Cú đá bất ngờ vào cửa khiến mọi người trong phòng hoảng sợ và hét lên.
Thứ đáp lại họ là một giọng nói ma quái nghe như đến từ âm ti địa ngục.
“Người tiễn mấy người xuống địa ngục!”
Mọi người quay lại nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông xông tới đây.
Khi Dương Tử Hi nhìn rõ mặt người đàn ông này, cô giật mình!
Long Cửu Thần?
Anh ta... đã ra tù rồi ư?
Lúc này, hai mắt Long Cửu Thần đỏ như máu, giống như một con thú điên, anh nắm lấy cổ tay viện trưởng, dùng sức bóp mạnh!
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên giòn giã.
“Á!”
Viện trưởng hét lên thảm thiết.
“Đau quá! Đau quá! Mau buông ra! Mau buông ra!”
“Buông cái đầu mẹ mày!”
Long Cửu Thần tức giận đấm thêm một đấm.
Bốp!
Đầu của viện trưởng bị đập thành bột giấy, đầy vết nứt, máu bắn tung tóe trên mặt Long Cửu Thần.
Sau đó, anh vung tay lên.
Viện trưởng bay ra ngoài, đập vỡ kính và nhanh chóng rơi xuống.
Bịch!
Ông ta rơi xuống thành một đống bùn nhão!
Tất cả im phăng phắc!
Lặng ngắt như tờ!
Dương Tử Hi không còn kêu la nữa!
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông này, người đàn ông mà cô hận thấu xương!
Cô không bao giờ ngờ là anh sẽ đến vào lúc cô tuyệt vọng nhất!
Lúc này, nhiều cảm xúc phức tạp như giận dữ, phấn khích, oán hận, cảm động như thủy triều đổ vào lòng cô.
“Mẹ kiếp!”
Sau một hồi kinh ngạc, Lưu Thiệu Kiệt nhảy lên ghế, nuốt nước bọt hỏi: “Mày chính là Long Cửu Thần?”
“Đúng.”
Long Cửu Thần nhìn Lưu Thiệu Kiệt với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Sau khi nhận được xác nhận, Lưu Thiệu Kiệt có vẻ rất hưng phấn.
“Cậu chủ tao chờ mày đã lâu, không ngờ mày lại dám tới đây, vậy đừng trách sao tao độc ác!”
“Lên cho tao! Giết Long Cửu Thần, mỗi người được thưởng một triệu!”
Mười mấy người mặc vest hưng phấn rút từ sau lưng ra một ống thép, tràn về phía Long Cửu Thần.
“Long Cửu Thần! Mau chạy đi!”
Tuy Dương Tử Hi rất hận Long Cửu Thần nhưng cô cũng vô cùng lo lắng.
Long Cửu Thần không nói gì, anh đoạt lấy một ống thép đập loạn lên.
Bốp, bịch, bốp!
Mỗi lần ống thép rơi xuống là máu bắn tung tóe.
“Ừng ực!”
Lưu Thiệu Kiệt bị sốc đến mức suýt chút nữa nuốt phải lưỡi.
Người này quá tàn nhẫn!
Nửa phút sau.
Mùi máu hăng nồng tràn ngập toàn bộ phòng bệnh!
Hơn chục người mặc vest ngã xuống vũng máu, không ai có thể cử động.
“Phịch phịch!”
Lưu Thiệu Kiệt lập tức ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy kinh hãi!
Dương Tử Hi không nói nên lời, trong đôi mắt đẹp tràn đầy khiếp sợ!
Keng!
Long Cửu Thần ném ống thép xuống, nhanh chóng cởi dây thừng cho Dương Tử Hi.
“Long Cửu Thần! Tôi hận anh đến chết!”
Dương Tử Hi đột nhiên đứng dậy, lao về phía Long Cửu Thần, cắn vào vai anh.
Long Cửu Thần cũng không né tránh, hai tay ôm lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của cô, để cô trút giận.
Là do anh nợ cô.
Phải trả lại!
Cho đến khi vết cắn bắt đầu chảy máu.
Lúc này Dương Tử Hi mới nhả ra, bật khóc.
“Anh có biết không hả Long Cửu Thần? Tôi đã sinh cho anh một cặp song sinh nam nữ, một đứa tên là Nhạc Nhạc, một đứa tên là Phi Phi, chúng ngoan ngoãn biết bao.”
“Bất cứ khi nào tôi trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, Nhạc Nhạc sẽ rửa chân cho tôi, Phi Phi sẽ xoa bóp chân cho tôi, hai đứa nó hỏi tôi đủ chuyện trên đời.”
“Bất cứ khi nào tôi đi giao lưu về nhà muộn, Nhạc Nhạc và Phi Phi sẽ luôn ngồi ở cửa đợi tôi.”
“Dù vất vả mệt mỏi đến đâu, nhưng khi nhìn thấy hai cục cưng ngoan ngoãn này, tôi lại thấy rất hạnh phúc!”
“Vốn tôi muốn đợi anh ra tù sẽ mang hai đứa nhỏ đến đón anh, xem anh có muốn cưới tôi và cùng nhau nuôi hai cục cưng nên người hay không.”
“Nhưng... cục cưng đã mất rồi! Mất cả hai đứa rồi!”
Nói đến đây, cô bật khóc và điên cuồng đấm vào ngực Long Cửu Thần.
“Sao anh không ra tù sớm hơn hả?”
“Anh là đàn ông, nếu có anh đón hai đứa nó, bọn buôn người sẽ không bắt cục cưng đi.”
“Tôi hận anh! Hận anh thấu xương!”
Cô biến tất cả thống khổ và phiền muộn trong lòng thành nước mắt, trút hết lên người Long Cửu Thần.
“Tôi có lỗi với ba mẹ con em.”
Long Cửu Thần kìm nén nước mắt, nhưng trong lòng lại tràn ngập nước mắt.
Mất đi một cặp song sinh, có người cha nào không đau lòng chứ?
“Đi, cạy mở miệng tên súc sinh này cho tôi, tôi muốn tìm thi thể của hai đứa con, không muốn chúng trở thành cô hồn dã quỷ.” Dương Tử Hi chỉ vào Lưu Thiệu Kiệt, rất tức giận ra lệnh cho Long Cửu Thần.
“Được.”
Trong khoảnh khắc Long Cửu Thần quay lại nhìn Lưu Thiệu Kiệt, ánh mắt của anh trong nháy mắt đã biến thành vực sâu địa ngục, đẫm máu, lạnh lẽo và đáng sợ!
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Những bước chân nặng nề của anh giống như hồi chuông báo tử vang lên, khiến hồn của Lưu Thiệu Kiệt muốn lìa khỏi xác
“Tôi không có bắt cóc hai đứa con của anh, đừng nghe Dương Tử Hi nói bậy. Cô ta là chó điên cắn người loạn xạ.”
Lưu Thiệu Kiệt kinh hãi co rúm trong góc, nỗi sợ hãi đã lên đến cực hạn!
“Không nhận chứ gì?”
Long Cửu Thần túm cổ áo Lưu Thiệu Kiệt ném ra ngoài.
Bốp!
Lưu Thiệu Kiệt đập mạnh vào tường, khi tiếp đất đã nôn ra máu.
Anh ta kinh hãi nhìn Dương Tử Hi: “Mau khuyên người đàn ông của cô đi, đừng có làm ầm ĩ như thế.”
“Anh ta đã giết chết mười mấy người rồi!”
“Nếu anh ta đánh chết tôi, nhất định sẽ bị xử bắn!”
Dương Tử Hi gầm lên giận dữ: “Anh ta đã đánh chết nhiều người như vậy rồi, cũng sẽ bị xử bắn thôi, vậy hãy để anh ta tiễn tên súc sinh như anh xuống địa ngục luôn đi.”
Nghe vậy, Lưu Thiệu Kiệt lập tức tuyệt vọng!
Mà Long Cửu Thần lại đi về phía anh ta.
“Có nói hay không?”
“Tôi không làm, có gì để nói chứ?”
“Vẫn không nói chứ gì?”
Ánh mắt của Long Cửu Thần càng lạnh lùng, anh lại kéo Lưu Thiệu Kiệt đứng dậy, nện mạnh anh ta xuống đất.
Phụt!
Lưu Thiệu Kiệt phun ra một ngụm máu đen, cảm giác toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều bị nghiền nát.
Răng rắc!
Long Cửu Thần dùng một chân đạp nát mấy cái xương sườn của anh ta, cúi đầu nhìn xuống, tức giận gầm lên: “Rốt cuộc mày có nói hay không?”
“Đau quá!”
“Anh nhẹ chút đi! Tôi cũng không muốn làm mấy chuyện đoạn tử tuyệt tôn này!”
“Nhưng có người đã ép tôi làm việc này. Nếu tôi không làm, họ sẽ giết tôi!”
“Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm như vậy!”
Lưu Thiệu Kiệt không chịu nổi áp lực bèn kêu lên.
“Là ai sai mày làm chuyện này?” Long Cửu Thần lại ép hỏi.
“Đại ca, tôi không dám nói đâu! Nếu tôi nói thì cả nhà tôi sẽ chết mất! Anh tha cho tôi đi mà đại ca! Cầu xin anh đấy!”
“Nếu mày không nói, mày nghĩ tao có tha cho cả nhà mày không?”
“Vậy anh cứ giết tôi đi. Bọn chúng còn đáng sợ hơn anh nhiều, chắc chắn anh sẽ không giết được cả nhà tôi đâu, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ làm được.”
“Thật không?”
Long Cửu Thần không tin tên gian xảo này.
“Tao sẽ cho mày biết ai là kẻ đáng sợ hơn!”
Anh rút chân lại và nắm lấy tay của Lưu Thiệu Kiệt.
Răng rắc!
Một ngón tay đã bị bẻ gãy dã man.
“Á!”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp bệnh viện tâm thần.
“Nói hay không?”
“Không nói! Chết tao còn không sợ, lại sợ gãy ngón tay ư? Chiêu này vô dụng với tao!”
“Còn dám mạnh miệng à?”
Long Cửu Thần nheo mắt lại: “Vậy tao sẽ bẻ gãy mười ngón tay của mày, bẻ từng cái một, sau đó lại dùng dao xẻo từng khối thịt của mày.”
“Tao muốn xem mày mạnh miệng hơn hay thủ đoạn của tao mạnh hơn!”
Răng rắc!
Lại một ngón tay khác bị bẻ gãy!
“Á... giết tao đi! Để tao được chết một cách thống khoái!”
Răng rắc!
“Á… đại ca! Tôi muốn nói nhưng không dám nói, sợ cả nhà sẽ bị giết chết!”
Răng rắc!
“Á… Anh là đồ ác quỷ! Tôi sợ anh rồi! Cầu xin anh đừng bẻ nữa, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật về hai đứa con của anh.”
Long Cửu Thần cùng Dương Tử Hi cùng buột miệng nói: “Bí mật gì?”