tay vào nhau.
Khi toàn thân bị một làn sóng quỷ dữ âm hiểm nhấn chìm, miệng nàng hơi hé mở, vẻ yên tĩnh trong mắt chuyển sang trang nghiêm.
"Khi độ người chết, trước tiên phải thanh lọc linh hồn của họ. Nếu linh hồn không thể được thanh lọc, hãy thanh lọc tội lỗi của họ. Nếu không thể thanh lọc tội lỗi của họ, ta nên tấn công các khía cạnh xấu xa của họ, tiêu diệt cả ba hồn và bảy phách, tạo nghiệp vì lòng đại bi của Đức Phật."
Lời vừa dứt, cây Bồ Đề do Phật Cốt Thiền Tâm tạo ra cũng đồng thời xòe lá xanh xuống, quỷ triều hung ác lập tức phóng ra từng đám khói xanh, kẻ nào phạm tội nhẹ sẽ bị biến thành ánh sáng và siêu thoát sau khi thanh lọc tâm hồn, những kẻ tích lũy nghiệp xấu sẽ bị xóa sổ.
"Tịnh Minh.. Hay cho Thất Phật Nghiệp Thư!"
Đây chính là lý do tại sao Ứng Tắc Duy không thể chịu đựng được Tịch Minh. Ngoại trừ tia ghen tị đã bị hắn cưỡng ép cắt đứt, điều hắn sợ nhất chính là.. đạo siêu việt khắp chín tòa địa ngục, khiến linh hồn đầu thai.
A Lan Cổ Phật và Tịch Minh, họ cả đời theo đuổi đạo này, hy vọng có thể khiến linh hồn người chết lang thang trên thế giới được tái sinh. Tuy nhiên, nếu đạo của họ được truyền lại, mưu đồ hàng ngàn năm của Đạo Thánh Thiên tông muốn độc chiếm luân hồi chẳng phải sẽ bị chứng minh là sai sao?
Trong suy nghĩ của Ứng Tắc Duy không bao giờ có gì sai trái, nếu có thì hắn sẽ sửa chữa thế giới. Đây là tín ngưỡng duy nhất của hắn.
Bồ Tát mặt thiện cứu độ tất cả chúng sinh, mặt ác diệt nghiệp, còn Nam Nhan giống như một tu sĩ khổ hạnh không bao giờ nao núng dù có hàng ngàn con quỷ dữ.
"Thì ra là vậy." Nam Nhan nói, "Ngươi sợ ta, nhưng điều này chỉ có thể chứng tỏ Đạo Thánh Thiên càng ngày càng xa đại đạo, chỉ vậy thôi."
Tại sao lại giống Tịch Minh như vậy? Tại sao trong số tất cả chúng sinh, Nam Nhan lại giống Tịch Minh?
Sát ý liền khởi lên, niệm núi sông nhập vào đầu bút.
"Tạm biệt." Hắn nói một cách thờ ơ.
Núi non sụp đổ, một mảng trắng xanh bao la đập vào mặt nàng, Nam Nhan cảm giác được Quan Âm hai mặt phát ra âm thanh tuyệt vọng. Trước khi cùng nhau bị tiêu diệt, nàng nghe thấy tiếng kêu từ xa:
"Huyền Tể! Núi Phong Yêu thất thủ!"
"Phì Di? Làm sao ngươi trốn thoát.. Nhất định có ác nhân, nhất định có ác nhân!"
"Ai đã mở cấm tháp! Mau ngăn hắn lại!"
Sự hủy diệt mà nàng dự tính dường như đã bị ngăn chặn ngay lập tức bởi một lực lượng kỳ lạ nào đó trước khi nó ập đến với nàng. Nam Nhan cảm thấy một bàn tay mảnh khảnh và lạnh lẽo kéo mình lên khỏi đống đổ nát, với giọng điệu mơ hồ có chút trách móc:
"Thật là vớ vẩn."
Nam Nhan nghi hoặc hỏi: "Thiếu Thương? Huynh ở đâu?"
"Yên tâm, ta sẽ đưa nàng đến nơi ta ở. Trước đó, ta vẫn muốn lão sư phụ trả một ít cái giá.."
* * *
Nam Nhan đã trải qua rất nhiều trận pháp dịch chuyển, nhưng trận này chắc chắn là khiến nàng choáng váng nhất.
Khi nàng mở mắt ra, lối ra của mảng dịch chuyển thực sự mở ra trên một con phố phàm trần, đằng sau một quầy hàng không người với những bức tranh cũ. Nam Nhan kéo Mục Triển Đình ra ngoài với vẻ mặt bối rối, không còn sức lực để phân biệt xem đã bị dịch chuyển đến đâu, trượt theo bức tường đất rồi ngồi xuống, cúi đầu bình tĩnh lại.
Trước khi bị kéo vào mảng dịch chuyển, Mục Triển Đình đã phấn khích tranh luận với các tu sĩ chấp pháp của Chính Pháp điện. Khi quay đầu lại, hắn thấy một nhóm ác quỷ muốn ôm lấy chân Nam Nhan và cầu được độ. Khi tà thuật được thi triển, họ suýt bị nghiền nát trong bức tranh phong cảnh với ngọn núi sụp đổ.
Nhưng may mắn thay, hắn cũng tu luyện bí pháp của Ngao gia, và phòng thủ cơ thể của hắn tự kích hoạt. Lúc này, hắn chỉ hôn mê vì kiệt sức.
Một lúc sau, Nam Nhan nhìn thấy quầy hàng có một tia sáng lóe lên. Ân Gia cũng dịch chuyển ra ngoài, ngồi cạnh nàng, thở hổn hển.
"Ta nghĩ.." Ân Gia dường như đã bị nội thương gì đó, ho dữ dội vài lần, "Lần sau đừng dùng cách đối đầu như vậy nữa. Thật sự, ta nói cho ngươi biết, tên Đạo Thánh Thiên tông đó không phải là người, cũng không phải linh thức ký thể."
Nam Nhan nhặt đám cỏ dại vướng trên tóc lúc dịch chuyển rồi nói: "Mộng Oánh đâu?"
"Cô gái này rất xảo quyệt. Khi ta phá tháp, cô nương ấy đã ở một bên cầm ngọc phù ghi lại. Cô nương ấy chắc chắn đã nắm được bí mật của một bí địa nào đó, và đã trốn khỏi Chính Pháp điện." Ân Gia rùng mình một chút, giáo huấn Nam Nhan, "Chúng ta là yêu tộc, nên hạn chế tiếp xúc với con người. Tâm trí của họ không thuần khiết."
"Ồ, thế Thiếu Thương kia.."
"Nếu không có ngươi, ta cũng sẽ không liên thủ với lão Tam. Mộng tiểu thư chỉ là xảo quyệt mà thôi, nhưng lão Tam thật sự là đen tối."
Nam Nhan vẻ mặt sát khí, "Huynh phá hủy trận pháp phong ấn rồi sao?"
".. Sao ngươi lại nhìn ta như thế? Yêu tộc hiện tại đang do rùa Tu Di nắm quyền, bọn họ có mối thù thâm sâu với Đạo Thánh Thiên tông, để bọn họ cắn xé.. Lão Tam nói như vậy."
"Sao ta lại cảm thấy sợ hãi nhỉ? Yêu quốc sẽ trả thù toàn bộ loài người."
"Ồ, đừng sợ. Ta đã lừa lấy lá cờ Vạn Nặc của Tu Di tổ linh. Bây giờ ta còn có lá cờ của Trùng Minh tộc trong tay, cộng với lá cờ của tộc Hươu Cửu Sắc ở Sơn Hải mà muội đã đề cập trước đó. Ba lá cờ Vạn Nặc nằm trong tay chúng ta. Chỉ cần chúng ta trở thành Hóa Thần càng sớm càng tốt, tất cả các tiểu yêu sẽ tuân theo cờ Vạn Nặc. Phe chủ chiến của Yêu quốc chỉ có mấy tướng còi, chúng ta sẽ tìm cơ hội để nhét họ vào bao tải, thế thôi!"
Nam Nhan: "Trên đời có loại chuyện hung ác như vậy! Khi nào đến lúc đó, nhất định phải gọi ta."
Hai người ngồi xổm bên lề đường, nói chuyện với nhau. Mục Triển Đình đang yên bình nằm bên cạnh, cảnh tượng đẹp đẽ này nhanh chóng thu hút người qua đường đến xem.
Một lúc sau, Nam Nhan phát hiện một nén bạc nhỏ được ném trước mặt mình. Một đại gia trước mặt nhìn nàng đầy mong đợi.
"Cô gái, nếu bán mình giữa đường để chôn cất ca ca, sẽ bị lính tuần thành bắt đó. Nếu có khó khăn gì, cô nương có thể đến nhà tại hạ. Tại hạ mười bảy tuổi và chưa cưới vợ."
Nam Nhan đầu đầy cỏ dại: "..."